← Quay lại trang sách

Chương 17

Chỉ một thoáng thời gian trôi qua, nhưng Ưng hiểu thế giới của hắn đã thay đổi mãi mãi. Trong lúc nằm trên chiếc chiếu bên trong lều của mình, thì hắn cưỡi lên một con sóng đầy những cảm xúc mà hắn chưa từng biết đến. Hắn cố sức thả lỏng thư giãn, nhưng chẳng được chút nào. Hắn quá bồn chồn, phấn khích.

Giờ thì mình biết Hầu luôn luôn cảm thấy như thế nào rồi , Ưng đùa với chính mình. Thật là tội nghiệp, mình sẽ chẳng bao giờ nói cho nó biết.

Ưng miệt mài đọc quyển bí kíp rồng đầu tiên. Bộ não của hắn hấp thu lấy thông tin như một miếng bọt biển khát khao. Lần đầu tiên trong đời Ưng cảm nhận sự liên hệ với một điều gì. Nó không phải là một con người hay một nơi chốn, mà nó là một triết lý - một sự tiếp cận với đời sống được phác thảo trong quyển bí kíp rồng thứ nhất. Hắn luôn cho rằng các quyển bí kíp dành cho mỗi loại võ thuật mô phỏng theo loài vật có chứa các kỹ thuật chiến đấu tiên tiến - và chúng đã có chứa như vậy - nhưng chúng cũng còn chứa đựng những điều khác: những nguyên tắc chỉ đạo về trí tuệ, những nguyên tắc chỉ đạo về tâm hồn và còn rất nhiều thứ nữa.

Ngày trước ở Ẩn Chân, Ưng thường bị phê bình về việc tập trung tất cả năng lực cho các khía cạnh võ thuật của môn ưng quyền. Hắn đã lơ đi các thành phần thuộc về trí tuệ và tâm hồn, nhưng hắn đã có lý do hay ho - thành phần chiến đấu là phần duy nhất hồi nào đến giờ có ý nghĩa đối với hắn.

Nhưng giờ đây hắn đang đọc quyển bí kíp rồng thứ nhất, thì Ưng bắt đầu hiểu rằng có nhiều ý nghĩa đối với võ thuật hơn là với chiến đấu. Có các yếu tố không-chiến-đấu được giải thích theo một phương cách mà con rồng nội tại của hắn có thể lĩnh hội được đã làm cho mọi thứ trở nên khác biệt. Thật ra, ngay cả các kỹ thuật chiến đấu mô phỏng theo ưng quyền mà hắn đã thành thạo qua thời gian cũng không hợp lý như những triết lý chiến đấu được mô tả trong quyển bí kíp rồng thứ nhất. Giờ đây Ưng nhận ra tại sao môn võ long quyền lại được xem là có uy lực dũng mãnh nhất.

Đời sống của một kẻ theo phong cách rồng phải là một sự kết hợp phong phú về tất cả mọi thứ: tích cực và tiêu cực, nội tại và ngoại tại, cương và nhu. Ở chính cái bề mặt là cái thành phần tự vệ, cái mà đã có những thuộc tính tốt nhất của các loại võ thuật mô phỏng theo loài vật hiệu quả nhất từng được biết đến. Môn võ long quyền liên quan đến công dụng của những thế tấn công yếu huyệt và khóa khớp có từ môn ưng quyền, những cú điểm chỉ từ môn hạc quyền, những cú đấm mạnh bằng tay từ hổ quyền, những động tác tránh đòn theo vòng tròn từ xà quyền, tất cả được kết hợp lại cùng với sự bất khả đoán của môn hầu quyền.

Ngoài những kỹ thuật chiến đấu ra, Ưng còn thấy một khía cạnh khác của việc trau luyện võ thuật mà hắn chưa từng biết có tồn tại là: các kỹ năng lãnh đạo. Hắn đã không nghĩ rằng có một số người xem việc lãnh đạo như là một nghệ thuật. Quyển bí kíp thứ nhất vạch ra vô số những kỹ thuật thuộc về mặt tâm lý có thể được sử dụng để thuyết phục người ta làm những việc mà bạn muốn họ làm. Còn có cả một phần bàn về chiến tranh tâm lý nữa.

