Chương 8
Hầu phóng nhanh qua những ngọn cây để xem chuyện gì mà ồn ào quá vậy. Một lúc trước khi nó thấy rõ được chuyện gì, thì nó nghe tiếng la thét của cả khỉ lẫn người. Sau cùng, khi cảnh vật hiện ra, trái tim của Hầu sâu lắng. Một cuộc tàn sát là điều không tránh khỏi.
Đám khỉ từ những ngọn cây đang ào ạt tràn xuống những chiếc xe đẩy lớn nằm trên một con đường rộng. Ba hay bốn chục người đứng bao quanh những chiếc xe thành những nhóm nhỏ. Đám người chờ cho tới khi một chiếc xe bị khỉ bám đầy rồi rút vũ khí ra đánh chém. Rất nhanh nhẹn, hầu hết bọn khỉ tránh thoát được những nhát kiếm và những mũi thương. Tuy nhiên, một số con khỉ con ngã gục dưới các vũ khí này.
Hầu không tin nổi vào mắt mình, đám khỉ tiếp tục từ trên các ngọn cây đổ xuống, leo lên những chiếc xe đẩy đó. Hầu hiểu rằng bọn khỉ quyết tâm thọc tay vào bất cứ thứ gì có thể ăn được, liều mạng, bất kể nguy hiểm. Lạ thay, hầu hết các chiếc xe dường như không chứa thực phẩm. Khi bọn khỉ giở những cái mền nặng trịch phủ những chiếc xe lên, Hầu thấy vàng. Những đống vàng to ơi là to.
Hầu rùng mình. Nó đã chứng kiến đủ chuyện chết chóc ở chủa Ẩn Chân để nhớ suốt đời rồi. Nó phải chặn cuộc giết chóc này lại, nhưng chuyện này không dễ chút nào. Đám người bảo vệ vàng tỏ ra vô cùng lợi hại với vũ khí của chúng.
“Xem ta hạ được cái gì đây này!” một tên la lớn khi hắn nhấc một con khỉ bị đâm giơ lên khỏi đầu. “Bữa trưa đây! Cho tất cả các chiến hữu này!”
Đám người cười rộ lên.
Một tên khác la lên, “Này, ta cũng hạ được một con đây. Bảy, tám con nữa là mình sẽ có một bữa thịnh soạn!”
Cả đám hoan hô náo nhiệt.
Tên thứ ba la lên, “Coi chừng vàng kìa! Ta mới đâm một con đang cố chôm một ít chạy. Chúng không biết rằng chúng ta là bọn cướp trong vùng này sao? Không kẻ nào được phép chôm chỉa của chúng ta!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” cả đám la hùa theo và Hầu nhận thấy bọn cướp đang thú vị điều này. Với chúng, đây là một trò chơi. Một trò chơi dã man, chết chóc, kinh khủng. Chúng không cần phải giết bọn khỉ. Chúng chỉ cần xua bọn khỉ đi thôi. Đó là điều các nhà sư làm nếu họ đang vận chuyển hàng và đụng đầu với một bầy khỉ trong rừng.
“DỪNG TAY LẠI!” Hầu thét lên. Nó vọt qua những ngọn cây rồi đáp xuống trên nóc của một chiếc xe chở vàng.
Đám cướp ngạc nhiên ngó Hầu. Tuy nhiên, đám khỉ vẫn tiếp tục nhảy lên mấy chiếc xe.
Hầu nghĩ, Bọn khỉ hẳn là liều mạng lấy thực phẩm. Hay vàng. Nhưng khỉ thì lấy vàng làm...khỉ gì?
Nhiều con khỉ bắt đầu chộp nén vàng trong chiếc xe mà Hầu đang đứng trên đó. Bọn cướp ngay lập tức lại tiếp tục cuộc giết chóc.
Hầu ra tay. Nó nhảy, múa may cả hai tay và đám khỉ giạt ra. Nó xoay quanh mòng mòng, nhảy qua nhảy lại và đánh đấm làm bọn khỉ nhảy ra khỏi mấy chiếc xe. Quyết tâm làm tiếp cho tới con khỉ cuối cùng rời khỏi khu vực, Hầu bật dậy, đá chân, xoay múa, nhảy từ xe này qua xe khác và chẳng mấy chốc một tiếng thét lồng lộng chói tai từ trên cao bủa xuống khu rừng. Đám khỉ liền bỏ những chiếc xe và vội vàng chạy trở lại vạt cây.
