← Quay lại trang sách

Chương 24

Thưa quý ông, tới giờ chúng ta phải trở về nhà với gia đình rồi. Chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận này vào ngày mai.” Quan tổng trấn nói với mọi người đang tụ họp trong tiệm bán bánh bao.

Phần lớn mọi người đều nói, “Đồng ý.”

Trong khi nối đuôi nhau đi vào quảng trường, mũi của họ bắt đầu giật lên. Một vài người ọe khan. Một thứ gì bốc mùi thật khó chịu.

Hổ gào lên, “Ôi, cái bụng tôi! Ô ô ô...”

Quan tổng trấn lắc đầu. Ông lấy cây đuốc đang cháy bên ngoài cửa trước của tiệm và bước tới cái cũi. Nhiều người đi theo ông. Hòa cũng theo gót cha.

“Mi ăn cái quỷ gì vậy hả, thằng nhóc kia?” Quan tổng trấn hỏi Hổ khi ông tiến tới cái cũi, tay ông bịt mũi.

Hổ đáp, “Một món quà của mẹ anh Mã cho.” Nó lăn qua lăn lại, hai tay ôm bụng. “Tôi nghĩ rằng Mã gọi nó là món ngỗng xối mỡ. Tôi e rằng bụng của tôi không quen với món ăn quá béo này.”

Quan tổng trấn lắc mạnh đầu, “Ngày mai ta có thể bảo ông thầy thuốc trong làng pha trà cho mi uống để êm cái bụng. Nếu mi vẫn còn đau. Nhưng đêm nay thì ta e rằng mi phải ráng chịu một mình cho qua vậy. Giờ ta không thể làm gì cho mi đâu.”

Hổ van nài, giọng khẩn thiết, “Ồ, có mà, thưa ngài. Ngài hãy cho phép tôi trút cái bụng ùng ục sôi của tôi ở đâu đó.”

Một người bước lên, “Hãy làm chuyện cần làm của mi vào góc cũi đi, đồ súc sanh.”

Một người khác nói, “Ông điên à? Cả làng này sẽ thối um ra cho tới khi cái cũi không còn ở đó nữa! Và ông có muốn mình là người giao cho Ưng tướng quân cái cũi đầy cả cứt không?”

“Thôi được, thôi được.” Quan tổng trấn nói, tay vung vẩy ngọn đuốc, “Cãi nhau vậy đủ rồi. Nhà sư trẻ kia, mi có thề với Phật là đêm nay mi sẽ không tấn công ai cả không?”

Hổ vội đáp, “Vâng, vâng. Tôi thề đêm nay sẽ không tấn công ai đâu. Làm ơn, nhanh lên.”

Quan tổng trấn trao cây đuốc cho một người rồi mở chốt cửa bằng chiếc chìa khóa mà ông đeo trên cổ. Ông nhấc nguyên một mặt của cái cũi lên và Hổ bò ra. Hổ vươn vai và bụng nó sôi lên thật lớn. Mọi người thối lui, kể cả quan tổng trấn. Quan tổng trấn lấy cây đuốc lại rồi nhét chiếc chìa khóa vào túi áo bào.

Quan tổng trấn nói với Hổ, “Ta mừng vì mi đã vá quần lại, thằng nhóc. Giờ thì ta chúc mi may mắn trong việc giữ cho nó sạch sẽ.”

Quan tổng trấn quay lại đám người, “Thưa quý ông, làm ơn đưa cái linh hồn khốn khổ này ra bìa làng và để cho nó lo việc của mình. Rồi mang nó trở về đây và nhốt nó lại. Ổ khóa sẽ tự động cài lại. Chỉ đơn giản đóng cái cửa cũi lại thôi. Ta về nhà chăm sóc thằng bé nhà ta đây. Chúc ngủ ngon.”

Hổ nhìn theo quan tổng trấn và Hòa ra về. Quan tổng trấn trả cây đuốc lại chỗ của nó ở trước tiệm bánh bao và Hổ thấy một thúng gạo to đang để trên sân bên ngoài cửa tiệm. Chắc nó là một ảo ảnh từ ánh lửa chập chờn của ngọn đuốc, nhưng đỉnh của cái thúng có vẻ như lúc lắc nhè nhẹ, gần như nó đang cười vậy.

Một người nói với Hổ, “Thôi đi nào, thằng nhóc. Tụi tao không có nhiều thì giờ đâu.”

Hổ bước theo. Khi họ đến bìa làng, một người trong bọn chỉ một đống lá bên dưới một cây sồi to.

Người đó nói, “Ở kia kìa.”

Hổ ngạc nhiên hỏi lại, “Ông muốn tôi tới đó hả? Giữa chỗ trống vậy đó?”

“Đúng vậy. Ta không để cho mi đi vào trong đám cây đó một mình đâu.”

Hổ vò cái đầu trọc. Nó cần phải nghĩ ra một ý gì đó, thật nhanh. Nó nhắm mắt lại và định thần. Một lát sau, người đứng gần nó nhất bịt mũi lại và thối lui nhiều bước. Rồi những người khác cũng làm vậy, hết người này đến người khác.

“Chaaa, nhóc ơi. Ghê quá đi!” Một người nói.

Hổ nhún vai, “Xin lỗi nhé. Vậy ai sẽ theo tôi vào trong đám cây đây?”

Một người trong bọn nói, “Giỏi lắm, nhà sư. Mi sẽ KHÔNG đi vào đám cây. Mi sẽ đi tới ngay chỗ đó, chỗ mà bọn ta đã bảo mi đi.”

Hổ không có chọn lựa nào khác ngoài việc bước tới đống lá. Nó bước thật chậm, dừng lại một lần, định thần.

Một người buột miệng, “Thôi đi, nhóc tì! Đủ rồi!”

Bọn người lùi lại xa hơn nữa. Thật ra, xa cho tới nỗi chẳng mấy chốc họ ra khỏi tầm nhìn trong bóng đêm đen như mực. Hổ hít một hơi thật sâu, thật thoáng sạch, rồi thở ra. Nó rất muốn làm chuyện đó ngay. Tuy nhiên, điều mà nó khao khát hơn là được tự do. Hổ hít thêm một hơi nữa rồi phóng chạy vào đám cây.