← Quay lại trang sách

Chương 27

Hổ lắc lư qua lại khi đoàn lính tiến lên trên con đường mòn hẹp. Trời đang buổi trưa nhưng thế giới của Hổ thì tối thui. Đô úy Du đã ra lệnh cho thủ hạ trùm nhiều tấm mền lên cái cũi, như cái bao phủ kín một lồng chim. Ở đầu đoàn lính, đô úy Du ngồi trên kiệu cao sau một cái lọng riêng. Tuy nhiên, lọng của hắn làm bằng lụa. Trong khi đô úy Du và và Hổ đi trên đường, sau những cái lọng riêng của họ, thì cả hai đều nghĩ về cùng một điều giống y nhau: cái đau. Cái đau mà đô úy Du cảm nhận thì thấm từ bên ngoài vào như là hậu quả của cái chân bị thương. Tuy nhiên, cái đau của Hổ thì lại từ bên trong thấm rỉ ra ngoài. Từ một nơi nào đó sâu thẳm trong con tim nó nhỏ ra.

Hổ cô đơn. Cô đơn hơn bao giờ hết trong suốt cuộc đời nó. Cái nhìn trong đôi mắt của gã say đã cho nó thấy điều đó. Sự nối kết của hai người thật ngắn ngủi, nhưng thật mạnh mẽ. Trong thoáng chốc đó, Hổ hiểu rằng gã say lo lắng và quan tâm đến nó. Thật sâu sắc. Nó cảm nhận được điều đó. Nó không thắc mắc điều đó. Nhưng nó lại thắc mắc tại sao gã say lại cảm nhận như thế. Gã say là một kẻ hoàn toàn xa lạ, tuy nhiên gã lại liều sinh mạng của gã vì nó. Thật ra, thậm chí có lẽ là gã đã mất mạng vì nó. Hổ đã nghe gã say thét lên đau đớn và thấy gã ngã xuống. Hổ thì may mắn, còn gã say chắc đã chết. Điều đó hợp lý thôi. Trong đời nó, Hổ đã từng bị mọi người khác bỏ rơi. Tại sao gã say cũng không bỏ rơi nó chứ?

Hổ thở dài. Con cọp con đã rời bỏ nó và các anh em nó cũng vậy. Đúng vậy, Đại Sư đã bảo nó và các anh em phân tán và chạy đi, nhưng các anh em nó không nhất thiết phải làm điều đó. Lẽ ra họ có thể ở lại và làm một điều gì đó. Nó đã ở lại. Lẽ ra nó có thể thành công hơn nếu nó được trợ giúp. Nhưng, thay vì vậy, họ đã bỏ mặc nó làm lấy mọi việc một mình. Một mình đơn độc.

Cái cũi nảy lên dừng lại đột ngột làm Hổ cụng cái đầu trọc vào những thanh chắn tre cái bốp.

Hổ thốt lên, “Ngu...”

“DỪNG LẠI!” giọng của một người lạ ra lệnh từ đâu đó trên đầu lối đi. “Ai đi đó?”

Đô úy Du hắng giọng, xưng danh, “Ta đây... Đô úy Du thuộc đội quân của Ưng tướng quân. Ai dám cản đường đoàn quân của ta, lại ra lệnh bắt ta dừng lại?”

Người lạ trên lối đi cười lớn, “Ta là ai ư? Ta là thái úy Vũ đây, thằng hợm hĩnh kiêu căng kia. Nếu mi thò cái đầu nhọn ra khỏi mấy cái màn lụa quý mà nhìn thì mi sẽ biết ngay.”

Hổ tìm thấy cái mép nối chỗ hai tấm mền chồng lên nhau, nhìn ra. Nó thấy một đoạn cong trên lối đi trước mặt. Trên đó là một đoàn quân thứ hai đi thẳng về phía đoàn này. Một tay tầm thước mặc giáp trụ đứng ở đầu đoàn quân đang ngó trừng trừng vào cái kiệu của đô úy Du. Hổ nghĩ rằng hắn là thái úy Vũ.

Hổ thấy đô úy Du thò đầu ra từ phía sau những tấm màn lụa.

“Ô, thì ra là ông.” Đô úy Du nói với thái úy Vũ.

Thái úy Vũ nhìn quanh quất, “Con ngựa của mi đâu rồi? Có phải mi đã cho nó rồi để có thể ngồi kiệu như một ông hoàng không? Hãy làm đàn ông một lần trong đời xem nào. Xuống đây mà đi với lính của mình nào.”

