← Quay lại trang sách

Chương 14

Đến đây đi, thái úy Vũ.” Ưng gọi nhỏ giọng nhưng cộc cằn, “Con mồi của chúng ta ở gần đâu đây. Ta cảm nhận được như thế.”

Ưng xem xét mặt đất. Hắn không thấy dấu vết nào trên đất, nhưng điều đó không mang ý nghĩa nào. Hắn biết con mồi của hắn thường ở trên cây.

“Vâng, thưa tướng quân!” Thái úy Vũ nói khi đang đi tới, ngực hắn phồng ra.

Ưng rít lên, “Im nào, ta không muốn cho mục tiêu có lợi thế từ đầu bằng cách loan báo sự hiện diện của mình. Nói nhỏ giọng lại đi.”

Hai vai của thái úy Vũ so lại và hắn gật đầu.

Ưng mở cái bao da to mà hắn quàng qua một bên vai và bắt đầu soi mói quanh. “Trước khi chúng ta tiếp tục, thái úy này, ta muốn hỏi mi một câu. Họ của mi là... Vũ...có nghĩa là ‘pháp thuật’ trong tiếng Quảng Đông, có phải thế không?”

Thái úy Vũ đáp, “Đúng vậy, thưa tướng quân. Đó là một cách diễn nghĩa.”

“Mi hay ai đó trong gia đình mi có luyện phù phép không?”

“Không, thưa tướng quân. Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Vì sao ngài hỏi vậy?”

“Bởi vì mi mê tín quá.” Ưng đáp, “Ngoài ra, vì một số kẻ gọi điều mà mi sắp chứng kiến là pháp thuật. Ta nghĩ có lẽ mi quen thuộc với cái thủ tục.”

Ưng lấy từ trong cái bao da ra một cái túi nhỏ màu xanh lá cây. Hắn trao nó cho thái úy Vũ.

“Mở nó ra. Cẩn thận đấy.”

Bàn tay to đùng của thái úy Vũ lóng ngóng với những sợi dây kéo trên cái túi màu xanh lá cây trơn tuột. Hắn nhìn vào bên trong.

Ưng hỏi, “Mi có biết đó là cái gì không?”

“Thưa tướng quân, nó có vẻ như một loại bột gì đó. Tuy nhiên tôi không thể nhận ra nó.”

“Nó là xương rồng tán thành bột.” Ưng nói, “Có một nơi bí mật mà người ta rút xương lên từ đất lỏng đen dưới ánh sáng của trăng tròn. Họ nghiền xương ra để làm cái này. Nó rất là đắt. Gấp cả ngàn lần trọng lượng của nó tính bằng vàng. Vì thế hãy thận trọng khi cầm.”

Thái úy Vũ nhướng đôi mày.

Ưng nói, “Giờ đây mi có trách nhiệm với cái túi đó. Cùng với mọi thứ khác trong cái bao da này. Ta bày cho mi cách làm một món thần dược. Từ hôm nay trở đi mi sẽ sửa soạn nó cho ta mỗi chiều. Làm thế sẽ phục vụ cho hai mục đích. Trước tiên, nó sẽ giúp mi vượt qua nỗi sợ hãi cõi âm của mi. Một số người quả quyết rằng việc chuẩn bị món thức uống này hấp dẫn bọn ma đói muốn nếm nó, nhưng mi sẽ chính mắt thấy rằng chuyện này là nhảm nhí. Không có hồn ma nào quấy rầy mi, bởi vì trên đời này không có ma quỷ gì cả. Mục đích thứ hai thì có lẽ quan trọng hơn. Ta thấy mỗi chiều mình mất quá nhiều thời gian để tìm món huyết thực. Giờ mi sẽ thấy rằng đó là một phần của việc bếp núc.”

“Thưa tướng quân, nếu ngài không phiền thì cho tôi hỏi.” Thái úy Vũ nói, “Huyết thực là cái gì vậy?”

Ưng đáp, “Là máu. Nhưng không phải máu nào cũng được... mà là một loại rất đặc biệt. Và nó phải tươi.”

Thái úy Vũ nuốt nước bọt khó khăn. “Cho phép tôi hỏi rằng món thuốc bùa này có công dụng gì cho người uống?”

