← Quay lại trang sách

Chương 6

Hầu hối hả chạy dọc theo những nhánh khổng lồ của cái cây có hốc. Khựng lại trước lối vào, nó cảm thấy một làn gió thoảng nhẹ lướt qua mông. Nó quay mòng mòng dưới ánh trăng, cố ngoái đầu ngó cho được chỗ áo bào bị cháy xém.

Hầu lắp bắp, “Chu choa ơi, mình dơ quá rồi.” Nó cười khúc khích.

“Vào đây đi!” Hạc từ trong hốc cây thì thầm gọi. “Đừng cà rỡn nữa.”

Hầu thôi xoay và loạng choạng bước vào trong. “Xin lỗi nhé.” Nó nói khi ngồi xuống đối diện Hạc, “Này, anh nghĩ thế nào?”

Hạc ngồi xếp bằng rất thẳng. Nó ngó Hầu chằm chằm không chớp mắt. “Ta nghĩ thế nào về cái gì?”

Hầu đáp, “Màn biểu diễn của tôi ở trong chùa chứ cái gì nữa. Tôi quậy không ác chiến à?”

“Ta không muốn bàn về chuyện đó nữa. Em suýt làm cho cả hai đứa bị bắt.”

Hầu thốt lên, “Sao vậy? Mình đâu có tới đủ gần để bị bắt! Vả lại, tôi thử cách của anh trước, nhưng không có hiệu quả. Tôi buộc phải làm cách khác thôi. Nếu nó không...”

Hạc giơ một bàn tay lên, “Lẽ ra mấy hòn đá cũng được việc rồi, Hầu à. Em nên thử ném thêm vài hòn nữa trước khi bày cái trò khỉ của em.”

Hầu giơ một bàn tay lên, chọc quê Hạc, “A ha, tôi tình cờ nghĩ rằng anh nổi giận vì tôi đã không làm đúng y những gì anh bảo tôi làm. Anh biết là mình muốn làm sếp lắm mà.”

Hạc ném cho Hầu một cái nhìn lạnh lùng, “Đủ rồi nhé, Hầu.”

Hầu cười tủm tỉm.

Hạc nói, “Em đi ra ngoài đi. Anh cần dăm phút yên tĩnh một mình để suy nghĩ.”

Hầu nhún vai đứng dậy, “Tự nhiên nhé. Dù sao tôi cũng cần hít thở chút không khí trong lành. Trong này hơi ngột ngạt rồi đấy.” Nó lại khúc khích cười và quay đi ra.

“Đừng đi quá xa nhé. Anh ghét chuyện em đi lạc lắm.” Hạc trêu, “Vả lại, anh cũng cần em giúp.”

Hầu quay lại, “Giúp chuyện gì?”

“Giúp chôn cất Đại Sư.”

Hầu giật phắt người, “Cái gì? Không phải anh đã lo chuyện đó rồi sao?”

Hạc lắc đầu, “Không. Anh có rảnh lúc nào để làm chuyện đó đâu? Chỉ giấu ông ấy đi thôi. Anh cần em giúp đưa ông lên cây...”

Hầu tròn xoe mắt, kinh ngạc, “ Cây ư? Cây nào?”

Hạc đáp, “Cây này.” Nó giậm bàn chân trần lên nền của cái hốc.

“Aaanh muốn đặt Đại Sư bên trong cái cây này à? Tại saooo anh làm vậy chứ?”

“Bởi vì mình không có vật dụng cũng như thời gian để chôn cất Đại Sư cho tử tế. Bên trong này như là một ngôi huyệt mộ. Em có thể xem nó như là một cái chùa thực vậy, nếu em muốn. Cũng giống như ngọn tháp Lãng Quên nằm trong các bức tường của chùa Ẩn Chân vậy. Chỉ ở trong cái này, Đại Sư mới là theo cái vòng tuần hoàn của đời sống. Do thân thể của ông trở về thành các nguyên tố cơ bản của nó, ông sẽ nuôi dưỡng cái cây. Ông sẽ cảm kích điều đó.”

Hầu nói, “Chuyện đó... gớm quá đi.” Nó vòng tay ôm chặt lấy chính mình.