“Ta không thề đi bộ được, tên đần độn kiêu căng kia.” Đô úy Du đáp, “Ta bị thương, con ngựa của ta cũng vậy, không việc gì đến mi. Ưng tướng quân đâu rồi?”

“Xin lỗi, mi vừa nói gì?” Thái úy Vũ hỏi. Hắn bước tới và nheo mắt lại, “Hoàng thượng có thể là chú của mi, đô úy Du, nhưng điều đó không cho mi cái quyền trả treo với ta theo kiểu đó. Ta là thượng cấp của mi. Đừng bao giờ quên điều đó.”

Đô úy Du đáp, “Xin lỗi, ngài. ” Hắn nhắm mắt lại. “Thưa thái úy, xin ngài vui lòng cho biết Ưng tướng quân ở đâu?”

“Ưng tướng quân có việc phải làm, do đó ngài phái ta và đội quân này đến đây gặp mi. Mi có thành công trong việc thu hồi mấy quyển bí kíp và thằng nhóc thầy chùa không?”

Đô úy Du đáp, “Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì giao chúng cho ta.”

Đô úy Du nói, “Chẳng có gì làm tôi vui hơn là kết thúc cái trò vớ vẩn này. Tay thủ hạ số một của tôi giữ mấy quyển bí kíp. Hắn sẽ lấy chúng ra ngay. Ngay khi chúng được giao vào tay ông thì tôi sẽ tách ra theo đường của riêng tôi. Tôi cần phải chữa trị ngay lập tức.”

Thái úy Vũ khịt mũi, “Mi chẳng đi đâu cả cho tới khi ta cho phép, ông hoàng ạ.”

Một lát sau, Hổ thấy một tên lính của đô úy Du xuất hiện với bốn quyển bí kíp. Tên lính trao chúng cho thái úy Vũ.

Đô úy Du hỏi, “Ông có muốn xem thằng nhóc trong cũi không?” Hắn giật những tấm mền mở toang ra và ngửa ra sau.

Thái úy Vũ đáp, “Chưa đâu. Ta muốn kiểm tra mấy quyển bí kíp trước.”

Đô úy Du nói, “Tôi có thể bảo đảm với ông, chúng là đồ thật.”

“Ta sẽ xét đoán chuyện đó.” Thái úy Vũ mở một quyển bí kíp ra và Hổ thấy đôi mắt hí của hắn mở to. Hắn trao ba quyển bí kíp còn lại cho một gã gầy nhom và hướng dẫn gã làm theo. Gã này bỏ ba quyển vào trong túi áo bào của mình. Hổ quan sát cả hai tên rời khỏi con đường hẹp rồi đi tới một vạt rừng thưa nhỏ.

Hổ lắc mạnh đầu. Tay thái úy Vũ này nghĩ hắn là ai đây chứ? Các nhà sư ở Ẩn Chân phải chứng tỏ mình là xứng đáng trước khi họ được phép xem những bí kíp dành cho phong cách của họ. Qua cái cách tay này bước đi là Hổ biết ngay hắn chưa học võ lâu. Cái thân hình to bè bè và đôi chân ngắn ngủn của hắn đi lạch bạch ngược lại với nhau khi hắn bước về phía vạt rừng thưa. Có thể thái úy Vũ rất khỏe và biết cách đánh hạ các tên lính khác trong những tình huống chiến đấu, nhưng võ thuật hoàn toàn là một chuyện khác. Nhất là thứ võ thuật cao siêu có trong các quyển bí kíp. Tệ nhất là, cái kiểu thân hình của tay thái úy thì hoàn toàn không thích hợp với hầu hết các kỹ thuật mô phỏng theo phong cách rồng. Mọi chuyện sắp trở nên tệ đi. Rất tệ nữa kìa.

Thái úy Vũ chuyển thế thành tấn Mã Bộ lỏng khỏng và chỉnh lại bộ giáp trụ mềm khoác trên thân hình to bè của hắn. Hắn trao quyển bí kíp còn lại cho tên lính giữ bí kíp.

Thái úy Vũ nói, “Hãy giữ quyển bí kíp này mở ra trước mặt mi một lúc xem nào. Ta muốn tập thử vài thế.”

