← Quay lại trang sách

Chương 26

Chạy khỏi đây mau! Cháu không làm gì được ở đây đâu.” Quan tổng trấn nói lớn với Mã, mắt ông dán chặt vào đám lính đang xông tới.

Mã bướng bỉnh nói, “Được chứ. Cháu biết chiến đấu mà.”

Quan tổng trấn nói, “Hãy nghe lời ta. Chuyện này không phải trò đùa đâu. Đi đi, nhanh lên.”

“KHÔNG!”

Khi đám lính gần như tràn lên sát bên họ, quan tổng trấn làm điều mà ông tin rằng đúng đắn nhất. Ông quay lại và lấy hết sức đá vào mông Mã một phát thật mạnh, làm nó bay tưng ra khỏi khu vực nguy hiểm. Mã bay vèo ra tuốt ngoài rìa đám dân làng và mấy người dân làng ôm chặt nó lại, không cho nó tham gia vào cuộc đánh nhau. Mã vùng vẫy dữ dội, nhưng hiểu rằng nó không thể làm gì hơn là nhìn quan tổng trấn chạy đến cái cũi để thả Hổ ra trong lúc gã say đứng ngay trước đô úy Du và con ngựa. Đám lính chia ra làm hai nhóm. Hai mươi lăm tên đuổi theo quan tổng trấn. Hai mươi lăm tên ùa lên tấn công gã say.

Gã say toét miệng cười hỏi, “Bọn mi có bao giờ thấy võ say chưa?” gã ngả nghiêng lảo đảo giữa đám lính tràn lên vây quanh mình. Bọn lính lao vào tấn công bằng kiếm và thương, mỗi đợt hai hay ba tên. Gã say đáp lễ bằng chiêu khập khiễng lảo đảo tới lui, đánh bật từng tên văng tưng thật bất ngờ. Bọn lính kinh ngạc hết sức, chúng không thể chạm được vào những bước di chuyển thật thất thường của gã say bằng vũ khí và mỗi khi gã ngã nhào vào tên nào thì tên đó bị nhào lăn ra bằng một lực đánh cực mạnh. Một tên lính giương súng bắn cái mục tiêu to đùng đang loạng choạng lắc lư nhưng trật lất. Bọn lính quá bận tâm với chuyện làm sao để khuất phục gã say xỉn tới nỗi đứng không vững, mà không tên nào nhận ra rằng những bước chân có vẻ như tình cờ của gã lại dẫn cả bọn càng lúc càng xa dần đám dân làng.

Không như gã say, quan tổng trấn lại không êm xuôi chút nào. Thật ra, ông không chịu nổi hết một hiệp. Trong nháy mắt, ông bị đám lính tàn ác thứ hai hạ gục và để mặc nằm ngất ngư. Một chiếc chìa khóa treo tòng teng sau túi áo bào của ông và một tên lính giật lấy làm đứt luôn sợi dây. Không biết phải xử sao đây với quan tổng trấn, bọn lính la lớn xin chỉ thị của đô úy Du.

Đô úy Du gào lên, “Mặc kệ hắn ! Đẩy con ngựa ngu xuẩn này ra khỏi chân ta ! Rồi khiêng ta lên kiệu, khiêng luôn cái cũi có thằng nhóc, rồi CHUỒN! Chúng ta phải mang mấy quyển bí kíp về cho Ưng tướng quân. Chúng ta sẽ để cho ông quyết định đây có phải đúng là thằng nhóc đó không. Nào, nhanh lên.”

Thoáng nghe được lời của đô úy Du, gã say tấn công dữ dội hơn. Gã lao tới một tên lính đang cầm cây thương và đoạt lấy nó trong tay hắn, tên lính bàng hoàng. Rồi gã bắt đầu múa may. Gã say dương đông kích tây, vờ tấn công hướng nam nhưng lại đá về hướng bắc. Gã huơ cây thương vòng vòng trước mặt như một cái cối xay gió và bọn lính ngã như sung rụng. Hổ chỉ thoang thoáng thấy được phần nào các động tác của gã say, nhưng nó rất có ấn tượng với những gì thấy được. Gã say đánh như một dũng sư. Hổ nghĩ có lẽ gã say đã có học võ ở Thiếu Lâm... trước khi gã ngã vào hũ rượu.

Thấy võ nghệ cao cường của gã say, bọn lính đang vây quanh cái cũi vội vã nhanh tay lên. Mấy tên giúp đô úy Du, trong lúc những tên khác lôi cái cũi. Cái cũi được cột vào hai cây sào dài dọc theo đáy nên có thể khiêng đi như một cái kiệu. Hai cây sào dài ra quá mặt trước và mặt sau của cái cũi, nên mấy tên lính khiêng nó ở ngoài tầm tay với của Hổ.

Hổ giận điên tiết lên. Nó quăng người vào mặt bên này, rồi qua mặt bên kia của cái cũi để cố phá tung những thanh chắn ra... hay làm cho bọn lính khiêng nó mất thăng bằng... hay sao đó! Nó phải làm một chuyện gì đó ! Nhưng vô ích. Bọn lính rất khỏe và các thanh chắn tre cũng rất chắc. Thua cuộc, Hổ chỉ nhìn khi được khiêng đến rìa quảng trường, về phía con đường mòn dẫn sâu vào rừng. Hổ bật khóc tuyệt vọng. Và chỉ một lần lúc đó, có người nghe được.

Gã say ngước nhìn lên, mắt gã dán chặt vào mắt Hổ. Một điều gì đó dấy động lên trong sâu thẳm trái tim Hổ. Hổ đờ người ra, bất động vì một cảm giác mà nó chưa từng biết. Gã say cũng bất động. Một điều gì mạnh mẽ chạy qua giữa hai người và gã say rống lên. Hổ thấy một tên lính nắm lấy chiếc áo bào rách tả tơi của gã say và bằng một cú đánh rất mạnh, gã say đập gãy vai của tên lính. Gã say nhảy về phía Hổ, chỉ để lại phía sau một tên lính còn đứng. Tên lính cầm khẩu súng.

Bên kia quảng trường, Mã hồi hộp trong tay những dân làng còn đang giữ nó lại. Khi tên lính giương súng lên, Mã rùn người xuống thành tấn Mã Bộ và phóng chân phải ra, trúng ngay vào đầu gối của một trong những người đang giữ nó. Anh dân làng thét lên đau đớn rồi buông Mã ra. Mã vùng thoát khỏi hai đôi tay khác và phóng chạy thật nhanh băng qua quảng trường, vừa gào to hết sức.

Tên lính cầm súng chần chừ. Hắn nhìn thằng bé hoang dại đang lao về phía mình. Hắn nâng súng lên nhắm ngay vào giữa lưng của gã say và kéo cò.

Có một thoáng khựng lại rất nhanh trước khi thuốc súng bắt lửa. Trong thoáng chốc này, Mã đâm sầm vào tên lính. Mũi súng chúc xuống đất và thuốc súng bùng nổ. Cách cái cũi năm bước chân, gã say thét lên, ngã chúi tới trước. Gã vươn tay ra về phía Hổ, rồi té lăn xuống đất.

Hổ bất lực nhìn lại trong lúc cái cũi nhốt nó bị con đường mòn um tùm nuốt mất.