← Quay lại trang sách

Chương 16

Ưng từ con đường ngước nhìn lên khi tiếng la thét của bầy khỉ và bọn lính vang khắp khu rừng trước mặt. Hắn quay lại đối diện với Đường Lang đang cưỡi trên lưng con chiến mã. Bộ lông đen tuyền của con ngựa lấp lánh trong nắng trưa.

Ưng hỏi, “Mi có nhận ra một giọng nào trong những giọng nói đó không?”

Đường Lang đáp, “Thưa có. Một số giọng là của những người trong đơn vị của thái úy Vũ và một số giọng là của những người mà ngài phái đi với đô úy Du. Hẳn là hai nhóm đã gặp nhau ở điểm hẹn.”

Ưng nói, “Ta đồng ý. Thật là một điều hay từ khi chúng ta rời Ẩn Chân. Nghe có vẻ như một bầy khỉ đang thắng thế. Ta tin rằng lúc nãy ta nghe tiếng đô úy Du ré lên như một mụ đàn bà.” Ưng lắc đầu, “Ta đã linh cảm rằng hai tay đó sẽ làm hỏng nhiệm vụ được giao này. Hãy ở yên đây trong khi ta đi điều tra nhé. Khi đơn vị của mi bắt kịp, hãy cho chúng chuẩn bị súng. Có lẽ tối nay chúng ta có món khỉ hầm.”

Đường Lang hỏi, “Ngài định làm gì?”

Ưng đáp, “Ta không biết chắc. Nhưng là gì đi nữa, thì mi có thể tin rằng nó sẽ là một điều gì đó... có tính giáo dục.” Hắn cười tự mãn.

Đường Lang đổi thế trên yên ngựa.

Hai tên lính khiêng một cái sào dài từ sau lưng Đường Lang tiến đến. Một nhà sư tái nhợt mặc áo bào cam bị treo trên sào, bị trói hai cổ tay và hai cổ chân lại như một con thú bị bắt trong một cuộc săn. Có vẻ như nhà sư bị bất tỉnh.

Ưng nói, “Đơn vị của mi đến rồi này. Hãy bảo đảm rằng toàn bộ toán quân tập hợp lại trước khi tiến lên. Đồng thời, giữ càng yên lặng càng tốt và canh chừng Hạc cẩn thận. Mi nên bỏ nhiều công sức để kìm giữ gã cũng như khi bỏ công bắt gã tối qua. Tuy rằng là con sếu, nhưng gã có thể lén lút như một con rắn.”

Đường Lang hỏi, “ Gã à, thưa tướng quân?”

Đôi mày của Ưng nhướng lên và những đường rãnh trên trán hắn hằn sâu hơn. “A ha. Ta thấy mi đã phát hiện được cái bí mật nhỏ của Hạc.” Ưng mềm giọng, “Ta có ấn tượng đấy. Không có nhiều người biết đâu. Ta chỉ phát hiện ra sau khi rời khỏi Ẩn Chân. Hãy làm ơn giữ kín cái thông tin nhỏ này cho ta nhé. Chuyện bọn lính biết Hạc thành công trong việc do thám chúng ta mấy ngày qua đã là đủ tệ rồi. Sự tự tin của chúng có thể bị chao đảo, lung lay nhiều hơn nữa nếu chúng biết mi phải khó khăn như thế nào mới tóm được một ả con gái.”

“Xin vâng theo ý ngài, thưa tướng quân.” Đường Lang đáp.

Ưng gật đầu rồi biến mất ở phía trên con đường. Chẳng mấy chốc hắn nghe tiếng động hối hả không lẫn vào đâu được của bọn lính chạy băng qua cánh rừng. Tiếng rú thét của bọn khỉ vang lên càng gần và cấp bách hơn.

Ưng bước ra khỏi con đường mòn.

Một lát sau, một tên lính đơn độc chạy xuống con đường về phía Ưng như thể sinh mạng của hắn tùy thuộc vào tốc độ của đôi chân hắn.

Tên lính mất nhiều thời gian ngoái nhìn lại sau lưng hơn là nhìn tới trước trên con đường. Điều này là hành vi không thể chấp nhận được đối với một người lính... nhất là lính trong hàng ngũ của Ưng.

Ta đã nói ta sẽ dạy cho bọn lính một bài học, Ưng nghĩ . Giờ thì lớp học đang có giờ đây.

Ưng khóa một cánh tay vòng quanh thân một cái cây để neo mình lại và đâm cánh tay kia ra trước cái cổ của tên lính đang chạy cuống cuồng kia. Đôi mắt tên lính lồi ra kinh ngạc trong lúc đầu hắn gãy ngược ra sau và đôi chân hắn bay ra từ bên dưới. Ưng cưỡi trên người tên lính trước khi hắn chạm xuống đất.

“Mi nghĩ là mi chạy đi đâu?” Ưng rít vào mặt tên lính. Chiếc lưỡi chẻ của hắn thè ra ngo ngoe.

Tên lính ằng ặc ngạt thở nhiều lần trước khi lắp bắp, “Bọn khỉ, thưa tướng quân... bọn khỉ nổi điên rồi.”