Ưng mỉm cười, “Cứ cho rằng nó mang ta đến gần với những linh hồn đồng tộc của ta hơn.” Hắn lừ đừ lắc lư bước tới, nhe hàm răng sắc lẻm và thè cái lưỡi chẻ ra cùng với một tiếng rít. Thái úy Vũ nhảy lui.

Ưng nói, “Bình tĩnh đi, thái úy. Ta chỉ đùa với mi thôi. Giờ, ta muốn mi...”

Ưng ngừng lại ở giữa câu. Mọi bắp thịt trên thân thể hắn bỗng nhiên trong tình trạng tập trung cao độ. Hắn cảm nhận được cái gì đó đang dịch chuyển. Một cái gì đặc biệt. Hắn nhảy vọt lên thật cao trên không trung và thọc mạnh một tay ưng trảo hung bạo quanh cái cây kế bên hắn. Khi hắn chạm đất, một con rắn lục quằn quại trong bàn tay sắt của hắn. Ưng ngó thái úy Vũ.

Thái úy Vũ thối lui.

Ưng nói, “Đến đây nào.”

Thái úy Vũ nói, “Nhưng con rắn đó có độc, thưa tướng quân! Tôi biết thế do hình thù của cái đầu của nó. Xin hãy cẩn thận.”

Ưng mắng, “Ta biết nó là rắn độc chứ, thái úy. Đó là điều thiết yếu. Nó phải là nhiều thứ độc để món thần dược được hiệu nghiệm. Ta giữ chặt phía sau đầu nó. Nó sẽ không cắn mi đâu... trừ phi ta thả nó xuống cổ áo mi.”

“Xin lỗi, ngài.” Thái úy Vũ nói trong lúc mạnh dạn bước đến cạnh Ưng.

Bằng cái tay còn rảnh, Ưng lấy từ trong cái bao da ra một cái cốc nhỏ thật đẹp và trao cho thái úy Vũ.

Ưng nói, “Một tay giữ cái cốc, còn tay kia giữ cái túi mở ra.”

Thái úy Vũ làm theo lời hắn. Ưng nhúng một cái móng tay dài vào chất bột và xúc lên một lượng nhỏ. Hắn đổ nó vào cái cốc.

Ưng nói, “Mi sẽ dùng một cái thìa nhỏ để đong, ta sẽ bày cho mi vào lần khác. Vào lúc này dường như hai tay ta bận cả rồi.” Hắn cười và chộp cái đuôi con rắn bằng bàn tay còn lại. Hắn tháo con rắn ra khỏi cổ tay và thấy nó gần như dài bằng cánh tay mình.

Ưng nói, “Đây là chiều dài lý tưởng. Giờ, giữ cái cốc thật yên nhé, thái úy. Đừng có nhúc nhích đấy.”

Ưng để đuôi con rắn giữa hàm răng sắc và cắn mạnh xuống. Những đợt sóng bắp thịt thuần khiết gợn lên xuyên qua con rắn khi nó vùng vẫy để thoát thân. Ưng nhấc cao đầu con rắn lên không trung và chồm qua phía thái úy Vũ. Thái úy Vũ hơi ngán nhưng vẫn giữ yên cái cốc.

Ưng cúi mặt trên cái cốc và thọc một móng tay sắc lẻm vào mặt bên dưới con rắn. Máu chảy xuống bụng nó vào cái cốc. Sau một lúc, Ưng ném con rắn vào bụi cây. Hắn cười nhăn nhở.

Thái úy Vũ nhăn nhó ghê sợ.

Ưng cười to và lấy cái cốc. Hắn bắt đầu khuấy máu và hỗn hợp xương rồng lên bằng một cái móng tay dài. “Mi có nghĩ là mi có thể xử lý chuyện đó không, thái úy Vũ? Tuy nhiên ta đoán là mi sẽ dùng một cây dao.”

Thái úy Vũ hít vào một hơi thật sâu và gật đầu. “Vâng, thưa tướng quân.”

“Tốt lắm. Ta mong rằng mi mang đến cho ta một cốc vào mỗi buổi chiều không trễ hơn một giờ sau khi mặt trời lặn.”

Ưng liếm mép bằng cái lưỡi chẻ, dài và nâng cái cốc lên. Hắn nhắm mắt và uống chầm chậm, nhấm nháp từng giọt một.