← Quay lại trang sách

Chương 29

Tới đây nào, thằng nhóc khỉ khọt kia!” Ưng gầm gừ bước ra khỏi một bụi rậm phía sau Hầu, tay cầm cây roi xích. Những đường rãnh sâu trên mặt hắn dường như trơn tuột do căng thẳng trong khi hắn luôn tay kéo Hầu về phía mình. Cách đó mấy bước, Hổ định ra tay thì một đoàn quân vũ trang rầm rộ xuất hiện trên con đường. Dẫn đầu toán quân là một người thắt bím tóc dài cưỡi một con ngựa đen tuyền. Hổ nhận ra hắn liền. Ngay phía sau con ngựa, hai người khiêng một đầu của một cây sào dài có treo một vật màu cam thõng thượt, lắc lư khi chúng bước đi. Cái vật lắc lư đó là Hạc. Hai cổ tay trắng xanh của nó bị cột lại với nhau, hai cổ chân cũng vậy. Cây sào xỏ qua hai mối cột và treo lủng lẳng như một chiến lợi phẩm trong một cuộc đi săn. Hổ khựng lại để xem là chuyện gì đang xảy ra cho tới khi những tiếng la của Hầu làm nó sực tỉnh.

“HỔ, CỨU EM!”

Nhảy một bước dài, Hổ đến gần đôi chân đang giãy giụa. Nó cúi xuống chộp lấy sợi roi xích, bắt đầu trò kéo co với Ưng.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng thét xé tai vang lên từ các ngọn cây và Hổ quay lại thấy con khỉ trắng dẫn đầu hàng chục con khỉ nâu lao về phía phía Ưng.

“BẮN ĐI!” Ưng ra lệnh, tay vẫn nắm chặt sợi roi xích. Mấy tên lính giương súng lên bắn. Mấy con khỉ rơi từ trên cao xuống. Một viên đạn sượt cánh tay của con khỉ trắng, nó kêu ré lên thật to, rồi bỏ chạy. Cả đàn khỉ còn lại chạy theo nó.

Ưng bật cười to, “Mi có đội quân thiện chiến thật, Hầu à.”

“Thiện chiến hơn đám lính mà mi mất ở Ẩn Chân.” Hổ gầm gừ tiếp tục ráng sức kéo sợi xích trong lúc Hầu cố thoát ra. “Ít ra phần lớn bọn khỉ... GRRRRÙ... chạy thoát ARRRR... toàn mạng!”

Hổ giật một cái thật mạnh làm nới lỏng cho Hầu một tí. Ưng buông tay. Hổ bay ngược ra sau, sợi roi xích tuột khỏi tay nó. Ưng nhảy tới, hai tay dang rộng ra. Hắn đáp xuống ngay trên người của Hầu.

Hổ la lớn với Hầu, “Đừng để nó chụp em.”

Nhưng đã quá trễ. Ưng đã vung ưng trảo có khả năng làm tê liệt bấm sâu vào một điểm áp xuất trên cổ của Hầu. Toàn thân của Hầu trở nên mềm nhũn. Mấy dòng máu nhỏ ròng ròng xuống vai nó khi những móng tay dài của Ưng bấm sâu vào. Hổ biết rằng nó phải phá cái trảo đó, nếu không thì Hầu sẽ bị chấn thương thần kinh vĩnh viễn.

Hổ lao hết sức vào cánh tay của Ưng, làm bật Ưng ra khỏi Hầu. Ưng đáp lể bằng cách dùng tay kia bám vào cổ Hổ nhanh như điện. Lần này, Hổ là kẻ trở nên mềm nhũn. Hầu vẫn còn bị tạm thời tê liệt, nằm bất động. Ưng nới nhẹ tay trảo trên người Hổ một tí và lấy mấy quyển bí kíp trong áo bào của Hổ bằng bàn tay còn lại. Hắn cất giọng dạy dỗ thủ hạ.

“Bọn mi có thấy không? Đó là cách mà bọn mi làm việc! Nhanh, hiệu quả, dứt khoát!”

Ưng quay qua thái úy Vũ, hắn đang ngồi trong một chiếc xe đẩy chở vũ khí để mở cánh cửa sập.

“THÁI ÚY VŨ!” Ưng nói, chỉ Hạc đang treo trên cây sào. “Xem cái mà Đường Lang bắt được kìa. Có cái vong hồn chưa siêu thoát từ chùa Ẩn Chân của mi đó, đang treo trên cây sào đó. Nó là kẻ mà mi cảm thấy đang theo dõi mi và nó chôm lấy xác của Đại Sư ngay dưới mũi mi. Đi cà nhắc bằng cái chân lành của mi tới đó và cởi trói cho cái thằng tên Hạc để nó có thể đi bộ được. Nó sẽ đi một đoạn ngắn.

“ĐÔ ÚY DU! Ra khỏi mấy cái màn đó ngay.” Đô úy Du thò đầu ra. Ưng nói tiếp, “Mi trói hai thằng quậy tên Hổ và Hầu lại và dẫn chúng cũng đi. Chứng tê liệt của chúng chỉ là tạm thời thôi, vì vậy ta yêu cầu mi làm nhanh lên.

“ĐƯỜNG LANG! Mi đã chứng minh lòng trung thành của mi bằng cách tóm được Hạc. Giờ thì tới lúc để mi làm bẩn đôi tay. Mi sẽ kết thúc những gì chưa kết thúc ở ngôi chùa. Giết mấy thằng thầy chùa này đi. Chúng ta sẽ hạ trại ở đây để qua đêm, do đó hãy bảo đảm rằng mi mang chúng vào xa trong rừng trước khi hoàn tất công việc. Ta không muốn có con cọp nào đến quanh đây ăn xác chúng hay liếm máu chúng. Nếu mi gặp rắc rối gì, hãy bắn một phát súng báo động. Ta ghét phải ngưng đọc để dọn dẹp mấy trò lộn xộn của bọn mi, vì thế đừng mắc sai lầm nào nhé. Và nhớ chú ý đặc biệt đến Hổ. Nó đã thoát khỏi tay mi một lần rồi đó.”

“Tôi xin hứa với tướng quân.” Đường Lang đáp với niềm hi vọng lóe lên trong ánh mắt, “Tôi sẽ chăm sóc thằng Hổ này.”