Từ tấn Mã Bộ ngang-vai, vụng về, thái úy Vũ giữ chân phải trụ xuống rồi bước lùi ra sau bằng chân trái. Sau khi chuyển trung tâm trọng lực của mình, hắn chồm phần trên thân hình tới trước và duỗi tách các ngón trên cả hai bàn tay thành đôi long trảo và quặp những đầu ngón tay ở khớp thứ nhất lại. Hắn đặt trảo bên trái hơi chếch về mặt trước của bên phải, chồng lên ở ngón cái. Rồi hắn giương cả hai trảo lên gần mặt và thu hai cùi chỏ vào. Hắn nén mọi bắp thịt trên thân thể lại, như thể gắng sức cho một cú va chạm. Mặc dù hình dạng của hắn kém cỏi, Hổ cũng nhận ra đây là một thế thủ của kiểu rồng cổ điển.

Hổ tự hỏi, Hắn sắp làm gì từ chỗ này nhỉ?

Không có sự chuẩn bị hay điều chỉnh gì thêm, đột nhiên thái úy Vũ quất chân sau vòng quanh ngang tầm hông. Chân của hắn cong gập và khi nó gần đến phía trước của thân hình hắn thì hắn thẳng chân ra, quật nó thật mạnh như thể nó là một cái đuôi rồng. Hổ và mọi người nghe một tiếng BỐP! thật lớn và gã đàn ông to khỏe đang bắt chước một con rồng ngã lăn quay xuống đất, rú lên đau đớn. Tên lính giữ bí kíp chạy đến bên hắn, nhét quyển bí kíp đang mở vào trong túi áo bào cùng với ba quyển kia. Hắn đỡ thái úy Vũ dậy.

Tay thái úy nghiến răng, rên lên rõ to khi hắn trụ toàn bộ trọng lượng thân thể lên chân trái, cái chân đã vung ra như một cái đuôi rồng. Nó đỡ trọng lượng của hắn khá ổn. Rồi hắn cố nhấc chân phải lên, cái chân đã trụ thật vững trước đó. Hắn định nhấc cái đùi lên song song với mặt đất, nhưng không có gì dính với cái chân đó nhúc nhích hưởng ứng lại. Mọi thứ ở phần dưới đầu gối lủng la lủng lẳng như một con cá ngất ngư thõng thượt ở cuối một sợi dây câu bằng chỉ tơ. Thái úy Vũ lại kêu rú lên lần nữa.

Như thể đáp lại, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên lồng lộng trong không gian quanh họ.

“CẢNH GIÁC!” một tên lính la lớn, “BỌN KHỈ! HÃY BẢO VỆ MẤY CHIẾC XE TIẾP TẾ MAU!”

Một trăm con khỉ nâu từ những ngọn cây đáp xuống trên đoàn quân. Hổ chưa từng thấy cái gì giống như thế này. Những con khỉ cỡ trung bình tuôn vào mọi thứ trong tầm mắt, mỗi con nhào tới tìm thứ gì có thể ăn được để giật lấy trong khi bọn lính dùng thương cố đánh đuổi chúng đi. Bọn khỉ rất nhanh nhẹn, những cử động thất thường của chúng không thể nào tiên đoán được. Bọn lính thất bại thảm hại.

Một người kêu thét lên, Hổ ngoái qua nhìn thì thấy đô úy Du đang đánh một con khỉ nhỏ. Con khỉ bỏ chạy và đô úy Du cột mấy tấm màn lụa khép lại. Hổ nhìn quanh khu vực thấy thái úy Vũ đang khập khiễng đi tới một chiếc xe đẩy chở vũ khí, dùng tên lính còm nhom giữ bí kíp như một cái nạng. Tên lính còm nhom giúp thái úy Du dọn một chỗ rồi leo vào trong xe. Rồi hắn cài cái then gỗ lại, để thái úy Vũ an toàn bên trong. Gã còm nhom chụp một cây thương và Hổ nhìn gã giận dữ cố đâm một hai con khỉ. Gã vụng về vung múa cây thương. Gã sẽ là một mục tiêu dễ dàng nếu Hổ thoát ra được.

Trong lúc Hổ vẫn nhìn tên lính còm nhom, thì có một vật gì đó rơi trên nóc của cái cũi. Nghe tiếng, Hổ biết đó là một con khỉ to.

Hổ la lớn, “Đồ khỉ ngu xuẩn! Mày không tìm ra thức ăn gì ở trong này đâu!”

Con khỉ ngừng cử động. Đột nhiên nó nhảy chồm, ré lên lanh lảnh, rồi hạ xuống thật mạnh trên cái cũi ngay phía trên Hổ. Một cái chân của nó lọt vào giữa hai thanh chắn tre và giáng xuống đỉnh đầu của Hổ đang bị cái mền bao phủ. Hổ chụp cái chân xuyên qua cái mền và giật mạnh. Con vật ré lên inh ỏi. Trong khi Hổ ghì, phân vân phải làm gì tiếp, thì mũi nó dội ngược lại! Nó biết cái mùi đó!

