Chương 9
Bên ngoài bức tường bao quanh chùa Ẩn Chân, thái úy Vũ nheo mắt nhìn trong nắng muộn của buổi sáng và lùa những ngón tay qua một lớp đất bị đốt thành than. Hắn giơ một bàn tay lên mũi và đầu hắn giật lại vì cái mùi. Hắn hỏi tên lính đứng cạnh bên, “Mi có chắc rằng cái dấu này là do con ma để lại không?”
Tên lính hoảng hốt đáp, “Đúng vậy, thưa ngài. Tôi cam đoan là đúng vậy. Tôi tin nó cũng là cái vong hồn vất vưởng mà chúng ta cảm thấy là nó đang theo ám chúng ta. Nó cũng có thể là cái phải chịu trách nhiệm cho việc bị lấy cắp xác của Đại Sư. Tối qua, bốn tên lính khác và tôi đã chứng kiến một con ma từ trên mái nhà cháy phừng phừng bay xà xuống vào giữa ngọn cây sau lưng chúng ta. Nó đáp xuống trên mặt của bức tường và ngừng lại trước khi bay là đà xuống một nơi nào đó bên ngoài, mà tôi tin rằng đó là ngay chỗ chúng ta đang đứng đây. Tôi nghĩ đó là cái đã đốt đất ở đây. Nó phải là một con ma cực kỳ lợi hại mới bốc lửa như vậy. Tôi lo lắm, thưa ngài.”
Thái úy Vũ hỏi, “Lo về cái gì?”
Tên lính cúi thấp đầu xuống và bối rối đổi thế đứng. “Con ma dọa sẽ truy đuổi tôi và mấy tên lính kia, ăn tươi linh hồn chúng tôi nếuuuuuu chúng tôi nhắc đến những gì chúng tôi thấy với ai khác. Nó bảo nó cũng sẽ theo ám gia đình chúng tôi...”
“Chuyện ma quái nhảm nhí gì thế?” Ưng đột ngột xuất hiện từ quanh góc trước của bức tường vành đai.
Thái úy Vũ nhảy dựng lên, “Chào tướng quân!”
Ưng hỏi, “Mi không nhớ cuộc thảo luận ngắn của chúng ta vào sáng nay sao, thái úy? Ta tưởng ta đã nói rõ rằng ta không muốn nghe thêm chuyện bàn tán nào về ma nữa mà. Giờ thì ta thấy mi ngoài này, vẫn bàn luận về ma. Tại sao mi tiếp tục cho phép lính của mình bàn luận về chuyện nhảm nhí này? Làm gì có ma quái cóc khô gì.”
Thái úy Vũ nuốt nước bọt và chỉ tay xuống đất, “Nhưng chúng tôi có chứng cớ, thưa ngài.”
Ưng gằn giọng, “Tránh ra.” Hắn cúi mặt xuống gần chỗ cháy xém. Các đường rãnh trên mặt hắn hằn sâu khi hắn nhăn nhó. “Ta biết cái mùi này. Một trong những tên thầy chùa trẻ có thói quen bỏ tắm thường xuyên. Chân nó đặc biệt có mùi thối hoăng hoắc.”
Ưng ngó tên lính, “Kể ta nghe mi thấy gì tối hôm qua nào. Hay ít ra là cái mà mi tưởng là mi thấy.”
Tên lính nuốt nước bọt, “Tha lỗi cho tôi vì nói điều này, thưa tướng quân, nhưng tôi có thấy một con ma. Tôi chắc chắn vậy. Cái mà tôi thấy không thể nào là một con người được, huống hồ là một thằng thầy chùa.”
Ưng hỏi, “Tại sao mi nói như vậy?”
“Con ma nhảy tuốt từ mái nhà tắm, xuyên qua giữa cái cây to kia, đến bức tường sau lưng chúng ta. Nó đáp xuống gọn nhẹ nơi trung tâm của bức tường, rồi dừng một chút xíu trước khi bay tà tà xuống mặt đất bên ngoài. Không có con người nào có thể làm như vậy.”
Ưng hỏi, “Mi có nghĩ là một con khỉ làm được điều đó không?”
“Dạ, tôi không biết...” tên lính đáp, xoa cằm. “Tôi nghĩ được. Nhưng khỉ không thể nói chuyện, thưa tướng quân. Con ma mà chúng tôi đã thấy có cảnh cáo chúng tôi.”
Ưng nói, “Nghe kỹ đây, tên lính kia. Mi cũng nghe luôn, thái úy Vũ. Thông báo tin này cho những người khác nữa. Ta đã xem xét xác của bọn thầy chùa bị giết lần thứ hai và ta tin chắc rằng có năm thằng nhóc trốn thoát khỏi cuộc tấn công của chúng ta. Một đứa trong các thằng nhóc tên là Hầu , có nghĩa là ‘khỉ’ trong tiếng Quảng Đông. Ta tin rằng nó là kẻ đoạt cây đoản côn từ tên lính vô dụng trong đêm có cuộc tấn công. Chắc chắn nó vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Hầu có thể thực hiện cú nhảy mà mi cho rằng con người không thể làm được. Ta đã thấy nó làm nhiều trò còn ấn tượng hơn khi xưa.”
Thái úy Vũ nói, “Nhưng, thưa tướng quân. Chắc chắn bất cứ kẻ nào có thể thực hiện được cú nhảy như thế thì, một cách nào đó, có liên hệ với cõi âm.”
Ưng cười khằng khặc, “Không phải đâu, thái úy à. Mi lầm to rồi. Có nhiều khi bọn nhóc này có vẻ như siêu phàm, nhưng hãy tin ta, chúng không phải thế. Chúng chỉ rất tài giỏi và có những khả năng tự nhiên dị thường. May mắn thay, không phải chúng đều học được cách kìm chế những hành vi có tính bản năng của chúng. Điều này làm cho chúng dễ có thể bị tổn thương. Chúng ta sẽ tóm cổ chúng và bọn mi sẽ thấy tận mắt. Nhưng điều đó vẫn còn nhiều ngày nữa."
“Nhiều ngày sao, thưa tướng quân?” thái úy Vũ hỏi.
Ưng đáp, “Có thể nhiều hơn, có thể ít hơn. Ai mà biết được với đám lính thảm hại này chứ. Đường Lang đang trên đường tìm đến hoàng thượng còn đô úy Du và lính của hắn đang ra ngoài truy lùng thằng nhóc tên Hổ, kẻ chôm mất mấy quyển bí kíp rồng của chúng ta. Ta không mong bọn nào trong chúng trở về đây trong vài ngày tới và chúng ta sẽ không làm động thái quan trọng nào cho tới khi cả hai bọn chúng trở về. Ta có nói rõ không, hả Thái úy?”
Thái úy Vũ khó khăn nuốt nước bọt và gật đầu.