Thở hổn hển, Hầu ngó vào một cây sồi cao thấy con khỉ trắng như tuyết đang quắc mắt nhìn nó giận dữ với con mắt lành lặn duy nhất.
Một tên cướp nói với Hầu, giọng chế nhạo, “Mi làm vậy để làm gì?” Tay hắn cầm một cây thương nhỏ máu ròng ròng.
Hầu trên nóc chiếc xe chở vàng, quay lại trừng mắt nhìn hắn. Nó rùn người xuống chuẩn bị phóng tới. Tay nó run rẩy.
Tên cướp thứ hai cầm một cây đao, tiến tới phía Hầu, “Một câu hỏi tốt hơn dành cho chú bạn nhỏ của chúng ta là, Mi tưởng mi là ai mà xen vào chuyện của bọn ta? Có phải mi là loại nhà sư yêu súc vật chăng? Ta thấy mi mặc áo bào màu cam. Mi hẳn là tên thầy chùa bé nhất mà ta từng thấy.”
Hầu nhe răng ra và bắt đầu rung lắc dữ dội. Từ khóe mắt của mình, nó thấy một người thật to xác, lông lá đang tiến tới với hai tay không. Người này là một trong những kẻ to con nhất mà Hầu từng thấy. Một bộ râu đen, xồm xoàm che kín gương mặt và hai cánh tay phủ đầy lông, dày như là cái mớ rậm rì trơn nhờn trên đầu hắn vậy. Thật là cao và to xương, hắn phủ bóng lên mọi tên cướp mà hắn đi ngang. Cái bụng chình ình lúc lắc ọc ạch theo từng bước chân.
Tên khổng lồ nói bằng một giọng gầm gừ trầm như sấm động, “Im lặng nào! Ta sẽ xử lý vụ này. Trả lời đi nào, thằng nhóc. Tại sao mi làm như vậy và Mi tưởng mi là ai?”
Hầu co người lại thật chặt thành một quả bóng để cố kìm cho bớt run. Răng nó va cầm cập khi nói. “Ta... ta làm vậy vì giết bọn khỉ là không cần thiết. Các ông chỉ cần đuổi chúng đi thôi. Còn tên tôi là Hầu.”
Vài tên cướp bật cười. Tay khổng lồ đang chất vấn Hầu thì vẫn oai nghiêm lạnh lùng. “Tại sao mi lại xưng là Khỉ chứ? Và tại sao mi chọn một tiếng Quảng Đông để lấy làm tên? Mi từ Quảng Đông đến à?”
Hầu đáp, “Tôi không tự đặt tên cho mình. Vị Đại Sư của chùa chúng tôi đặt cho. Ông ấy là người Quảng Đông. Tuy nhiên chùa chúng tôi không phải ở Quảng Đông. Nó ở ngay chính trong vùng này.”
Gã đàn ông lực lưỡng hỏi, “Chùa nào vậy?”
Hầu đáp, “Người ta gọi là chùa Ẩn Chân. Nhưng ông chẳng bao giờ nghe thấy đâu. Nó đã từng là chùa bí mật.”
"Tại sao lại đã từng?"
Hầu run rẩy, “Nó đã bị hủy diệt tối hôm qua rồi.”
Tay khổng lồ khựng lại và đôi mắt sát gần nhau của hắn nheo lại. Hắn ngó Hầu như vậy trong một khoảnh khắc, như thể chờ Hầu nói gì đó. Hầu cảm thấy như nó sắp bùng ra khỏi nỗi căng thẳng vào lúc này.
Đột nhiên Hầu thét hỏi, “Tại sao các ông giết bọn khỉ? Chúng có làm gì các ông chưa?”
Hai lỗ mũi của tay khổng lồ khụt khịt, “Có liên quan gì tới mi không?”
Hầu nói, “Ở nơi tôi ở người ta không giết thú vật. Nhất là khỉ!”
“Chà, nhóc tì này, nơi ta ở chúng ta giết thú vật... nhất là khỉ. Chúng ta ăn thịt chúng. Và chúng ta thích lắm. Tại sao chuyện đó làm mi quan tâm chứ?”
Hầu đáp, “Người ta vẫn sống tốt mà không cần ăn thịt. Xem tôi này. Chúng tôi được phép ăn thịt ở chùa trong những dịp đặc biệt, nhưng tôi chẳng bao giờ ăn cả. Chẳng bao giờ.”