“Hầu, tao đây! Hổ đây! Giải thoát cho tao ra khỏi đây đi!”

Hầu giật cái chân lên và cái mền lên theo nó. Nó thò cái mặt nhỏ đang cười khì xuống giữa hai thanh chắn tre chạy dọc theo nóc của cái cũi. Những hạt mồ hôi rơi khỏi cái đầu trọc lên trên làn da sậm đen của nó.

Hầu cười khúc khích, “Ê, con mèo ướt! Làm sao mà anh chui vào đó vậy?”

Hổ hỏi lại, “Làm sao mà tao chui vào đây ư? Mày làm cái gì trên đó vậy?”

“Em...”

Hầu biến mất. Một tên lính đã chụp được cổ chân nó và giật nó ra khỏi cái cũi.

“Hầu!” Hổ kêu lên khi nó tìm thấy một đường nối giữa các mép mền ở mặt kia của cái cũi. Nó ngó ra ngoài và thấy Hầu giãy giụa, đá đạp, quào cấu, cắn xé lung tung cả lên. Tên lính đang cố bắt nó vung tay lên trời và thối lui. Hầu nhảy xuống đất, ré lên, phóng lui, nhảy lên nóc cũi lại. Nó xé toang những cái mền còn lại rồi đập tay lên ngực như một con dã nhân nổi giận, ré lên một tiếng thét xé lòng về phía bọn lính. Bọn lính dừng tay sững sờ. Hổ cũng ngó sững. Nó chưa bao giờ thấy Hầu như thế này.

Trong khi Hầu tiếp tục, Hổ đấm tay vào nóc cũi, “Ê, Hầu! Nhớ ra tao không? Đưa tao ra khỏi đây đi!”

“Ra! Ra! Ra!” Hầu ré lên the thé trong khi nhảy cà tưng lên xuống trên nóc cũi như một con khỉ, ngấm ngầm ranh mãnh dò xét bọn lính suốt trong lúc đó. Một cái vòng móc chìa khóa lấp lánh trong tay một tên lính và Hầu phóng ngay đến gã không chút chần chừ. Bay đưa chân ra trước trong không trung, Hầu bấu mỗi chân trên một bên cái cổ dài của tên lính khi vừa bay đến. Nó khóa hai cổ chân phía sau đầu của gã và xiết mạnh, theo kiểu-cái-kéo, trong khi vặn mình qua một bên. Tên lính gập người nghiêng một nửa và bị ngạt thở, buông chùm chìa khóa để níu chân Hầu. Vòng chìa khóa chạm đất cùng lúc với Hầu. Hầu buông tên lính run bần bật ra và chụp lấy chùm chìa khóa. Năm tên lính nhào đến nó cùng một lúc.

Hầu cố ném cái vòng chìa khóa ra ngoài vòng vây của bọn lính ngay trước khi bị quật ngã xuống đất. Chùm chìa khóa bay xuyên qua những thanh chắn của cái cũi, rơi đúng ngay trên đùi của Hổ. Hổ vội lóng ngóng lần mò mấy chiếc chìa khóa trong lúc Hầu bị nện nhừ tử. Ngay lập tức, Hổ tìm thấy tìm thấy chiếc chìa trông có vẻ đúng, rồi với tay qua những thanh chắn để tra nó vào ổ khóa. Lúc đó, nó nhác thấy một tên lính cầm cây thương chạy về phía mình.

Hổ giả vờ như không thấy tên lính và không tỏ ra nao núng gì cho tới khi tên lính đâm ngọn thương. Hổ thả chùm chìa khóa và xoay người thật đẹp qua bên trái, nhấc cánh tay phải lên cao khi mũi thương sượt qua bên dưới nách. Trong lúc tên lính rút ngọn thương về, thì Hổ gập cùi chỏ phải lại và kẹp đầu của cán cây thương xuống. Rồi nó giữ chặt cái cán bằng tay phải và giật thân hình về phía sau thật mạnh. Tên lính không trụ vững và lảo đảo về phía trước với cây thương, va mạnh đầu vào những thanh chắn tre. Hổ lao tới trước, chụp được mái tóc đen dài của tên lính bằng một tay giữa các thanh chắn. Hổ đẩy mạnh xuống hết sức. Có một tiếng vỡ giòn sắc khi mũi của tên lính đập vào một hòn đá to. Vẫn còn tỉnh táo, tên lính giật mạnh đầu hắn ra khỏi Hổ và gào lên khi trong tay của Hổ còn nắm một nắm đầy những tóc của hắn. Một mảng da đầu đong đưa từ dúm tóc. Hổ thả nó xuống đất và trừng mắt nhìn tên lính. Tên lính chụp mảng da dính tóc bỏ chạy như ma đuổi. Hổ quay lại tiếp tục mở khóa.

