Chương 13
Hầu thức giấc vào sáng hôm sau khi những tia nắng đầu tiên soi ấm những chiếc lá liễu bên trên nó, làm những hạt sương mọng rơi xuống trên trán. Nó lau trán và bước tới con suối uống một ngụm nước, rồi nhóm một bếp lửa nhỏ và sục tìm thêm một ít nấm ở loanh quanh đó. Nó không phải mất quá lâu để tìm được một mớ. Nó sửa soạn món nấm còn nhanh hơn nữa. Chẳng mấy chốc mùi nấm nướng bay thơm lừng không gian.
Thật là bất ngờ, con khỉ trắng lại xuất hiện. Nhưng thay vì ẩn mình trên các ngọn cây, lần này con khỉ trèo xuống ngồi kế nó bên bếp lửa. Con khỉ cào xướt một vết lớn ở một bên đầu. Hầu nhăn mặt.
Con khỉ cũng nhăn mặt, bắt chước Hầu. Rồi nó xếp bằng lại và ngồi thẳng lên y như Hầu. Nó nhìn Hầu bằng con mắt lành lặn như thể chờ một phản ứng.
Hầu cười ồ lên rồi trao cho con khỉ một xiên nấm mà nó đã nướng xong. Nó tưởng con khỉ nuốt lấy nuốt để món điểm tâm nướng vội, nhưng con khỉ giơ que xiên ra và nướng tiếp nấm trên ngọn lửa, y như Hầu đang làm.
Hầu cười khì và dường như con khỉ cũng cười trả với nó. Con khỉ xích lại gần Hầu hơn. Hầu và anh bạn mới ngồi như vậy thật lâu sau khi chúng nướng và ăn xong.
Sau cùng, Hầu nói với con khỉ trắng, “Này, bạn hiền à, tớ phải đi đây. Bạn hiền có thể đi với tớ nếu thích. Rủi thay, tớ không biết phải đi bao lâu vì tớ không nhớ làm sao đi tới đó.”
Con khỉ nhìn Hầu, vẻ lo âu hiện rõ trên nét mặt.
Hầu cười, “Đừng lo, tớ sẽ ổn mà. Thật quá tệ là cậu không thể chỉ tớ đường tới Ẩn Chân.”
Khi nghe được từ Ẩn Chân, con khỉ trắng không dưng nhảy cà tưng, chí chóe một cách phấn khích. Nó chỉ vào đám cây.
Hầu nói, “Cậu không đùa chứ? Cậu biết đường đi thật à?”
Con khỉ ngừng nhảy và nghếch đầu qua một bên. Trông nó hoang mang.
Hầu cười khì, “Tớ biết ngay mà. Cậu không hiểu tớ nói gì, phải không nào?”
Con khỉ tiếp tục ngó Hầu như thể chờ một điều gì đó.
Hầu thở dài, “Tớ cũng đã nghĩ vậy. Tớ sẽ chẳng bao giờ tìm được đường trở lại Ẩn Chân.”
Thêm một lần nữa, con khỉ trắng lại sôi nổi lên. Lần này, nó nắm lấy bàn tay của Hầu, xiết chặt ba cái, rồi vụt chạy vào vạt cây.
Hầu nhún vai, bước theo.
Hầu chạy hoài chạy mãi như vô tận. Nó đã thôi không cố theo đuổi con khỉ trắng trên những ngọn cây một lúc lâu. Thay vì vậy, nó đi bộ trong khi con khỉ phóng từ ngọn cây này sang ngọn cây khác mà không hề mệt mỏi chút nào. Cổ của Hầu mỏi dần vì cứ phải ngước lên cao.
Khi trời xế bóng, địa thế trông quen thuộc dần. Hầu trèo lên bên con khỉ, rồi chúng di chuyển song song trên những ngọn cây cùng với nhau. Từ bây giờ trở đi, Hầu dẫn đường.
Chúng tình cờ gặp cây đu có cái hốc lớn sớm hơn là Hầu đã mong đợi. Khi chúng còn cách một khoảng xa, Hầu núp sau thân của một cây sồi to, ngừa bất trắc. Con khỉ cuộn mình tròn quay kế bên nó.
