Chương 28
Hổ hoang mang hỏi Hầu, “VỤ ĐÓ là thế nào vậy?”
Hầu thận trọng ngửa cái đầu nhỏ ra sau rồi bóp nhẹ cái sống mũi lại để máu bớt chảy ra khỏi hai lỗ mũi. “Vụ đó là cái gì?”
Hổ nói, “Con khỉ trắng! Đám khỉ đó!”
Hầu nhún vai đáp, “Chuyện dài lắm. Một câu chuyện thật là dài.”
Hổ gầm gừ. Nó bước tới phía Hầu một bước, rồi đột nhiên dừng lại và nghi ngại ngó lên đám cây phía sau Hầu. Hầu cười khúc khích.
Hầu nói, “Đừng làm con mèo chết nhát vậy. Anh có thể tiến tới tôi mà.”
Hổ cáu kỉnh, “Ta không sợ đâu. Ta chỉ... bối rối thôi. Có phải mi ra lệnh cho bọn khỉ đó tấn công không?”
“Trông chuyện như thế nào?” Hầu hỏi, bật cười ranh ma.
Hổ đáp, “Ta không khoái những trò bí ẩn. Nếu mi không trả lời mấy câu hỏi của ta thì cứ nói vậy đi.”
Hầu bĩu môi, “Thôi đi nào, mèo ướt. Chiều em đi. Em cứu mạng anh, rồi anh đối xử với em như vậy đó hả?”
“Em biết là anh rất ghét mấy cái trò của em mà, Hầu. Anh biết ơn em cứu mạng và mọi điều, nhưng anh thật sự không vui chút nào. Anh không muốn nổi giận với em.”
“Anh biết ơn em à?” Hầu nói, hả miệng cười khì khì. Nó đặt tay lên tim, “Thật vậy à? Anh Hổ, em cảm động quá!”
Hổ lại gầm gừ, “Đừng ép anh nhé, đồ Óc Khỉ.”
“ Đó mới là Hổ mà em biết! Mừng anh trở lại!” Hầu la lên.
Hổ nhắm mắt lại và nghiến răng “Thằng Hổ mà em biết sẽ không bao giờ trở lại nữa. Ta để nó lại ở chùa Ẩn Chân rồi.”
Hầu hỏi, “Chao ôi, cái gì mà xúc động như vậy? Đám dân làng đó chắc đã tác động lên anh dữ lắm.”
Hổ mở mắt ra rồi nghiêng đầu qua một bên, “Em biết gì về đám dân làng chứ?”
“Một con chim nhỏ kể với em.” Hầu mỉm cười.
“Đừng vẽ vời lòng vòng nữa nào, Hầu.”
“Cái gì!” Hầu nói, giậm chân thình thịch. “Em đang nói về Hạc đó!”
Hổ ngạc nhiên, “Hạc à? Em gặp Hạc khi nào?”
“Em không biết. Anh biết là em mau quên lắm mà. Em chỉ nhớ là em gặp anh ấy đôi lần sau khi anh bỏ đi khỏi chùa Ẩn Chân.”
“Bỏ đi!” Hổ nói với giọng hoài nghi, “Ta đâu có bỏ đi. Ta ở lại và chiến đấu. Bọn mi mới bỏ đi kìa. Ta lấy được mấy quyển bí kíp. Bọn mi để mặc ta chiến đấu, một mình.”
Hầu đáp, “Không đúng. Tất cả chúng ta đều chạy đi như Đại Sư bảo, nhưng Hạc và em vòng trở lại riêng rẽ. Bây giờ em chỉ đang đi về ngôi làng để giúp anh. Các bạn mới của em chỉ đường cho em khi chúng đói và quyết định đột kích đoàn quân. Em không biết anh ở trong cái cũi mãi cho tới khi em nghe tiếng của anh.”
Hổ không biết phải nói gì. Nó ngó qua Hầu, không nói nên lời. Hầu có vẻ như đọc được cái nhìn trong mắt Hổ.
Nó nói, “Không có gì đâu, anh Mèo ướt à.”
Hổ cụp mắt xuống và xê dịch đôi chân nhấp nha nhấp nhổm.
Hầu gãi cái đầu trọc nhỏ, “Này, có phải đó là mấy quyển bí kíp rồng không?”
Hổ thấy một quyển bí kíp thò ra khỏi túi áo. Nó đáp, “Phải. Ta có cả bốn quyển.”
“Làm sao anh lấy được chúng vậy?”
Hổ đáp, “Chuyện dài lắm. Một câu chuyện thật là dài.”
Hầu bật cười to, “Trò đó thật là tếu! Hay lắm, Hổ! Em có thể xem một quyển chút xíu thôi không? Em cứ băn khoăn chúng trông như thế nào hoài.”
Hổ nói, “Được chứ. Chỉ bảo đảm là em...”
Khi Hổ thò tay vào áo bào, thì nó nghe vút! một cái và mấy tiếng lách cách! lách cách! lách cách! thật nhanh. Mặt Hầu đập xuống đất trong khi hai chân nó bị một cái roi xích giật tưng lên từ bên dưới.