Hổ chụp chùm chìa khóa, mở then và hất cái cửa lên. Rồi nó nhặt cây thương mà tên lính bỏ lại và chạy tới chỗ Hầu. Nhưng chỉ sau hai bước thôi, nó đứng sững lại giữa chừng. Nó không tin nổi vào mắt mình. Những con khỉ từ trên cây đang đổ ào xuống, nhảy thẳng lên đầu, lưng, tay chân bọn lính đang đè trên Hầu. Ngay lập tức, có một đống nhấp nhô hơn năm mươi con khỉ đang cào cấu và cắn xé cùng lúc. Bọn lính la khóc đau đớn khi càng lúc càng có nhiều khỉ tham gia vào cuộc tấn công dã man, tất cả bọn chúng bỏ hết việc bới tìm trong những chiếc xe đẩy chở thức ăn để cứu Hầu.

Hổ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó không định đến gần cái đống bùi nhùi đó để tìm hiểu. Thay vì vậy, nó tìm tên lính còm nhom giữ mấy quyển bí kíp và phát hiện ra gã đang đứng kế bên một chiếc xe đẩy há hốc miệng ngó đống khỉ. Hổ chạy thẳng đến gã.

Tên lính thấy Hổ đang chạy tới và cố hết sức mình cho cuộc tấn công. Gã chuyển sang một thế tấn công với cây thương giơ ra trước, đứng thủ thế trong khi Hổ nhún nhảy. Hổ làm động tác giả nhử trên cao và vung cây thương của mình thấp xuống, vụt một đầu vào sau đầu gối của tên lính. Đôi chân tên lính oằn tới trước và trước khi gã ngả quỵ xuống đất thì Hổ nhanh lẹ kéo cây thương về, vung nó lên qua đầu gã rồi giáng xuống, như thể nó đang bổ củi bằng một cây búa. Cán cây thương đập vào nhánh xương đòn không được bảo vệ của tên lính. Cây thương thì cứng. Nhánh xương đòn thì mềm.

Tên lính rống lên đau đớn khi quỵ xuống trên hai gối. Hổ trượt một bàn tay lên cán thương để cho hai bàn tay ở khoảng cách ngang vai, rồi lao mạnh tới trước với cây thương trước mặt nó, song song với mặt đất. Cái cán đập vào khí quản của tên lính và Hổ chống vào nó. Tên lính ngã ngửa ra sau khi Hổ nhảy lên đầu của cán cây thương, kẹp đầu tên lính giữa hai đầu gối, ấn cổ họng gã xuống đất. Tên lính thở há hốc ngáp không khí. Gã không hớp được. Ngay khi gã ngất đi, Hổ nương nhẹ tay trên cây thương, xoay quanh, rồi thu hồi lại cả bốn quyển bí kíp từ trong túi áo bào của tên lính.

Khi đứng lên, Hổ nhận thấy một điều. Không có tên lính còn lại nào đến giúp tên lính giữ mấy quyển bí kíp cả. Nó ngó quanh và thấy rằng giờ đây bọn khỉ chí chóe đang đuổi bọn lính chạy trối chết vào rừng. Hổ ngó qua Hầu và thêm một lần nữa không tin nổi vào mắt mình.

Hầu đứng vững và thẳng người trong khi máu chảy ròng ròng từ hai bên mũi. Nó duỗi thẳng tay chỉ vào bọn lính đang chạy trốn và đám khỉ đuổi theo như thể theo lệnh nó. Năm tên lính đã tấn công Hầu nằm dưới chân nó, xác chúng bị cào cấu và gãy nát. Một con khỉ to lớn, độc nhãn, trắng như tuyết, ngồi trên vai Hầu.

Hầu mỉm cười với Hổ rồi bật cười thật to khi nó hạ cánh tay xuống nghỉ. Con khỉ dường như cũng bật cười. Rồi nó chồm tới trước như thể hôn lên cái đầu trọc lóc của Hầu rồi phóng mất vào đám cây.