Chương 11
Mặt trời vẫn cao trên bầu trời khi Hầu dừng chân bên con suối và từ trên ngọn cây trèo xuống. Nó ngồi xổm xuống rồi vốc nước mát trong hai bàn tay mỏi nhừ.
Trong lúc uống, Hầu nghĩ về Xà và bọn cướp. Nó hi vọng Xà hiểu chuyện mà nó đang dấn thân vào. Đó là một bọn hung bạo. Tuy rằng, Mãng có vẻ không tệ hại lắm.
Hầu gãi đầu. Mình đã gặp Mãng bao nhiêu lần ở chùa Ẩn Chân nhỉ? Nó tự hỏi . Bốn lần hay năm lần?
Hầu nhớ rằng Mãng thường đến đó một mình, nhưng điều đó không làm cho những chuyến ghé thăm của hắn chính đáng hơn chút nào. Thế nào đi nữa thì hắn cũng là một tên cướp. Một tên cướp rất thành công.
Hầu không thể tin bọn cướp có nhiều vàng như vậy. Nó không tưởng tượng được chúng cướp vàng ở đâu, thôi hãy mặc kệ chúng làm gì với số vàng đó. Cho dù các nhà sư không được phép ham muốn những của cải vật chất, thì Hầu chẳng thể rời mắt khỏi thứ gì được làm bằng kim loại quý. Chúng thôi miên nó. Nhiều cái túi nhỏ mà Hùng đeo chứa đầy vàng và Hầu khó mà vất chúng qua một bên. Nó không hiểu vì sao, nhưng nó cảm thấy nó nên lấy đi của Hùng một túi và cái túi đó nên là một món gì hữu ích.
Hầu tháo cái túi từ khăn thắt lưng ra rồi ngồi xuống trên bờ suối. Nó đổ các món bên trong ra. Một tiếng KENG! lớn và một vầng sáng lóe lên khi một viên đá lửa và một thỏi đúc kim khí va mạnh vào đất cứng. Nhìn vàng thật thích, nhưng những món này còn thú vị hơn nhiều trong những buổi chiều lạnh. Quan trọng hơn nữa là nó có thể dùng chúng để nhóm một bếp lửa để nấu ăn. Đúng vậy đó, nếu nó tìm được món gì đó để nấu.
Hầu xoa bụng. Nó đói quá.
Nó băn khoăn, Mình có thể ăn cái gì đây? Sẽ không có thứ trái cây nào trong nhiều tháng nữa và cây cỏ chỉ đang bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất thôi. Bọn khỉ ăn những thứ như chồi non vào thời gian này trong năm, nhưng làm sao nó ăn được như thế.
Giận điên lên, Hầu đứng lên rồi đá vào một đống lá nhỏ bên dưới một cái cây to. Các ngón chân của nó xủi vào một thứ gì đó mềm và trơn nhớt. Nó cười khì.
Bữa ăn đây rồi! Hầu nghĩ. Nó chồm qua và thận trọng đẩy mớ lá qua một bên. Tim nó nhảy tưng lên khi nó khám phá ra một cụm nấm.
Tất cả các sư trong chùa Ẩn Chân học được những loại cây trái nào an toàn để ăn kể cả nấm. Một số các loại nấm có thể làm cho người ta bệnh hay buồn ngủ. Những thứ khác thì làm chết người như chơi. Người ta thật cẩn thận để bảo đảm rằng chỉ có những thứ nấm an toàn mới được dọn lên bàn ăn ở chùa Ẩn Chân thôi. Hầu thường được tuyển đi lùng tìm nấm trong rừng. Nó tin chắc rằng những tai nấm này không chỉ an toàn thôi, mà chúng còn rất ngon.
