Chương 25
Sáng hôm sau, đô úy Du loan báo, “Này, dân làng nghe đây, ta đã trở lại!” Hắn ngồi trên lưng ngựa ở rìa quảng trường đông nghịt người. “Ta đã đi suốt đêm nên rất mệt. Đừng nghĩ đến trò thử thách lòng kiên nhẫn của ta. Mang thằng nhóc của chùa Ẩn Chân ra đây cho ta, NHANH!”
Hàng trăm đôi mắt vô hồn chào đón đô úy Du. Cả làng tụ lại ở quảng trường, chen chúc sát bên nhau quanh cái cũi tre. Cửa cũi mở toang, có nghĩa là nó trống không. Đô úy Du quắc mắt. Giận điên tiết, hắn vẫy tay và năm mươi lính vũ trang tận răng theo sau hắn tiến lên. Hai tên lính giương súng . Đô úy Du ngó xuống hai người dân làng đã đến chùa Ẩn Chân báo tin về việc bắt được nhà sư trẻ.
“Sao bọn mi dám chơi xỏ ta?” Đô úy Du thét lên, nước bọt từ cái miệng đang láp dáp của hắn bắn ra. “Bọn mi đưa ta đến đây và giờ thì dân làng bọn mi đứng quanh cái cũi trống không mà ngó ta một cách đần độn như vậy hả? Có đứa nào giải thích vì sao cho ta rõ. Ngay lập tức!”
Cả hai người dửng dưng ngó lại hắn. Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra và không một ai trong làng muốn báo cho đô úy Du biết rằng Hổ đã trốn thoát rồi.
Đột nhiên có tiếng huyên náo giữa đám đông. Quan tổng trấn nhanh nhẩu đi về phía đô úy Du. Trên tay ông là mấy quyển bí kíp rồng.
“Trân trọng kính chào ngài đô úy Du.” Quan tổng trấn cúi chào thật thấp, “Tôi có món mà ông đến lấy đây. Tôi xin trân trọng giao cho ngài mấy quyển bí kíp này bằng đôi tay khiêm tốn của mình.”
Đô úy Du từ trên ngựa cúi xuống chộp lấy bốn quyển bí kíp. Hắn thô bạo mở một quyển ra xem và thấy nó là đồ thật. Rồi hắn ném nó và ba quyển kia cho một tên lính. Tên lính cất mấy quyển bí kíp đi cho an toàn.
Đô úy Du ngó xuống quan tổng trấn, “Thằng nhóc đâu?”
Quan tổng trấn từ tốn hỏi lại, “Tôi đã trao ngài mấy quyển bí kíp rồi. Thằng nhóc thì có ích lợi gì đâu?”
“Này quan tổng trấn, ông đừng giả vờ ngốc nghếch nhé. Ông không nhớ hình phạt cho việc dung túng nhà sư của chùa Ẩn Chân sao? Mang thằng nhóc cho ta mau, kẻo toi mạng bây giờ.”
Quan tổng trấn cau mày khó chịu. “Thưa ngài, tôi xin lỗi. Thằng nhóc đã trốn thoát rồi.”
“Cái gì?” Đô úy Du gào lên, “Quá mức rồi đó! Sao bọn mi bất tài quá vậy?”
Quan tổng trấn đáp, “Tôi xin tạ lỗi lần nữa. Nhưng...”
Đô úy Du cắt ngang, “Không nhưng nhị gì cả! Lính đâu, treo cái lời bào chữa của tay tổng trấn này lên cái cây cao nhất. Hãy triệt hạ ngôi làng để dạy cho bọn người này một bài học!”
Bọn lính ùa lên và có một tiếng nổ BẰNG! thật lớn. Mọi người dừng lại nhìn về phía tiếng nổ: cái cũi tre. Cánh cửa đóng sập lại và khóa chặt. Một giọng nói trầm và khô khốc vang lớn từ bên trong cũi.
“Ta là kẻ mang rắc rối đến cho ngôi làng này và ta sẽ là kẻ mang nó đi. Lính đâu, hãy mang ta đi.”
Đô úy Du hỏi lớn, “Kẻ nào nói đó?” rồi phóng ngựa vào đám đông. Nhiều dân làng thét lên đau đớn khi con ngựa to lớn giẫm lên chân họ, nó chỉ ngừng lại khi chạy đến cái cũi. Hổ ngồi bên trong, ương bướng ngó lên đô úy Du.
Đô úy Du thét hỏi, “Mi là ai?”
“Ta là Hổ, kẻ mà mi truy lùng. Hãy mang ta đi và để những người tốt bụng này yên thân.”
Đô úy Du gặn hỏi, “Làm sao ta biết được mi là kẻ ta truy lùng?”
“Vì ta là kẻ ở trong cũi.”
Đô úy Du phản đối, “Khi ta đến đây thì cái cũi trống không. Tù nhân không được đến và đi tùy tiện. Mi hẳn là một kẻ mạo danh lừa đảo. Thằng thầy chùa thiệt đâu rồi?”