Hạc nói, “Không, đó là đời sống. Em có ổn không, hả Hầu? Em lại run cầm cập kìa?”

Hầu đáp, “Tôi ổn.” Những hạt mồ hôi từ từ hiện ra trên trán nó. “Tôi chỉ cần chút không khí trong lành thôi...”

Hạc đứng dậy bước tới bên Hầu, “Sao em không cho anh biết chuyện gì làm em khó chịu? Em sợ xác của Đại Sư à?”

Hầu đáp, “Có lẽ vậy. Xác chết làm tôi sssợ lắm. Và anh biết là tôi như thế nào khi hoảng sợ mà.”

Hạc dịu dàng, “Chẳng có gì phải sợ cả. Cái chết là một phần của cuộc sống. Nó tự nhiên thôi. Hãy gác cảm xúc qua một bên đi. Sẽ ổn thôi.”

Hầu hỏi, “Gác cảm xúc qua một bên ư? Làm sao làm như vậy được?”

“Hãy thực hành một bài quán tưởng. Có nhớ điều Đại Sư thường nói không? Các con phải chế ngự những suy tưởng và cảm xúc của mình, nếu không chúng sẽ chế ngự các con .”

Hầu lắc đầu, “Làm sao tôi có thể quán tưởng trong lúc như thế này? Vvvả lại, các bài tập đó không có hiệu nghiệm cho tôi.”

Hạc nói, “Chúng hiệu quả tuyệt vời nếu em cho chúng một cơ hội. Các sư chùa Ẩn Chân đã sử dụng chúng cả hằng trăm năm rồi để tách bản thân họ ra khỏi những cảm xúc của họ. Anh sẽ làm một bài tập với em, rồi mình sẽ mang Đại Sư lên nhé?”

“Khônggg.”

“Tại sao không?”

Hầu van nài, “Khônggg. Hạc à. Làm ơn...”

Hạc giơ cả hai tay lên, “Thôi được, thôi được. Nghe anh nói này, anh sẽ tự mình xuống lấy Đại Sư, nhưng anh vẫn cần em giúp để mang ông lên cây. Sao em không ra ngồi trên một cái cành cho tới khi anh trở lại? Mình sẽ xem em cảm thấy như thế nào khi anh trở lại, đồng ý không?”

Hầu lau mồ hôi trên trán bằng cánh tay run lẩy bẩy rồi gật đầu.

Hạc gật đầu lại rồi buông mình ra khỏi cái hốc mà không nói thêm lời nào. Nó biến mất vào bụi cây rậm.

Hầu bước ra ngoài hít một hơi thật sâu. Cơn gió đêm mang theo mùi khói từ ngôi chùa Ẩn Chân đến. Hầu bắt đầu rùng mình run rẩy, không kìm được.

Hầu nhận ra rằng , Mình không thể làm chuyện đó được, không thể được.

Nó phóng qua một cái cây kề bên. Rồi qua một cây khác, một cây khác nữa. Lòng kinh hãi tột độ, Hầu lao vào màn đêm. Khi nó mệt với việc nhảy từ cây này sang cây khác, thì nó chạy. Khi mệt vì chạy, thì nó đi. Chẳng mấy chốc, nó lạc mất. Thở không ra hơi, đôi mắt nó nhòa lệ, sau cùng nó thấy mình đứng ở bên bờ một con suối nhỏ.

Hầu nhúng hai tay vào làn nước mát và khuấy chúng vòng vòng để làm dịu hai lòng tay chai sần. Cũng thấy đỡ phần nào, nó bước xuống suối để làm mát đôi chân trần mỏi nhừ. Khát quá, nó cúi xuống uống một hơi dài, rồi dúi mặt vào dòng nước chảy và để yên đó một lúc cho dịu đôi mắt húp.

Sau một thoáng, Hầu đứng dậy và đi ngược dòng cho tới khi đến một cây liễu lớn. Nó leo lên rồi thả mình xuống một chạc to, ẩn trong một tán lá non mới tỏa ra, bên dưới không nhìn thấy được. Mệt lả và cô đơn, nó ngủ thiếp đi.