Trong một niềm vui rộn ràng đầy lá và bụi đất bay la đà, Hầu hái nhiều nắm nấm rồi để chúng qua một bên. Rồi nó gom đủ nhánh khô và bùi nhùi để nhóm một bếp lửa nhỏ bằng viên đá lửa mới. Khi lửa đã cháy đều, nó tìm được hai que củi dài, to cỡ ngón tay út của nó, rồi mang chúng xuống suối, cùng với mớ nấm.
Hầu nhúng hai que củi xuống suối. Nó sẽ dùng chúng như hai que xiên để nướng và nó không muốn chúng cháy. Những que vừa bị gãy khỏi một cây còn đang sống thì tốt hơn vì chúng không dễ cháy, nhưng Hầu thấy không cần làm hư hại đến một cái cây lành lặn chỉ để làm cho đời sống của nó dễ dàng thoải mái hơn một chút.
Khi hai cái que đủ ướt rồi, Hầu giúi một đầu của mỗi cây vào bờ suối và bắt đầu tách tai nấm ra khỏi cuống của chúng. Nó rửa từng tai dưới suối trước khi xiên chúng vào một cây xiên. Cuống nấm thì nó quăng xuống dòng nước cho trôi đi.
Chẳng mấy chốc, mớ nấm được nướng trên lửa, mùi thơm bốc lên trong không khí điếc cả mũi. Thật ra, hấp dẫn cho tới nỗi chẳng mấy chốc Hầu nhận ra mình có khách ghé thăm. Đó là con khỉ trắng.
Hầu thấy con khỉ trên ngọn cây cao gần đó. Con khỉ đang ngó nó bằng con mắt duy nhất. Một cụm lông xỉn màu và máu khô dính một bên đầu khỉ.
Hầu cố hết sức để làm lơ con vật đi, nhưng con khỉ cứ ngó chằm chằm. Nó biết bọn khỉ thường ăn nấm, nên nó hiểu con khỉ đang đói rồi. Chắc chắn con khỉ cũng đau nữa. Khi Hầu ăn còn lại hai tai nấm, nó nói với con khỉ.
“Mày có muốn ăn vài miếng không?” Nó đi khỏi bếp lửa và giơ cái que ra. Thật là ngạc nhiên, con khỉ trắng từ trên cây phóng nhanh xuống rồi thận trọng tiến tới gần nó.
Hầu đứng thật yên, cánh tay nó duỗi thẳng ra. Nó đã chính mắt thấy con khỉ có thể làm tổn thương người ta như thế nào khi nó muốn lấy một khúc cây từ tay họ.
Con khỉ nhẹ nhàng cầm lấy cái đầu mút của cây xiên nấm dài và từ từ kéo nó ra khỏi tay Hầu. Hầu nghĩ rằng con khỉ bỏ chạy vào đám cây, nhưng nó không làm thế. Con khỉ ngồi xuống ăn những tai nấm còn lại.
Không biết phải làm gì nữa, Hầu đứng yên đó. Khi ăn xong, con khỉ lịch sự đưa cây xiên lại cho Hầu. Hầu không tin nổi mắt mình.
Nó còn khó tin hơn những điều xảy ra tiếp đó.
Con khỉ trắng tiến lại gần nó hơn và đứng lên trên hai chân sau, tay phải đưa ra. Hầu cũng với tới và con khỉ nắm lấy tay nó. Con khỉ kéo bàn tay của Hầu đưa lên mũi và hít một hơi dài.
Hầu ngó chằm chằm vào miệng con khỉ. Nó biết cái gì ở đằng sau đôi môi đó. Miệng con khỉ khẽ nhúc nhích và Hầu cố cưỡng lại cái ý muốn thôi thúc giật bàn tay lại. Một điều gì sâu thẳm trong nó bảo nó cứ để yên bàn tay ở đó. Nó mừng vì đã làm điều đó.
Con khỉ trắng đặt một nụ hôn lên lưng bàn tay của Hầu, rồi buông nó ra và bỏ chạy trở lại lên cây. Một lát sau, con khỉ trở lại, miệng ngậm cây đoản côn lấy ở chùa Ẩn Chân. Nó thả món vũ khí xuống chân Hầu rồi phóng nhanh lẫn vào các ngọn cây.