Một nụ cười toang hoác trên gương mặt bự sự của gã khổng lồ. “Ô, ta tin mi. Có lẽ nếu mi chịu ăn một ít thịt thì mi không bé tí như vậy.”
Hầu cau mặt, còn bọn cướp thì bật cười nghiêng ngả.
Gã khổng lồ có vẻ vui lên, “Để ta xem xem ta có hiểu mi hay không. Mi muốn ta thôi ăn thịt khỉ, mặc dù ta đã ăn cả đời rồi. Có phải đó là điều mi đang nói không?
Hầu đáp, “Đúng vậy.”
Gã hỏi với giọng lịch sự, “Vậy thì tốt. Còn yêu cầu gì nữa không, cậu bé?”
Hầu đứng lên, nỗi lo lắng của nó trôi đi mất. “Tốt, ông hỏi thì tôi nói, tôi và các anh em phải khám phá ra những bí mật về quá khứ của mình. Chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi. Biết đâu các ông giúp được.”
Gã khổng lồ cười đểu, “Mi muốn nói là mi muốn ta giúp bọn mi tìm cha mẹ của bọn mi? Hay có lẽ một ông chú đã thất lạc từ lâu chăng?”
Hầu nhún vai, “Tôi nghĩ đúng là thế.”
“Hay nhỉ?” Gã khổng lồ nói, rồi mỉm cười. “Chùa của mi bị hủy diệt và giờ thì mi muốn cha mẹ giúp mi trả thù.”
Hầu nhìn gã chằm chằm. Bỗng nhiên nó có cảm giác là mình đang bị mang ra làm trò đùa.
Gã khổng lồ quay sang bọn cướp và rống lên, “Thưa quý ông, thằng Nhóc Khỉ này bảo rằng nó đang tìm gia đình. Ta thấy có vẻ như nó đã tìm ra họ. Quý ông không đồng ý sao? Ta tin rằng chị của nó giống như một con heo bị dính ở đầu ngọn thương kia!” Gã khổng lồ chỉ vào cây thương mà một tên cướp đang cầm. Gã cầm thương giơ ngọn thương lên cao và lắc nó. Đám cướp cười rộ lên.
Hầu lại run rẩy.
Một tên cướp la to, “Này, tôi thắc mắc không biết có phải cha của nó là Vua Khỉ không? Thằng nhóc có vẻ khoái la cà trên nóc của chiếc xe chở vàng đó!”
Bọn cướp lại cười ồ lên. Hầu cảm thấy một thoảng chấn động như thể nó bị hoa mắt bởi một cú đá cực mạnh.
Nó lắp bắp, “Vua Khỉ?” Cái tên đó nghe rất quen thuộc với nó. Tất nhiên, nó biết về vua khỉ trong truyền thuyết - một sinh vật huyền ảo mà người ta nói rằng đã sống hàng ngàn năm trước. Tuy nhiên, Hầu gần như tin chắc rằng bọn cướp đang nói về một người có thật. Một kẻ nào đó đơn giản có một biệt danh là Vua Khỉ. Hầu lắc mạnh đầu để làm cho đầu óc minh mẫn trở lại.
Một tên cướp khác la to, “Ậy, đừng trêu thằng nhóc nữa nào. Mi biết là không có Vua Khỉ nào cả. Bọn khỉ chỉ chôm vàng bởi vì nó sáng lấp lánh và chúng thích nhìn vàng. Chúng không giao nó cho ai cả. Để mặc thằng nhóc và tiếp tục lên đường thôi.”
Đột nhiên, gã khổng lồ nghiêm giọng, “Thằng nhóc này không đi đâu cả. Nó làm hỏng một bữa tiệc thịnh soạn của chúng ta. Giờ thì nó thuộc về ta. Bụng của ta cồn cào nhiều ngày rồi vì chưa có chút thịt tươi nào cả, nhưng ta biết một cách chữa trị. Đó là canh gan. Trước đây ta đã làm món này bằng gan khỉ và lần nào nó cũng ngon tuyệt. Tuy nhiên, người ta cho rằng ngon nhất là nấu bằng gan người.”
