Chương 10
Lũ cướp reo hò, “Đánh đi! Đánh đi! Đánh đi!” Bị kẹt trong lưới, Hầu giãy giụa để cố nhìn anh Xà của hắn giữa đám cướp. Phải mất một lúc Hầu mới nhận ra ông anh cao nhất của nó, đang đứng ở trước đám người, mặc một cái áo bào lụa màu xanh sáng. Đôi mắt dài và ti hí của Xà khó mà trông thấy được bên dưới cái mũ lụa sang trọng trùm lên cái đầu trọc.
Tên cướp Hùng chỉ một cái búa chiến to chảng vào Xà, “Tại sao mi không đánh nó, hả, tên mới nhập đảng kia?”
Xà đáp, “Tôi không có điều gì phiền lòng với thằng nhóc cả. Thật ra, nếu tôi có quyền, thì tôi sẽ thả nó đi cho rồi. Tôi nghĩ, nó hành động rất dũng cảm. Nhưng do kính trọng sự giận dữ của ông, tôi đề nghị ông đánh với nó. Chúng tôi sẽ đứng thành một vòng tròn và hai người đấu với nhau cho tới khi nào chỉ còn một người còn đứng nổi. Kẻ còn đứng sẽ quyết định số phận của kẻ thua cuộc. Ông nghĩ sao, hả Gấu ? Hay ông ngán càng con khỉ nhóc rồi?”
Hùng cảnh cáo, “Mi giữ miệng mồm nhé, nếu không lá gan của mi cũng nằm trong nồi canh của ta luôn đó. Ta bất cần bọn kia đã chào đón mi nhập đảng rồi. Mi chỉ chung chạ với bọn ta chỉ vài giờ thôi. Mi chưa chứng minh bản thân mình cho ta xem. Ta rất hân hạnh...”
“HÙNG!” một giọng trầm trầm cất lên từ phía sau của nhóm người. Hầu nhìn đám cướp rẽ ra và một tay khổng lồ thứ hai bước ra. Trong lúc Hùng là một trong những con người to nhất mà Hầu từng thấy, thì tay này là kẻ to nhất. Và trước đây Hầu đã thấy hắn rồi. Gã khổng lồ này thi thoảng làm khách của Đại Sư ở chùa Ẩn Chân!
Tay này không thể nào quên được. Hắn mặc một chiếc áo bào lụa màu đỏ to như một cái lều. Đầu và mặt hắn trơn láng như một nhà sư. Thật ra, mọi chỗ trên làn da bóng lưỡng của hắn đều sạch trụi lông một cách kỳ dị. Thậm chí hắn còn không có cả lông mày. Giống như Hùng, tay đầu sỏ đảng cướp to xương và cao ơi là cao. Không giống như Hùng, tay này toàn bắp thịt. Tay áo của hắn phồng ra, gợn sóng khi hắn khoanh đôi cánh tay kềnh càng và chất vấn Hùng.
“Giờ thì mi muốn gì đây?”
Hùng đáp, huơ một tay búa, “Tôi chỉ sắp dần cho mềm món ăn trưa. Ông có muốn tham gia với tôi không, Mãng?”
Mãng à? Hầu nghĩ. Đó là một cái tên bằng tiếng Quảng Đông nữa! Nó có nghĩa là trăn. Tay đó trông giống như một con trăn, cũng như Hùng trông giống như một con gấu. Chuyện gì đang xảy ra đây ta?
Mãng hỏi, miệng cười khằng khặc, “Mi sắp xực thằng nhóc bé tí đó à? Nó còn không đáng một bữa ăn dặm của mi, tên khổng lồ kia. Thả nó đi đi và để cho ta quay lại làm việc.”
Hùng gầm gừ, “Tôi không nghĩ vậy đâu, sếp ạ.” Hắn giơ đôi bàn tay chảy máu ròng ròng ra, “Nó làm tôi như vầy đây này.”
Mãng bật cười, “Có phải đó là lý do mà mọi người gào lên, ‘Đánh đi, đánh đi, đánh đi’ không? Bởi vì mi bị trầy chút xíu trên cái móng tay mọc quá cỡ đó phải không?”
Hùng gầm gừ và một tên cướp nói, “Tên mới nhập đảng đề nghị đấu một trận để tranh thắng bại, sếp à. Hãy để họ đánh đi! Tôi muốn đánh cá chơi. Tôi sẽ chọn thằng nhóc khỉ đó, chơi cạn láng luôn với bất cứ ai muốn đặt cược cho Hùng!”
