← Quay lại trang sách

Chương 5

Dậy, nào.” Một giọng nói thì thầm vào tai Hầu.

Hầu mở mắt thấy gương mặt tái nhợt của Hạc. Gương mặt nhòa sáng dưới ánh trăng chiếu xuyên qua lối vào của cái hốc cây.

Hạc nói, “Ưng đã xuống cái đường hầm thoát thân và tay đầu lĩnh số một của hắn, Đường Lang đã lên đường làm nhiệm vụ. Tới lúc mình lấy xác Đại Sư rồi.”

Không nói thêm lời nào, Hạc lách ra khỏi các hốc cây. Hầu khẽ rên lên rồi vội vã theo sau nó.

Khi chạy trên mặt đất, Hầu gắng sức để theo cho kịp, Hạc dễ dàng lượn mình bay xuyên qua bụi cây rậm rì. Cho dù từng thấy Hạc di chuyển như thế này vô số lần, Hầu dường như vẫn không quen được với điều này. Thật là quá sức kì quái khi một con người bình thường lại có khả năng di chuyển nhanh và êm xuyên qua nhiều chướng ngại vật. Nếu có kẻ nào có thể lẻn vào Ẩn Chân lấy được xác của Đại Sư, thì kẻ đó chỉ là Hạc.

Khổ nỗi là, Hạc không giỏi trong việc hoạch định nghi binh. Ném vài hòn đá thì có thể lôi cuốn sự chú ý của bọn lính, nhưng không lâu. Hầu có một kế riêng hay hơn nhiều, chưa kể là góp vui hơn nhiều!

Hạc dừng lại sau một bụi rậm ở rìa hàng cây và xoay nhanh cái cổ vừa gầy vừa dài xem xét chung quanh. Không một tiếng động, nó ra hiệu cho Hầu đi theo, rồi băng qua vạt cỏ trống về phía vành đai khuôn viên ngôi chùa.

Hầu ở lại kế bên bụi rậm dưới bóng trăng.

Hạc chạy đến bức tường và nhìn lại Hầu với đầy vẻ bối rối trên gương mặt. Hầu mỉm cười vẫy tay.

Hạc ra hiệu cho Hầu đến cùng nó. Hầu ra hiệu bảo Hạc đi tiếp đi.

Hạc chỉ một ngón tay vào Hầu, lặng lẽ mắng. Hầu đột ngột vẫy trả, như thể nó đang nói lời tạm biệt với một người bạn cũ.

Hạc lắc đầu, rồi ép cái thân hình mềm oặt vào vách tường đá thô nhám. Nó từ từ đi về phía góc mặt trước. Ngay khi Hạc lẻn đến quanh mặt trước, thì Hầu vụt ra tay.

Hầu bứt một nắm cỏ khô và dài từ rìa của hàng cây, rồi nhét chúng vào những chỗ trống trong quần áo mình. Nó để phần lớn cỏ lòng thòng ra ngoài ở những góc kỳ quái. Kế đến, nó bứt một dây treo rậm dày từ một cái cây gần bên và dùng nó để cột bó cỏ to vào đầu. Sau khi gấp bó cỏ phủ lên mặt, Hầu nhặt một nắm đá cục rồi chạy băng qua vạt cỏ trống.

Không giảm tốc độ, Hầu phóng đến bức tường vành đai bằng đá tảng, đôi chân nó thoăn thoắt như đang leo thang. Bức tường cao bằng hai thân người, nhưng sau ba sải chân dài thì bàn tay còn lại của Hầu vươn tới rìa của mặt bằng rộng trên đầu bức tường. Nó đu mình lên đó rồi phóng vào cái cây đu thật to mà nó và Hạc đã bàn với nhau. Nó vừa kịp vào đúng chỗ thì Hạc ra hiệu cho nó bắt đầu đánh lạc hướng bọn lính.

Hầu câu một hòn đá lên mái ngói dốc của căn nhà tắm và hòn đá lăn xuống lộp cộp ầm ĩ. Năm tên lính đứng gác giữa nhà tắm và cổng chính, nhưng không một tên nào phản ứng gì. Căn nhà tắm đang âm ỉ cháy và có vẻ như một tiếng động lạ trên mái nhà thì không đáng kể để quan tâm xem xét. Hầu ném thêm một hòn đá nữa. Mặc dù nó lăn khỏi mái nhà và suýt trúng đầu tên lính đứng gần nhất nhưng không tên lính nào để ý.

Hầu mừng vì nó đã chuẩn bị kỹ.

Bằng một bước nhảy tuyệt đẹp, nó vọt ra khỏi cái cây và đáp xuống trên mái ngói, Hầu ngạc nhiên thấy rằng những viên ngói còn nóng quá! Hầu hoảng hốt rú lên và nhảy cà tưng trong bóng lửa chập chờn. Lá cỏ từ trong áo nó lòi ra xoay vòng vòng như những gợn sóng điện phát ra từ một hồn ma vất vưởng.

Lần này, cả bọn lính đều ngó lên, rồi quỳ sụp dập trán xuống đất.

Một tên lính trong bọn la lớn, “Tao nói với bọn mày là lẽ ra mình phải chôn người chết đi!”

Tên khác nói, “Màyyy nói đúng! Các vong hồn kéo về đòi mạng mình đây!”

Hầu mỉm cười. Vụ này có hiệu quả hơn là nó mong đợi! Nó nhìn xuyên qua búi cỏ phủ che mặt thấy Hạc nhấc Đại Sư lên vai và phóng ra khỏi cổng chính.

Hầu tiếp tục nhảy cà tưng trên mái ngói nóng, chờ thêm một lúc như lời Hạc đã dặn. Nó thấy bọn lính vẫn giúi đầu xuống đất. Nó không thể kìm được nỗi khoái chí muốn quậy thêm một lát cho vui trước khi chuồn đi. Hầu đằng hắng rồi cất cái giọng ma quái hết cỡ của nó.

“Hãy ăn năn hối lỗi đi, bọn lính kia! Chúng mày phải kính trọng người chết! Hãy chôn cất các nhà sư và lính tử tế như nhau trước khi đi ngủ lại. Không được kể những gì chúng mày đã chứng kiến với ai cả, nếu không ta sẽ tìm ra chúng mày. Ta sẽ săn lùng chúng mày rồi xơi hết linh hồn chúng mày! Ta sẽ truy lùng vợ con chúng mày, cha mẹ chúng mày, anh chị chúng mày...”

Một luồng hơi nóng tạt lên phía sau đùi của Hầu. Nó quay lại thấy lùm cỏ treo lòng thòng sau áo nó bắt lửa cháy bùng lên.

Hầu ré lên và bò lui qua mái nhà. Khi nó tới được rìa mái thì nó nhảy, hai cánh tay đập vun vút. Nó cảm thấy một cái lá sướt qua bàn tay và nó chụp mạnh xuống, nắm được một cành cây to. Đà rơi của nó đong đưa rất mạnh, nó phóng mình tới phía bức tường vành đai rồi hạ thế nhẹ nhàng xuống trung tâm của mặt tường rộng. Nó nhảy xuống bên ngoài ngôi chùa và bắt đầu lăn cho tới khi dừng lại để nghiền mông đít vào mặt đất.

Đùi và vùng quanh đùi vẫn còn nóng, Hầu bật dậy chạy về phía cái cây có cái hốc. Lửa đã tắt, nhưng một làn khói mỏng xì theo nó như một cái đuôi lúc la lúc lắc.