Hổ đáp, “Ta là thầy chùa thứ thiệt đây. Tối qua ta tẩu thoát và trốn ở bìa làng. Ta thấy mi đến và biết quan tổng trấn hứa giao mấy quyển bí kíp cho mi, do đó ta quyết định phục kích mi khi mi rời làng. Ta muốn lấy lại mấy quyển bí kíp. Nhưng khi ta nghe được rằng mi định triệt hạ ngôi làng vì không bắt được ta, thì ta quyết định nạp mình vào tay mi. Ta không muốn những người dân lành này bị bức hại nữa. Ta lẻn qua đám đông trở lại trong này khi mọi người mãi nhìn mi, lắng nghe từng lời ngu xuẩn của mi. Hãy mang ta đi và để ngôi làng này được yên.”
Dân làng nhìn cái cũi. Ai cũng cảm động vì lời của Hổ nói, kể cả những người đã muốn nó đi cho khuất mắt. Chỉ có mình đô úy Du dường như không chút động lòng.
Đô úy Du nói, “Ta không tin lời mi. Chẳng có ai cao thượng như vậy, nhất là một đứa con nít. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, NGHE TA NÓI ĐÂY! Ta không mạo hiểm đâu. Thằng nhóc này đi với ta và mọi thằng nhóc ở độ tuổi từ mười đến mười lăm trong làng này cũng phải theo ta. Giao chúng ngay lập tức, nếu không thủ hạ của ta và ta sẽ đốt rụi cái làng này ra tro!”
Hổ la lên, “Không được! Mi không được làm thế. Ta là kẻ mi muốn bắt. Hãy mang ta đi và để cho họ yên.”
Đô úy Du quắc mắt, “Câm miệng, thằng mập. Mi đi với ta và tất cả những đứa bạn nhóc của mi cũng vậy.”
“Mi bảo ai mập?” Ai đó thốt lên. Hổ nhận ra giọng nói đó. Đó là gã say.
Đô úy Du hỏi, “Đứa nào nói đó?”
“Ta nói.” Gã say vạm vỡ đáp, gã nhảy ra trong khi mọi người dạt tránh lối. Gã hất mái tóc rối bù khỏi che đôi mắt và ngó đô úy Du chằm chằm. “Có thể thằng nhóc hơi mập, nhưng ít ra nó có thể giảm cân nếu nó muốn. Mi là đồ ngu và ngu như vậy là hết thuốc chữa.”
Đô úy Du nói, “Nói năng cẩn thận, thằng say kia. Ta bảo mi cút ngay trước khi ta để con ngựa giẫm mi tan xác.” Con ngựa hí lên thật to và đứng dựng thẳng lên trên hai chân sau, quào cặp móng trước ghê rợn vào không khí. Hai cánh mũi nó thở xì khói, hung tợn.
Gã say bật cười to, “Mi nhờ con ngựa làm chuyện bẩn thỉu giùm cho à? Ta hiểu cái thứ đàn ông của mi. Mi yếu xìu à.” Gã say xoay qua xoay lại, đâm sầm thật mạnh vào cái cũi. Nếu không phải là cái cũi tre to chắc, thì cái gã vạm vỡ đã ngã nhào đầu rồi.
Đô úy Du nói, “Thằng say kia, mi đang đùa với lòng kiên nhẫn của ta đấy.”
“Ồ, thật vậy sao? Điều đó có nghĩa là gì vậy? Ngoài con ngựa ra, ta thấy mi còn trang bị một cây kiếm và đôi tai ta cho ta biết rằng mi cũng trang bị một cái lưỡi nữa. Mi múa lưỡi vụng về quá. Ta ngờ rằng mi có thể làm giỏi hơn nhiều với cây kiếm... hay với con ngựa.”
“Sáttttt!” Đô úy Du thét lên khi hắn giật giây cương. Con ngựa lại chổng vó lên, rồi đổ sầm xuống, hai chân trước hung hãn vồ xuống gã say. Trong một tích tắc, gã say vạm vỡ nhanh nhẹn như một con mèo. Gã phóng qua một bên của con ngựa to lớn và hung bạo, để trượt ngã vào bên hông của nó. Hổ thấy bàn tay phải to đùng của gã say phóng thẳng tới trước để bắt lấy chính hắn, lòng bàn tay của gã vỗ vào sườn ngựa trước khi gã ngã lui ra sau. Trong một thoáng thật nhanh, Hổ thề rằng nó thấy gã say đứng tấn vững như cắm chặt rễ vào lòng đất.
Đô úy Du gọi to, “Đến đây! Mi...”
Đột nhiên con ngựa ngã lăn ra. Đô úy Du ngã theo nó.
“AAAAAA...” Đô úy Du thét lên đau đớn khi toàn bộ sức nặng của con ngựa ngã đè lên cái chân dài và gầy tong teo của gã.
“Cứu ta với! Giỡ nó ra khỏi chân ta.”
Năm mươi tên lính chạy ùa tới và cả làng chạy lui. Cả làng, trừ gã say, quan tổng trấn và Mã ra.