Màn đêm buông xuống, Hầu chợt thấy mình vẫn còn quanh quẩn bên con suối. Nó quá mệt để tìm một cái cây tử tế để ngủ qua đêm, nên nó nằm co ro dưới gốc một cây liễu nhỏ. Những cành cây buông thấp làm nó cảm thấy an toàn hơn. Nó mong con khỉ trắng quay lại, nhưng không thấy tăm tích đâu cả. Nó buồn bã thất vọng. Nó nghĩ là nó đã có một người bạn mới.
Hầu băn khoăn tự hỏi đời sống sẽ ra sao nếu cứ sống mãi mà không có một người bạn nào cả. Nó cho rằng chắc điều đó cũng giống như sống mà không có một ai là gia đình, thân thích. Ý nghĩ đó mới khủng khiếp làm sao.
Hầu giật bắn người. Không dưng nó nhận ra rằng có thể mình sống hết đời mà không có gia đình hay bạn bè gì cả. Nói cho cùng thì giờ đây nó hoàn toàn cô độc. Đại Sư thì đã qua đời rồi, còn bốn người anh của nó thì lưu lạc khắp nơi mà không có một hoạch định nào để tìm về với nhau.
Chuyện gì đây nếu có điều bất trắc nào đó xảy ra với mình vào lúc này? Hầu băn khoăn . Liệu có ai biết không? Liệu có ai quan tâm đoái hoài gì đến không?
Một câu chuyện hiện ra trong trí của Hầu. Một chuyện cũ từ ngôi chùa Thiếu Lâm nổi tiếng, những thành viên cũ của nó đã sáng lập ra chùa Ẩn Chân hơn một ngàn năm trước.
Các vị sư ở Thiếu Lâm có một lịch sử lâu đời về việc xây dựng những ngôi tháp để tôn vinh và thờ phụng di thể của những người quan trọng đối với họ. Người ta kể rằng ở Thiếu Lâm có một tòa tháp đặc biệt nhỏ hơn mọi tòa tháp khác, được xây lên để tôn vinh một cậu bé. Truyền thuyết kể rằng một ngày nọ cậu bé giúp nhà bếp nấu nướng, nhưng cậu không đến ăn bữa cơm chiều. Trong bữa ăn, một nhà sư phát hiện ra một mẩu xương lạ trong tô canh của mình và các nhà sư hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Cậu bé đã ngã vào cái nồi khổng lồ mà họ dùng để nấu canh. Các nhà sư quá đau buồn nên họ xây một tòa tháp nhỏ để tôn vinh cậu bé.
Hầu từng nghĩ rằng đó là câu chuyện buồn cười nhất mà nó từng nghe và nó từng kể lại mỗi khi có dịp. Nhưng không hề có một người anh nào của nó cười. Giờ thì nó hiểu vì sao.
Một chuyện khác mà Hầu từng đùa cợt cũng không còn có vẻ buồn cười nữa. Đó là tháp Lãng Quên, tháp nằm trong các bức tường của chùa Ẩn Chân, gần mặt trước của khuôn viên. Hầu từng nghĩ thật là tếu khi ai đó đã bỏ thời gian và công sức ra để xây nó hằng trăm năm trước, nhưng ngày nay không còn ai nhớ rằng người nào được chôn cất trong đó. Giờ thì Hầu hiểu ra, chuyện đó không buồn cười chút nào. Mà là rất buồn. Hầu nghĩ, Lẽ ra mình nên giúp Hạc chôn cất Đại Sư trong cái hốc cây. Một cái tháp sống - đó là cái tên mà Hạc đã gọi nó.
