← Quay lại trang sách

Chương 12

Hầu thức giấc trong bóng tối, chỉ có thể nhúc nhích, chỉ có thể thở. Một bàn tay rắn chắc bịt miệng, mũi nó và hai tay nó bị đè chặt xuống hai bên hông. Nó vùng vẫy, đá đạp và cắn, nhưng không hiệu quả gì cả. Đối thủ của nó dường như luôn luôn đi trước nó một bước.

Khi Hầu nhận ra điều này, thì nó nhượng bộ một chút. Ngạc nhiên thay, đối thủ của nó cũng làm vậy. Bàn tay ôm siết gương mặt của nó dường như càng lúc càng nới mềm hơn khi nó bớt vùng vẫy lại.

“Ngoan nào, chú em.” Một giọng nói rít lên vào tai nó.

Hầu thả lỏng cơ thể mềm lại và tấm mền áp lực quanh nó buông ra. Bàn tay thả gương mặt nó ra, kéo một dãi nước mũi ngang qua má nó.

“Gớm quá đi!” Xà thốt lên khi nó leo xuống khỏi người của Hầu trong bóng tối. Nó chùi tay lên vai Hầu, “Em chẳng bao giờ xì mũi sao?”

Hầu cười khúc khích và khịt mũi thật to. Nó lấy tay áo bào cam lau mặt. “Đó là phần thưởng của anh cho cái tội làm tôi ngạt thở khi đang khò, đồ rắn lươn lẹo ạ. Làm sao anh tìm được tôi?”

Xà đáp, “Lúc nãy anh thấy cuống nấm trôi xuôi xuống suối. Anh nghĩ có lẽ em thả chúng, nên anh lội bộ ngược dòng. Xin lỗi anh đã không đến sớm hơn. Anh phải chờ cho tới tối trước khi chuồn ra.”

Hầu dụi mắt, “Anh đang làm gì ở đây vậy?”

“Anh đến xem em có ổn không.” Xà đáp, trườn xuống đất. “Đó là do vụ em đánh nhau với thằng Hùng. Hắn rên rỉ la khóc suốt cả ngày do những cú em nện.”

Hầu nói, “Đáng đời hắn.”

Xà nói, “Tất nhiên là đáng đời hắn. Chính anh phải đập nhiều thằng cướp bất tỉnh trước khi bọn chúng thôi tấn công anh. Thậm chí anh chẳng làm gì khiêu khích đến chúng cả.” Xà ngưng nói và ngó mông vào bóng tối. “Em có nghe gì không?”

Hầu đáp, “Không.” Nó xoa cái đầu trọc rồi vươn vai, “Vì sao anh muốn nhập băng với bọn cướp chứ?”

“Anh hi vọng làm cho chúng tin tưởng để có lẽ chúng sẽ giúp mình. Chúng rất lợi hại, em biết đó.”

“Chúng là kẻ cướp, Xà à. Tại sao chúng sẽ giúp mình chứ?”

“Chúng không phải là bọn cướp bình thường. Anh nghĩ với một ít thời gian...” Xà lại ngừng lời rồi ngó vào bóng tối, “Em có nghe không kìa?”

Hầu đáp, “Không, tôi không nghe gì cả. Và tôi không tin là anh ra ngoài này chỉ để xem tôi có ổn không. Tôi biết cái tính anh rình mò như thế nào mà. Anh thật sự định làm gì đây?”

Xà đáp, “Nghe này, anh không thể nói dông dài được. Em có tin tức gì cho anh không? Kể anh nghe đi, nhanh lên.”

Hầu khựng lại chớp mắt nhiều lần, “Đại Sư chết rồi.”

“Cái gì?” Xà quay phắt đầu lại đối diện với Hầu, “Em có chắc không?”

Hầu đáp, “Chắc. Tôi đã giúp Hạc lấy lại xác của ông.”

“Hạc à! Em gặp Hạc ở đâu?”

“Ở Ẩn Chân.”

Xà nói, “Nhưng Hạc là đứa thúc mình chạy tách ra dữ nhất mà.”

Hầu đáp, “Tôi biết. Hạc làm tôi thật ngạc nhiên khi anh ấy rình tôi trong lúc tôi đang do thám Ưng.”

Xà hỏi, “Em trở lại để do thám Ưng à? Vụ đó thật là táo bạo, chú em à.”

Hầu mỉm cười, “Ừ, táo bạo thật. Nhưng không táo bạo bằng chuyện Hổ làm đâu. Anh ấy cướp mấy quyển bí kíp rồng.”

Xà thốt lên, “Cái gì? Anh không thể tin nổi là mình đã để lỡ hết vụ này. Hổ à? Em có chắc không? Ưng bảo rằng hắn phái tên thủ hạ chiến nhất của hắn đi lấy mấy quyển bí kíp đó. Em muốn nói là cái con Mèo Ướt bự sự đó đánh bại tay thủ hạ số một của Ưng à?”

Hầu đáp, “Tôi đoán vậy.”

Xà nói, “Thật là tuyệt. Anh đã không nghĩ là Hổ lại ngon lành như vậy. Em hay Hạc có tình cờ gặp Long không?”

Hầu đáp, “Không.”

“Anh cũng không.” Xà khựng lại, “Vậy Hạc có... ổn không?

“Vâng, Hạc bình an. Sao vậy?”

“Không lý do gì đâu.” Xà đáp, ngó nghiêng ra, “Em làm gì nữa đây?”

“Tôi tìm đường về lại Ẩn Chân và xem Hạc như thế nào. Anh có muốn đi với tôi không?”

“Chà... không. Anh ở lại với bọn cướp và...” Giọng của Xà lạc đi. Nó lắng nghe, rồi lắc mạnh đầu. “Này, Hầu à, anh phải quay lại rồi.”

Hầu nói, “Gượm đã, anh có biết vì sao một số tên cướp lại có tên bằng tiếng Quảng Đông không? Ý tôi là, anh không thấy chuyện đó lạ sao? Và chuyện gì đang xảy ra với thủ lĩnh của chúng, tay Mãng, vậy? Tôi biết tôi đã gặp hắn với Đại Sư rất nhiều lần ở Ẩn Chân.”

Xà lại ngó nghiêng đi, “Anh không hiểu chú mày muốn nói gì, Hầu à. Giờ thì, anh thật cần...”

Một cành cây nhỏ gãy và Hầu ngồi thẳng dậy. Nó liếc nhìn quanh nhưng không thấy gì cả. Nó ngó qua Xà.

Xà đang ngó về hướng tiếng động. Sau một lúc, nó thì thào, “Anh cần chuồn ra khỏi đây, Hầu à. Anh không thấy ai cả, nhưng anh không thể liều, phó mặc cho may rủi. May mắn nhé em.”

Hầu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Xà đã chuồn mất vào bóng đêm.

Hầu nhún vai và co mình lại dưới cây liễu nhỏ. Nó nhắm mắt để ngủ lại và cười một mình khi nghĩ về cách chuồn đi của Xà. Xà luôn gây ấn tượng về hành tung của mình như thế.

Ẩn mình trong bụi rậm cách Hầu vài bước, Mãng cũng cười thầm. Rồi ông cũng quay đi, biến vào bóng đêm.