Ưng ngó lên thấy một số khỉ khọt khẹt rân trời đang túa ra qua những ngọn cây.

Ưng nói, “Bọn mi là lính tráng có vũ trang! Sao mà tệ vậy hả?”

“Chúng tấn công chúng tôi, thưa tướng quân. Chúng đuổi chúng tôi. Tôi thề là chưa từng thấy chuyện gì như thế này.”

“Thái úy Vũ và đô úy Du ở đâu rồi? Bọn chúng cũng chạy trối chết à?”

“Tôi không nghĩ vậy, thưa tướng quân. Đô úy Du đang ngồi kiệu còn thái úy Vũ thì bên trong một... mmm... xe chở vũ khí.”

Ưng hỏi gặn, “Cái gì? Chúng đang trốn à?”

Tên lính đáp, “Bọn khỉ này không phải là những con khỉ bình thường, thưa tướng quân. Dường như chúng được một con người tổ chức và dẫn đi... một tên sư nhóc tì đen thui, nhỏ xíu, tay vác một con khỉ trắng trên vai. Vài người lính tấn công thằng nhóc trong lúc nó cố giải thoát cho một thằng sư nhóc khác tên là Hổ trong cái cũi mà chúng tôi...”

Ưng cắt lời, “Hổ! Nó ở đằng trước à?”

Tên lính gật đầu.

“Còn mấy quyển bí kíp thì sao rồi?”

“Tôi nghĩ là tên Hổ đang giữ chúng, thưa tướng quân.”

“Hổ đã thoát ra khỏi cũi rồi à?”

Tên lính đáp, “Vâng. Tên sư kia ném cho hắn chùm khìa khóa và...”

“AAaaaa!” Ưng nhảy khỏi người tên lính và bay sà vào cái cây gần nhất. Từ chỗ đó hắn có thể nhìn vào vạt rừng thưa nhỏ phía trên con đường và chắc chắn, thấy Hầu và Hổ đang trò chuyện ở đó. Hổ có vẻ hoang mang và buồn giận. Hầu, như mọi khi, dường như đang ba hoa cà rỡn. Không có tên lính nào quanh đó.

Ưng khạc nhổ rồi bay tà tà xuống đất. Hắn bay qua bụi cây thật êm, dừng lại khi đến một bụi rậm thật to ngay sau lưng của Hầu. Trong lúc Hầu tiếp tục nói đùa với Hổ đứng đối diện, thì Ưng rút từ trong tay áo rộng quá khổ ra cây roi xích. Một động tác nhanh như chớp, hắn vung lên và quất ra quanh bên bụi rậm ở độ cao của cổ chân. Ưng nghe tiếng Vúttt! quen thuộc và một tiếng lách cách! thỏa mãn. Còn thỏa mãn hơn cả tiếng không khí ùa vọt ra khỏi phổi của Hầu khi Ưng giật sợi xích và Hầu ngã nhào, nện xuống đất.

“Tới đây nào, thằng nhóc khỉ khọt kia!” Ưng gầm gừ khi bước qua bụi cây và lôi Hầu về phía hắn. Cả hai cổ chân của Hầu bị một đầu của sợi roi xích quấn chặt.

Ưng ngó qua Hổ và miệng Hổ mở há hốc. Ưng khoái chí khi thấy vệt cắt bị đóng vảy máu khô trên má Hổ căng dài tới nơi mà nó phải bị đau. Ưng liếc xuống ngực Hổ thấy một quyển bí kíp rồng thò ra. Hắn định lao đến chộp quyển bí kíp thì thấy người của Hổ gồng cứng lại.

Ưng xoay người thấy Đường Lang đang tiến tới với toán lính của hắn. Gần đằng trước của nhóm lính là Hạc treo tòng teng trên cây sào.

Hầu la lên, “HỔ, CỨU TÔI!”

Ưng cười đắc thắng khi Hổ nhảy đến kế bên Hầu và chụp lấy đầu của cây roi xích gần bên chân Hầu. Áo bào của Hổ mở thêm một tí và Ưng thấy thêm nhiều quyển bí kíp nữa. Khi hắn sắp lao đến Hổ, thì Ưng nghe tiếng bọn khỉ đang ào tới. Những con khỉ đang giận dữ. Hắn ngước lên thấy hàng chục con khỉ từ trên những ngọn cây đang lao về phía mình.

Ưng ra lệnh, “Bắn!” và tiếng súng nổ rền do bọn lính mang súng của Đường Lang bắn. Bọn khỉ ngã như mưa quanh chúng. Một tiếng thét cao lanh lảnh vang khắp trời và Ưng thấy một con khỉ trắng phóng mình vào đám cây. Máu nhỏ ròng ròng từ cánh tay nó. Những con khỉ còn lại lao theo cuộc tháo chạy vội vã của con khỉ trắng.

Ưng bật cười to, “Mi có đội quân thiện chiến thật, Hầu à.”

Hổ gầm gừ, “Thiện chiến hơn đám lính mà mi mất ở Ẩn Chân! Ít ra phần lớn bọn khỉ... GRRRRÙ... chạy thoát ARRRR... toàn mạng!”

