← Quay lại trang sách

Chương 15

Vào giữa đêm thì Hầu thấy có ai đó đang lay nó nhè nhẹ.

Hạc thì thầm, “Dậy đi. Mình cần bàn chuyện một chút.”

Hầu ngồi dậy và dụi mắt xua đi cơn buồn ngủ. Nó ấp úng, “Chuyện gì vậy?” Nó nhìn quanh cái hốc cây thấy con khỉ trắng đang ngồi trong một góc trăng chiếu.

Hạc nói, “Em lại ngủ mất.”

“Tôi ngủ mất à? Khi nào?”

“Mấy giờ trước.”

“Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Hạc đáp, “Không. Anh có ra ngoài thám thính một lát. Có một chuyện em cần phải biết.”

Hầu nói, “Đừng hòng nói với tôi là Ưng đang bắt thêm nhiều con thú nữa đấy. Chuyện lúc nãy hắn làm với con rắn thật là gớm ghiếc.”

Hạc nhắm mắt lại, “Chuyện anh phải kể với em không có liên quan gì đến Ưng cả. Nó liên quan tới Hổ. Hắn bị tóm cổ rồi.”

“CÁI GÌ?” Hầu la lên.

Hạc nói, “Suỵt. Em muốn hai đứa mình cũng bị tóm luôn à?”

Hầu hạ giọng thì thào, “Tôi xin lỗi. Hắn đâu rồi?”

“Hắn ở trong một ngôi làng cách đây ngắn hơn một ngày đường. Tay đầu lĩnh số một của Ưng, Đường Lang, đã trở về và anh nghe lén hắn và Ưng nói về chuyện đó. Ưng đã phái tay đầu lĩnh số ba của hắn, đô úy Du và năm mươi tên lính đi nhận Hổ về từ bọn dân làng.”

Hầu nói, “Đi nào. Chắc mình không có nhiều thời gian đâu.”

Hạc lắc đầu. “Mình chưa thể đi. Anh cũng muốn cứu Hổ, nhưng mình không biết ngôi làng nằm ở đâu nữa kìa. Mình phải chờ cho tới khi nào biết thêm thông tin.”

Hầu hỏi, “Chờ à? Mình còn cần biết thêm gì nữa nào? Hổ đang bị rắc rối! Anh ấy là anh em của mình và mình phải giúp anh ấy thôi!”

Hạc nói, “Nói nhỏ nhỏ thôi. Anh biết thật khó mà chấp nhận, nhưng mình không thể làm gì được. Không chỉ đô úy Du có năm mươi lính thôi, mà Ưng còn phái thái úy Vũ đi với một nhóm đông viện binh để tiếp ứng cho chúng. Cho dù chúng ta tìm được ngôi làng, thì chúng ta cũng không có chút cơ hội nào.”

“Anh luôn luôn quá... có lý.” Hầu nói, giọng giận dữ. Nó hít nhiều hơi thật sâu. “Nếu mình đến ngôi làng trước tay đô úy Du thì sao?”

“Trước tiên em phải tìm thấy nó.”

“Có lẽ anh bạn của tôi đây có thể chỉ đường cho mình. Cậu ấy đã dẫn tôi trở lại Ẩn Chân đấy.” Hầu ngó con khỉ trắng. Con khỉ đến bên nó rồi ngồi xuống.

Hầu gãi đầu, “Tên của ngôi làng là gì?”

Hạc đáp, “Anh không biết. Anh chỉ biết quan tổng trấn sống ở đó và...”

Con khỉ trắng đột nhiên nhảy tưng lên và nắm lấy tay Hầu.

Hầu thì thầm, “Này! Cậu ấy biết từ quan tổng trấn ! Tôi cá là cậu ấy biết ngôi làng ở đâu! Thôi, đi nào!”

Hạc giơ một tay lên, “Cho dù nếu anh bạn nhỏ của em đủ khôn ngoan để tìm ra ngôi làng, thì anh nghĩ ít nhất một người trong bọn mình nên ở lại đây để canh chừng Ưng. Chuyện nguy kịch lắm, Hầu à.”

“Tôi hiểu điều anh đang nói, nhưng tôi phải làm một cái gì đó, Hạc à. Hổ là anh em trong nhà mình mà.”

Hạc ngó Hầu trừng trừng, không chớp mắt, “Nếu em không đến với Hổ kịp trước khi đô úy Du đến, thì Hổ sẽ bị ít nhất là năm mươi tên lính vây quanh. Em có hiểu là em đang dấn thân vào chuyện gì không?”

Hầu đáp, “Không rõ lắm. Nhưng trước đây chuyện đó chẳng bao giờ ngăn được tôi.” Nó cười khì.

Hạc thở dài, “Nếu em cảm thấy em phải đi, thì anh hiểu.”

Hầu gật đầu. Nó bóp mạnh tay con khỉ trắng ba lần rồi buông ra. Con khỉ phóng mình vào bóng đêm.

Hầu vẫy tay chào tạm biệt với Hạc và lao ra khỏi cái hốc cây như một viên đạn.

Phần đêm còn lại, Hầu đi theo con khỉ trắng băng rừng. Rạng đông, chúng đến được nơi nó đã ngủ gần con suối. Con khỉ trắng ré lên một tràng dài và toàn bộ bầy khỉ xuất hiện.

Hầu ngạc nhiên, con khỉ trắng vọt lên vai nó và hú lên một tiếng lớn. Mọi con khỉ trong bầy chú ý. Con khỉ trắng vỗ vỗ cái đầu trọc của Hầu, hú lên lần nữa, rồi chạy lên ngược dòng. Cả bầy khỉ đi theo. Hầu cũng theo.

Bọn khỉ không để ý gì đến Hầu và Hầu còn ít để ý đến chúng hơn. Nó quá bận tâm trong việc đi theo mà không để bị trượt chân trên bờ suối trơn. Vào giữa trưa thì tình thế còn tệ hơn nữa, khi chúng đổi nhiều hướng rồi rẽ vào rừng. Không thể đi xuyên qua những bụi cây rậm rạp, Hầu leo chuyền lên cây. Chẳng mấy chốc, hai bàn tay nó bắt đầu đau và đôi vai thì mỏi nhừ. Nó biết mình không thể giữ theo kiểu này lâu hơn. May mắn thay, nó không phải làm vậy.

Đằng xa, một trong những con khỉ trinh sát bắt đầu la chí chóe lên. Tức khắc cả bầy khỉ phản ứng lại, rú thét và làm giống như khi chúng đụng đầu với toán cướp.

Một giọng nói vang lên qua cánh rừng.

“CẢNH GIÁC! BỌN KHỈ! HÃY BẢO VỆ MẤY CHIẾC XE TIẾP TẾ MAU!”

Tuyệt lắm, Hầu nghĩ. Lại đụng chuyện nữa rồi...