Gã khổng lồ lao đến Hầu. Hầu nhảy vọt lên không. Nó đáp xuống trên đỉnh đầu trơn nhờn của gã và bật về phía thân cây gần nhất. Hầu bám trên cây trong một thoáng thật ngắn, rồi nhún người phóng vào một hướng khác trong một tích tắc trước khi gã khổng lồ húc vai vào thân cây thật mạnh. Cái cây rung lên dữ dội và toàn nhóm cướp bật cười ồ lên. Gã khổng lồ nhăn mặt đau đớn.
Hầu từ trên ngọn cao của một cây phong lớn ngó xuống. Nó thấy gã khổng lồ lấy ra một vật nhỏ từ một trong nhiều chiếc túi ở dây thắt lưng. Đó là một mũi phi tiêu! Đôi mắt gã dường như tách rời ra và Hầu tập trung vào con mắt vẫn còn đang ngó nó, chuẩn bị nhảy nếu gã phóng mũi phi tiêu về hướng mình.
Bất ngờ, bàn tay gã khổng lồ vung ra thành một bóng mờ, nhưng không phải về hướng của Hầu. Trên ngọn cao của cái cây kề bên, con khỉ trắng gào lớn. Nó rơi xuống đất, ôm chặt lấy đầu và gã khổng lồ vồ lấy nó.
Hầu hú dài và phóng từ trên ngọn cây xuống, đạp vào giữa lưng gã khổng lồ. Nó nắm mớ tóc ngắn, trơn nhờn sau đầu gã bằng bàn tay trái và rút cây đoản côn trong túi áo ra bằng tay phải. Khi Hầu giơ cây côn lên, một bàn tay to đùng của gã với ra sau chụp cây côn. Gã vung cánh tay to xuống thật mạnh. Hầu buông mớ tóc ra và chụp cây côn bằng cả hai tay trong khi thân hình nó quăng nhanh tới trước qua vai gã.
Vẫn ghì lấy cây côn, Hầu té ngửa xuống cạnh bên con khỉ trắng. Nó rên lên đau đớn.
Vào lúc nhìn thấy cây côn, dường như con khỉ trở nên mất trí. Với một tay bịt vào cái đầu đang chảy máu, nó giương cái tay móng vuốt kia ra và quào dữ dội lên trên bàn tay của gã khổng lồ. Gã thét lên đau đớn và buông cây côn ra. Con khỉ nhe mấy cái răng nanh dài sắc lẻm ra và bổ nhào cái mặt của nó vào đôi tay của Hầu. Hầu buông tay khi con khỉ bổ hai hàm răng của nó xuống cấy côn.
Con khỉ trắng đứng bật dậy, răng cắn cây côn và lao vào đám cây. Hầu phóng theo nó nhưng ngã đánh uỵch xuống đất khi một tấm lưới to phủ trùm lấy nó. Nhiều tên ghì những đầu lưới xuống, ngoài tầm tay với của Hầu. Hầu vùng vẫy, chân đá tay quào, nhưng không hiệu quả. Nó thôi giẫy giụa và ngó lên các kẻ bắt nó qua những cái lỗ được dệt sít sao của cái lưới.
Gã khổng lồ bỏ đi, một lúc sau, cầm theo một cặp búa to tướng màu vàng dưa. Hai cái đầu tròn, to của cặp búa chiến sáng lấp lánh ở cuối cán búa bằng kim khí, mỗi cái dài bằng cái chân của Hầu. Gã khổng lồ lạnh lùng ngó Hầu khi hắn giơ đôi tay vạm vỡ trong tư thế chuẩn bị cho một cú đấm tàn khốc.
“Mi dũng cảm quá, Hùng à... Giết một đứa bé với sự giúp đỡ của nhiều người khác và cái lưới nữa.” Một giọng nói cất lên từ đám đông. “Chính ta cũng nói tiếng Quảng Đông chút ít, mi biết đó và ta nhận ra tên của mi là tiếng Quảng Đông, như là tên của thằng bé. Thật là kỳ lạ. Tên bằng tiếng Quảng Đông rất hiếm trong vùng này. Tuy nhiên, lạ hơn nữa là sự quan trọng trong cái tên của mi. Hùng trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là ‘gấu’ và mi thật sự gợi cho ta nhớ tới một con gấu. Một con gấu trúc to đùng và lười nhác. Nếu mi là một tay chơi thứ thiệt, thì mi dẹp bọn trợ thủ đi và một mình đánh nhau với thằng nhóc, một chọi một.”
Hầu nhận ra cái giọng nói đó. Nó là giọng của ông anh Xà của nó!