Một lúc sau, Hầu thấy rằng không cần thiết phải núp nữa. Nó cảm nhận được ánh mắt soi mói sắc bén của Hạc xuyên qua thân cây, phát hiện ra nó ngay. Hầu leo quanh ra trước cây sồi. Hạc kia rồi, thò đầu ra khỏi cái hốc và ngó thẳng đến chỗ Hầu đang núp. Hầu vẫy tay chào.
Hạc nhảy khỏi chỗ ngồi và lướt qua những ngọn cây. Nó đáp xuống bên Hầu.
Hạc nói, “Anh e rằng em sẽ không trở lại chứ. Anh nợ em một lời xin lỗi. Lẽ ra anh không nên buộc em làm chuyện em chưa sẵn sàng để làm. Anh xin lỗi nhé.”
Hầu cúi thấp đầu, “Anh không cần phải xin lỗi đâu. Chính tôi mới là đứa nên xin lỗi cho việc chuồn đi như thế.”
Hạc chồm tới và lấy ngón tay xanh nhợt nhấc cằm của Hầu lên. “Đừng ngại về chuyện đó nữa, em cưng à. Em có khỏe không? Trông em không tươi tỉnh lắm.”
Hầu đáp, “Tôi bình an. Chỉ hơi mệt chút thôi. Và hơi buồn, tôi nghĩ vậy.” Nó ngó qua cái hốc, “Đại Sư đâu rồi?”
Hạc đáp, “Ông ở trong cái hốc cây.”
“Anh tự mình mang ông lên đó?”
Hạc gật đầu.
“Nhưng không có dấu máu trên thân cây hay trên mặt đất hay đâu cả.”
Hạc nói, “Anh đã rất cẩn thận. Em có muốn xem những gì anh làm bên trong hốc không?”
“Ừmmm... Tôi...” giọng của Hầu lạc đi. Nó nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu. “Vâng, vâng, tôi thích xem.”
Hạc nói, “Hay lắm.” Nó vỗ nhẹ lên vai Hầu, “Em có thể mang theo anh bạn nhỏ của em luôn, nếu muốn.”
Con khỉ trắng từ sau thân cây thò đầu ra nhìn Hầu. Hầu nhún vai.
Hạc cười khì rồi phóng người về phía cái hốc cây. Hầu và con khỉ trắng theo sau. Khi đã vào trong, Hầu ngó quanh.
Hầu nói, “Trông y như lần cuối cùng tôi đến vậy.”
Hạc đáp, “Đúng vậy. Anh tìm thấy một cái lỗ nhỏ dưới sàn rồi moi rộng nó ra. Có một cái lỗ hổng to ơi là to bên dưới mình, mà dường như nó chạy suốt chiều dài của thân cây. Đó là nơi giờ đây Đại Sư yên nghỉ. Như em có thể thấy đó, anh đã nhét kín cái lỗ thật kỹ. Chẳng bao giờ có ai biết được ông nằm trong đó.”
Hầu nói, “Anh đã bận lắm. Trông nó thật tuyệt. Tôi tin chắc là Đại Sư hài lòng lắm.”
Đôi mắt nâu của Hạc sáng long lanh, “Cám ơn em, Hầu à. Nhưng giờ thì đã xong việc, anh tin rằng ông muốn chúng mình tập trung vào Ưng.”
Hầu đồng ý, “Đúng vậy.” Nó liếc ra ngoài thấy một con rắn lục trườn lên một thân cây. “À này, tôi phải kể cho anh nghe về Xà!”
“Xà à? Hắn thế nào rồi?”
Hầu nói, “Tôi gặp anh ấy. Thật ra là hai lần.”
“Đừng đùa nhé, Hầu.”
“Không phải chuyện đùa đâu. Anh ấy theo một đảng cướp.”
“Xin lỗi nhé, có phải em vừa nói bọn cướp không?”
Hầu cười khì, “Đúng vậy, nhưng Xà cho rằng chúng không phải là bọn cướp bình thường.”
Hạc nói, “Anh không hiểu. Chúng là loại cướp gì vậy?”