Nước mắt ngân ngấn trong mắt Hầu. Trước giờ nó chưa từng thương khóc cho ai vì nó luôn chuồn khỏi vài cái đám tang xảy ra ở chùa Ẩn Chân trong thời nó lớn lên. Nó nghĩ rằng đã đến lúc nó tập thương tiếc ai khác. Nói cho cùng, liệu ai sẽ mất công thương tiếc nó nếu nó không thèm thương tiếc người khác chứ?
Hầu nghĩ, Có lẽ Hạc sẽ giúp mình? Trừ phi... Hầu lắc đầu nguầy nguậy. Trừ phi mình quậy anh ấy quá cho tới nỗi anh không muốn mình léng phéng bên anh ấy nữa.
Hầu bắt đầu run lên cầm cập không thể kìm chế được. Trong đầu nó, dường như nó đang trượt xuống một con dốc lầy lụa, rất dốc giữa một cơn giông. Dù có cố gắng như thế nào cũng mặc, nó không thể trèo lại lên đỉnh dốc. Nó cứ trượt dài xuống mãi. Nó chỉ nghĩ đến một điều thôi, là cái gia đình mà nó không có...
Nó hiểu ra , Hay là mình chưa hề có gia đình bao giờ?
Mưa bắt đầu rơi chậm lại trong đầu Hầu. Nó nhớ ra điều mà tên cướp Hùng đã nói về việc tìm cha mẹ hay có lẽ một người chú của nó. Hùng đã nói đùa, nhưng nhỡ là thật thì sao? Nhỡ nó thật sự có vài người thân trong gia đình còn sống ở đâu đó thì sao?
Hầu hít một hơi khí trời thật tinh khiết thật sâu và cơn run rẩy lắng lại. Cái viễn cảnh về những người thân thiết mới trong gia đình thật là hào hứng, nhưng nó vẫn nhớ cái gia đình cũ của mình. Cho dù các người anh thường gây gổ với nó, nhưng họ luôn bênh vực nó khi có chuyện tồi tệ xảy ra. Như Xà vừa mới làm. Hầu nghĩ đi với Xà có lẽ hay, nhưng nó tin rằng chuyện đó không thể được sau chuyện đã xảy ra với Hùng.
Mình sẽ quay lại và đi với Hạc vậy. Hầu quyết định . Mình sẽ xin lỗi và có lẽ anh ấy sẽ thông cảm. Đó là, nếu mình có thể tìm ra con đường trở lại Ẩn Chân... Hầu lắc đầu. Tại sao mình không chú ý kỹ khi bỏ đi nhỉ?
Hầu cảm thấy những đám mây giông lại bay vần vũ vào trong đầu. Nó nhắm mắt lại và cố làm cho minh mẫn ra bằng một trong những bài tập quán tưởng mà Đại Sư đã dạy, như là Hạc đã đề nghị. Nó mất một lúc lâu, nhưng rốt cục nó đẩy được mọi tạp niệm ra ngoài ngoại trừ một câu hỏi đã nằm trong đầu nó suốt ngày nay. Câu hỏi mà một cách nào đó vẫn làm cho nó nghĩ về gia đình.
Ai là kẻ mà gã đó gọi là Vua Khỉ?
Nó không nhớ được.
Hầu ngáp. Ít ra thì nó đã quét được hầu hết những điều lộn xộn ra khỏi đầu. Nó dần hiểu vì sao các nhà sư lớn tuổi hơn thích quán tưởng quá vậy. Chiêu này thật là thư giãn. Với cái đầu gần như trống không, chẳng bao lâu nó chìm vào giấc ngủ.
Như thông thường, đêm của Hầu đầy những cơn mơ sống động. Các giấc mơ về những con dốc trơn trợt và các vị vua khỉ. Các giấc mơ về những ngọn tháp và những nồi canh.
Và một giấc mơ sống động đặc biệt về một con rắn to ơi là to bò tuột qua nó, quấn thật chặt quanh người nó, nuốt gương mặt nó.