Hầu nhìn nhiều tên cướp chạy nhanh về phía kẻ vừa nói. Mọi người tranh cãi huyên náo ỏm tỏi. Chúng trao nhau những đồng tiền vàng. Mãng mỉm cười và bước lại bên Xà. “Chà, ta đoán rằng mình có một màn giải trí buổi chiều. Mi có hứng cá độ chơi không, hả tên mới nhập đảng kia? Vì mi là kẻ đề nghị trận đấu, ta nghĩ rằng mi sẽ chọn thằng nhóc.”
Mãng mỉm cười và vỗ lên lưng Xà. Tay đảng trưởng thò tay vào túi lấy ra một cái túi khá to. Hắn giơ nó lên khỏi đầu và tuyên bố, “Ta cá hết cái túi vàng này cho thằng nhóc đấy! Ai đó đưa cho nó một món vũ khí và để cho các trò chơi bắt đầu nào!”
Đám cướp hò reo và Hùng gầm lên. Hầu trông Hùng bước lui nhiều bước khi cái lưới được giở lên và bọn cướp đứng thành một vòng tròn bao quanh nó và Hùng. Hùng xoay người và vươn vai với hai cây búa to chảng trong tay, sẵn sàng xông trận. Hầu đứng yên tay không.
Mãng nói với đám cướp, “Bọn mi không nghe ta nói gì à? Ai đó đưa cho thằng nhóc một món vũ khí nào!”
Không ai đáp ứng.
Xà ngó chăm bẳm vào một tên cướp đang cầm một cây thương dài có núm tua ở đầu. Dù cách một khoảng xa, Hầu vẫn biết cây thương được làm rất tốt. Núm tua được đặt thật hoàn hảo ở chân của mũi thương bằng kim khí, nơi mũi thương được gắn liền với cán gỗ. Mục đích chính của núm tua làm bằng lông ngựa dài màu nâu, là làm cho đối thủ phân tâm khỏi cái mũi thương sắc lẻm. Mục đích thứ hai của nó là thấm hết số máu có thể chảy xuôi xuống cán thương, làm trơn trượt cho người sử dụng. Hình như cái núm tua này thật là hữu hiệu. Nó lóng lánh đỏ màu máu tươi.
Xà tiến tới tên cướp, “Hãy cho thằng nhóc mượn cái xiên thịt khỉ của mi đi.”
Tên cướp đáp, “Ta không cho mượn đâu.” Hắn nắm chặt món vũ khí bằng cả hai tay và giơ lên cao khỏi đầu, ngoài tầm tay của Xà. “Ta đặt cá vào Hùng và...”
Hai cánh tay dài thòng của Xà đột nhiên vung ra thật nhanh trong cái lóe lên của làn lụa xanh. Hầu thấy nó duỗi dài thêm hai ngón tay đầu tiên của mỗi bàn tay và đánh trúng cả hai cánh tay tên cướp trên phần trong bắp tay, gần hai nách hắn. Hai cánh tay tên cướp liền xuội xuống hai bên hông, mềm oặt. Cây thương rơi xuống đất.
Hầu liếc nhìn qua Mãng. Mãng cười khì.
“Cám ơn nhé.” Xà nói với tên cướp. Nó thả lỏng hai nắm đấm hình đầu rắn, nhặt cây thương lên, rồi phóng mạnh về phía Hầu.
Hầu thả người xuống đất và lăn nghiêng, duỗi thẳng cánh tay phải lên không. Khi nó cảm thấy cái núm tua lướt qua bàn tay, thì nó nắm nắm tay lại, chụp được cây thương ở phần giữa cán. Nó lăn trọn vòng và bật dậy.
Hầu chuyển cây thương qua tay trái và đưa tay phải lên mũi, nó ngửi mùi máu dính trên tay do cái núm tua bay qua. Làn môi trên của nó cong ngược lên khi nó quay lại đối diện với Hùng.
Hùng rống lên và chạy về phía Hầu, hai cây búa giơ cao. Hầu biết rằng cách tốt nhất để chống lại búa chiến là né ra khi búa phang tới, vì thế khi đôi búa giáng xuống thì nó nhảy tránh qua một bên.