Qua sợi xích căng, Ưng cảm thấy Hổ có ý sửa soạn cho một cú giật thật mạnh. Ưng cười thầm. Vào khoảng tích tắc mà hắn cảm thấy cú giật mạnh của Hổ bắt đầu, thì Ưng buông sợi xích ra.

Hổ bắn ngược ra sau và Ưng bay sà tới phía đối thủ gần nhất của hắn - Hầu.

Hổ la lớn, “Đừng để nó chụp em.”

Nhưng đã quá trễ. Ưng đã vung ưng trảo vô cùng lợi hại chụp xuống trên cái cổ bày ra của Hầu.Những cái móng tay sắc như dao cạo của hắn xuyên qua lớp da của Hầu, cắm ngập sâu vào một điểm áp xuất. Ưng cười với Hổ trong lúc xiết chặt, móng tay của hắn cắt vào hệ thống thần kinh của Hầu như những lưỡi dao mỏng, lởm chởm. Hầu ngất đi.

Ưng trông thấy đôi mắt của Hổ đầy phẫn nộ. Ưng kín đáo duỗi bàn tay còn lại thành một cái ưng trảo và hít một hơi thật sâu. Một tích tắc sau, Hổ phóng vào cánh tay duỗi ra của Ưng, cố phá vỡ thế siết của Ưng trên cổ Hầu. Ưng nghĩ, Có thể dễ dàng đoán trước được ý Hổ. Khi Hổ va mạnh vào cánh tay hắn, thì Ưng buông Hầu ra và quất mạnh tay kia ra, bám vào gáy của Hổ nhanh như điện. Hổ không có lấy một cơ hội nào cả. Giống như Hầu, Hổ bất tỉnh trong vài giây.

Ưng nới nhẹ tay trảo trên người Hổ và lấy mấy quyển bí kíp trong áo bào của Hổ. Hắn cất giọng dạy dỗ thủ hạ.

“Bọn mi có thấy không? Đó là cách mà bọn mi làm việc! Nhanh, hiệu quả, dứt khoát!”

Ưng ngó qua một chiếc xe đẩy chở vũ khí và thấy thái úy Vũ, đang ngồi bên trong, để mở cánh cửa sập.

“THÁI ÚY VŨ!” Ưng nói, chỉ Hạc đang treo trên cây sào. “Xem cái mà Đường Lang bắt được kìa. Có cái vong hồn chưa siêu thoát từ chùa Ẩn Chân của mi đó, đang treo trên cây sào đó. Nó là kẻ mà mi cảm thấy đang theo dõi mi và nó chôm lấy xác của Đại Sư ngay dưới mũi mi. Đi cà nhắc bằng cái chân lành của mi tới đó và cởi trói cho cái thằng tên Hạc để nó có thể đi bộ được. Nó sẽ đi một đoạn ngắn.”

Thái úy Vũ gật đầu và Ưng ngó qua cái kiệu của đô úy Du. Mấy tấm màn lụa bị kéo chặt lại.

Ưng thét to, “ĐÔ ÚY DU! Ra khỏi mấy cái màn đó ngay.” Đô úy Du thò đầu ra và Ưng nói tiếp, “Mi trói hai thằng quậy tên Hổ và Hầu lại và đưa chúng cùng đi. Chứng tê liệt của chúng chỉ là tạm thời thôi, vì vậy ta ra lệnh cho mi làm nhanh lên.”

Đô úy Du nhăn mặt nhưng gật đầu đồng ý. Ưng quắc mắt giận dữ và quay qua Đường Lang.

“ĐƯỜNG LANG! Mi đã chứng minh lòng trung thành của mi bằng cách tóm được Hạc. Giờ thì tới lúc để mi làm bẩn đôi tay. Mi sẽ kết thúc những gì chưa kết thúc ở ngôi chùa. Giết mấy thằng thầy chùa này đi. Chúng ta sẽ hạ trại ở đây để qua đêm, do đó hãy bảo đảm rằng mi mang chúng vào sâu trong rừng trước khi hoàn tất công việc. Ta không muốn có con cọp nào đến quanh đây ăn thịt chúng hay liếm máu chúng. Nếu mi gặp rắc rối gì, hãy bắn một phát súng báo động. Ta ghét phải ngưng đọc để dọn dẹp mấy trò lộn xộn của bọn mi, vì thế đừng mắc sai lầm nào nhé. Và bảo đảm là chú ý đặc biệt đến Hổ. Nó đã thoát khỏi tay mi một lần rồi.”

“Tôi xin hứa với tướng quân.” Đường Lang đáp với niềm hi vọng lóe lên trong ánh mắt, “Tôi sẽ chăm sóc thằng Hổ này.”

Ưng nói, “Chúng ta sẽ biết chuyện đó. Đừng quên canh chừng Hạc cẩn thận. Và kiểm soát kỹ với Hầu luôn. Hầu có thể trông không nguy hiểm lắm, nhưng hắn là một thằng còi bé tí giảo hoạt. Giờ thì cút khỏi đây ngay!”