“Ai mà biết được?” Hầu đáp, “Mình đang nói về Xà, nhớ chưa nào? Anh biết anh ấy như thế nào mà.”
Hạc xoa cái gáy dài và gầy nhom, “Em có biết liệu Xà có tình cờ gặp Long không?”
“Anh ấy nói là anh ấy chưa gặp. Tôi thắc mắc không biết Long biến đi đâu mất?”
Hạc đáp, “Anh không biết tí gì cả. Anh...”
Hạc ngưng lời giữa chừng. Nó liếc quanh cái hốc, rồi thấp giọng, “Anh thích nghe thêm về những cuộc phiêu lưu của em, Hầu à, nhưng anh nghĩ mình nên nói thật nhỏ. Anh có cảm giác có ai đó loanh quanh đâu đây.”
Con khỉ trắng lao nhanh qua lối vào của cái hốc và thận trọng ngó ra.
Hầu bắt đầu sốt ruột. Nó thì thào, “Vì mình cần phải giữ yên lặng, tại sao giờ anh không bày cho tôi cách làm chuyện đó đi?”
Hầu hỏi, “Làm chuyện gì?”
“Anh biết mà.” Hầu nói, đổi thế đứng liên tục, “Làm cái chuyện mà chúng ta vào đây để làm đó. Khấn vái Đại Sư đó.”
“Em chưa bao giờ khấn vái ai à?”
Hầu lắc đầu.
Hạc lắc đầu nói, “Em chẳng bao giờ ngừng làm anh kinh ngạc cả, Hầu à. Hãy làm nhanh nhé. Cơ bản là Đại Sư ở ngay bên dưới mình, vì thế chỉ cúi đầu xuống rồi làm theo lời anh.”
Hầu hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. Nó hơi lo rằng nó có thể làm điều gì sai trái và xúc phạm đến vong linh của Đại Sư hơn nữa nếu nó không cố gắng chút nào.
“Nhắm mắt lại.” Hạc thì thầm trong một giọng thanh thản, “Hãy chắp tay lại rồi vái ba vái trong lúc khấn thầm những điều mà em muốn nói với Đại Sư.”
“Tôi nên khấn điều gì đây?”
Hạc đáp, “Chuyện đó tùy ở em.”
“Vậy thì, anh khấn với ông điều gì vậy?”
“Chuyện đó là chuyện riêng giữa ông và anh. Giờ đừng nói nữa, chỉ nghĩ thôi. Và lắng nghe bằng tâm trí của em. Em sẽ ngạc nhiên vì những điều em nghe được.”
Hầu tập trung . Con xin lỗi nếu có lúc con làm buồn lòng thầy, Đại Sư à. Giờ đây con hiểu rằng lẽ ra con nên giúp Hạc chôn cất thầy.
Hầu chờ một lời đáp. Nó không nhận được lời nào cả. Nó thử lại lần nữa. Và con xin lỗi con đã nghĩ việc chôn cất thầy trong cái hốc cây là một ý tưởng gớm guốc quá.
Vẫn không có lời đáp. Hầu tập trung hết cỡ, cố nghĩ về những điều khác. Con cũng xin lỗi cho chuyện con từng nói đùa về Ngọn Tháp Lãng Quên.
Trong một thoáng rất nhanh, Hầu tin chắc rằng nó nghe một giọng nói. Một giọng quen thuộc, gần gũi. Nó tập trung hơn nữa. Và con sẽ không bao giờ đùa giỡn về chuyện cậu bé trong nồi canh nữa!
Lần này, Hầu biết chắc là nó nghe gì đó. Nó mở to mắt ra. “Này, Hạc à, anh có nghe...”
Hạc thì thào, “Suỵt!”
Hầu nhắm nghiền mắt lại và thả tâm trí ra thêm một lần nữa. Tim nó bắt đầu đập mạnh khi nó tưởng tượng hương hồn của Đại Sư đang cố trò chuyện với nó.
Tim nó suýt ngừng đập khi nó nhận ra cái giọng mà nó đang nghe không phải là giọng của Đại Sư. Mà là giọng của Ưng.