Ầm một tiếng, bụi đất văng tung tóe, khi đôi búa cày thành những cái hố giống y nhau dưới đất. Khi bụi đất tan đi, thì Hầu đã ở xa khỏi vùng tổn hại. Nó đứng ngay ở trung tâm vòng tròn của bọn cướp, chờ đợi.
Hùng gào lên và giơ búa lên một lần nữa. Lần này, hắn từ từ bước về phía Hầu.
Hầu thẳng cánh tay và đưa cây thương ra trước mặt bằng cả hai tay, song song với mặt đất. Nhưng thay vì đặt hai bàn tay ngang tầm vai ra như hầu hết những người sử dụng thương, thì nó đặt hai tay cạnh nhau ở giữa cán của cây thương. Nó cúi thấp người xuống và gập cùi chỏ lại, khép hai cánh tay vào bên hông. Nó thả lỏng cổ tay và để bàn tay chùng lại. Cây thương treo hờ hững trong những ngón tay cong lại. Hầu trông giống y một con khỉ dừng lại trong khi đang ăn một miếng trái cây rất dài.
Tiếng cười rộ lên từ cái vòng bọn cướp.
Một tên la oang oang, “Nhìn nó kìa! Thật là buồn cười!”
Hùng cũng cười khì. Hắn dừng lại cách thân hình đang run rẩy của Hầu hai bước và hạ thấp một cây búa để chỉnh lại những cái túi đeo trên dải thắt lưng. Hắn lại giơ búa lên.
Hầu nói, “Thôiii đi nào, ta không muốn đánh mi đau.” Luồng khí lực chạy qua suốt cơ thể nó. Răng nó đánh cầm cập.
Đám cướp đứng quanh Hầu lại phá ra cười nắc nẻ. Nụ cười của Hùng biến mất và hắn hít một hơi thật mạnh. Khi thở ra, Hùng lại hạ hai cây búa xuống lần nữa.
Hầu thét lên một tiếng cao lanh lảnh và xoay thật mạnh qua bên phải, tránh được một đầu búa nặng trịch trong đường tơ kẽ tóc. Khi quay người, nó nhét một đầu của cây thương dưới cánh tay phải, khóa chặt nó bằng cùi chỏ. Vẫn đang rùn thật thấp, lăn gần trọn vòng, Hầu lao bật về phía đối thủ.
Cái cán cây thương đang vung lên đánh vào mắt cá chân trước của Hùng. Hắn rú lên đau đớn rồi té sấp mặt xuống đất. Hầu buông cây thương ra và nhảy lên trên người gã khổng lồ. Mỗi bắp đùi của Hầu nện xuống một bên đầu của Hùng.
Hùng rống lên, lóng ngóng đứng dậy trong lúc Hầu khóa hai chân quanh cổ Hùng từ phía sau. Hầu bắt đầu nện những cú trời giáng vào màng tang của Hùng.
Rống thêm một tiếng vang động nữa, Hùng buông hai cây búa rồi với ra sau, chụp lấy áo bào của Hầu bằng cả hai tay. Hùng vùng vẫy để hất Hầu đang bám quanh cổ hắn ra, nhưng đôi chân rất khỏe của Hầu giữ chặt. Hùng bắt đầu vung hai nắm đấm to kếch xù và Hầu biết rằng nó phải nghĩ ra một cái gì đó thật nhanh. Nó hít một hơi thật sâu, duỗi thẳng hai ngón tay trỏ ra, rồi tọng thật mạnh vào hai lỗ tai của Hùng.
Hùng thét lên và vòng tròn bọn cướp giãn rộng ra, mọi người nhăn mặt và lùi lại nhiều bước. Hùng chụp được hai cổ tay của Hầu, giật mạnh cho tới nỗi Hầu phải thả hai chân ra hay để liều cho hai cánh tay bị bứt rời ra khỏi khớp vai. Hầu đột ngột thả ra làm cho Hùng bị bất ngờ, hắn ngã chúi tới trước và buông Hầu ra để gượng lại trước khi mặt hắn lại bị dập xuống đất lần thứ hai.
Hầu bay tới trước rồi lăn nhiều vòng ngoạn mục. Hầu dừng lăn, nó xoay quanh thấy Hùng cầm cặp búa trên tay, cố gượng đứng dậy trên một chân còn lành lặn.
Hầu lao vào cái chân đó.
Hùng nhảy lùi lại, dùng một cái búa làm gậy chống. Hắn giơ cao cái búa kia lên rồi gầm lên như một con dã thú khát máu. Hầu đạp trúng cái chân lành lặn của Hùng rồi quăng người tới trước trên một bên vai trong lúc Hùng vung cái búa giơ lên trên cao. Khi Hầu rơi xuống đất trên đòn xương vai, nó búng cả hai chân đá thẳng lên không.
Cú đấm khốc liệt của Hùng dừng lại lưng chừng khi cả hai chân của Hầu đá lên trúng vào hạ bộ hắn. Đôi mắt Hùng lé xẹ rồi hắn đứng lảo đảo một thoáng trước khi ngã huỵch xuống đất, hết cục cựa. Hầu vừa kịp lăn ra tránh.
Hầu đứng lên và bước lùi xa Hùng ra. Bụi đất và mồ hôi phủ từ đầu tới chân, Hầu ngó qua Xà. Xà nháy mắt.
Mãng cười rồi bước vào trong vòng tròn với Hầu.
Mãng nói, “Giỏi lắm, nhóc tì! Cho đến bây giờ, ta là người duy nhất có thể đặt Hùng về đúng vị trí của hắn. Có vẻ như ta phải cám ơn mi về việc kiếm cho ta một mớ xu hào rủng rẻng kha khá trong vụ cá độ hữu nghị với bọn kia. Mi là một chú ngựa về ngược, mi biết đó mà.”
Hầu nhún vai. Mãng với tới như thể đặt tay lên vai của Hầu và Hầu lùi lại mấy bước.
Mãng cười rộ, “Không phải hoảng sợ vậy đâu. Ít ra là cho tới khi Hùng có thể nhìn thẳng lại.” Mãng khựng lại và xoa cái đầu trọc bóng láng. “Nhắc tới Hùng, ta tin là mi có quyền muốn xử sao thì xử với gã thộn bự chảng đó. Mi có khoái xơi canh gan không?”
Nhiều tên cướp há hốc miệng. Một tên trong đám la to, “Ông không để cho thằng nhóc thịt Hùng chứ, đại ca?”
Mãng đáp, “Thành thật mà nói, ta hi vọng thằng nhóc không cho Hùng ngủm củ tỏi, nhưng đó là quyền của hắn. Luật chơi là vậy. Có thể chúng ta là đảng cướp, nhưng chúng ta là những tay cướp đáng trọng. Chúng ta nói là giữ lời.” Mãng ngó Hầu, “Rồi, giờ thì sao đây hả nhóc?”
Hùng ngửa mặt lên trong bụi đất và nhìn Hầu trừng trừng, đôi mắt hắn vẫn lé xẹ.
Gương mặt của Hầu rắn lại. Nó bước tới chỗ Hùng và nói trong cái giọng run run, “Lăn sấp lại nào.”
Hùng lắc đầu.
Mãng thở dài rồi bước tới cạnh Hầu. Hắn co cái chân to kềnh mang giày ống nặng trịch lại rồi đá vào sườn Hùng thật mạnh. “Kẻ đánh bại mi ngay đơ bảo lăn sấp lại. Thì làm đi. Làm ngay.”
Hùng rên lên và lăn sấp lại. Hầu chộp lấy một trong những cái túi nhỏ treo ở khăn thắt lưng của Hùng. Nó mở ra, nhìn vào bên trong, rồi ném xuống đất. Rồi nó nhặt một cái khác lên, rồi một cái nữa, ném từng cái xuống đất sau khi xem. Hầu nhìn vào cái túi kế tiếp rồi cười. Nó cột cái túi vào khăn thắt lưng của mình rồi quay qua Mãng.
Hầu nói bằng cái giọng ra vẻ người lớn nhất của nó, “Tôi sẽ tha mạng cho Hùng và lấy phần thưởng này thay thế.”
Mãng mỉm cười, “Cám ơn cậu, nhóc tì à.”
Hầu cúi đầu và nhún vai.
Mãng quỳ xuống ngang với chiều cao của Hầu, “Ta đề nghị mi rời khu vực này ngay, cậu trai ạ. Ta không nghĩ là mình có thể ngăn Hùng lại một khi đôi mắt của hắn nhìn thẳng lại được.”
Hầu nhìn Mãng gật đầu. Mãng gật đầu lại.
Không nói một lời nào, Hầu phóng lên cành cây gần nhất và di chuyển lên các ngọn cây. Nó ngoái lại vẫy chào tạm biệt Xà, nhưng nó chỉ thấy một ánh lóe của dải lụa xanh.