Ưng cảm nhận được sức mạnh của hắn tăng lên với từng dòng chữ hắn đọc. Hắn tin chắc hơn bao giờ hết rằng hắn sinh ra là một con rồng. Thật là lạ, một số những kỹ thuật về tâm lý mà Ưng đọc trong quyển bí kíp lại là những kỹ thuật mà hắn nhận ra rằng Đường Lang đã sử dụng khi điều khiển binh lính. Ưng quyết định sẽ để ý sâu sát hơn với Đường Lang.

Ưng nhắm mắt lại. Một khi các anh em của hắn đã được giải quyết xong, thì hắn sẽ chấp nhận chức tướng quân và trở thành tay lãnh đạo trẻ nhất từ hồi nào đến giờ được tâu bẩm trực tiếp với hoàng đế. Mặc dù đó là một thành tích đáng ngưỡng mộ, hắn vẫn muốn nhiều hơn thế. Cả cha hắn và Đại Sư đã là những con rồng chính cống, nhưng Ưng muốn nhiều quyền lực hơn là họ đã có. Các quyển bí kíp sẽ giúp hắn trước tiên trở thành như họ, rồi vượt trội hơn họ.

Một tiếng CẮC-BÙM! ngoài xa cắt xuyên qua đầu Ưng như một cái búa trận, bổ xuyên qua một trái dưa mùa đông.

“AAAHHH!” Ưng thét lên khi hắn cuộn quyển bí kíp rồng thứ nhất lại và thả nó lên chiếc chiếu. Có vẻ như những ảo ảnh vinh quang của hắn phải chờ đợi thôi. Lính của hắn lại thất bại. Thêm một lần nữa. Đó là phát súng báo động.

Ưng lao ra khỏi lều đến bên con ngựa của Đường Lang. Hắn chạy ngang qua một tên lính đang tròn xoe mắt và rít lên, “Ta sẽ quay lại ngay. Bảo bọn lính đừng làm trò gì ngu xuẩn trong lúc ta vắng mặt.”

Ưng tháo con ngựa, nhảy lên lưng trần của nó và nắm lấy dây cương. Hắn thúc những móng chân dài vào hai sườn con ngựa và ghì chặt nó bằng hai bắp đùi mạnh mẽ, cố hết sức hướng con thú về phía con đường mà bọn lính của Đường Lang đã phát vào trong rừng.

Cưỡi ngựa không phải là một kỹ năng được luyện tập ở Ẩn Chân và Ưng đã có rất ít thời gian để học trong lúc phục vụ cho hoàng đế. Ít nhất, hắn gặp khó khăn vào lúc này. Cành cây vướng vào bộ áo quần lụa của hắn và dường như con ngựa lồng lên về phía bất cứ cành cây nào có thể hất văng Ưng và những móng chân của hắn xuống khỏi lưng nó. Vào lúc Ưng đến được vạt rừng thưa nơi có ba người nằm sóng soài trên đất, thì áo quần của hắn rách tả tơi và tay chân thì bị cào xước và bầm dập. Nhưng hắn không để ý. Hắn quá bận rộn cố tìm hiểu về những điều xảy ra trước mắt mình.

Cả ba người nằm sấp mặt, rải ra cách khoảng với nhau. Hai trong ba người là lính. Người thứ ba, với bím tóc dày và thanh trường kiếm, là Đường Lang. Đường Lang và một trong hai tên lính không có thương tích rõ ràng nào, nhưng tên thứ ba là một đống bèo nhèo. Lưng hắn có vẻ như đã bị một cái cào bằng kim loại rạch nát. Kế bên tên lính đó là một khẩu súng và trước mặt khẩu súng là một cái cây có một cái lỗ mới nguyên ở gốc. Hẳn là tên lính đã bắn phát súng báo động. Trong lúc Ưng xuống ngựa, tên lính bị thương nặng ngoẹo đầu sang một bên và rên lên. Ưng bước tới bên hắn và cúi xuống.

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Ưng hỏi bằng giọng chắc nịch. “Ai làm mi bị thương như thế này vậy?”

“Một con cọp, thưa tướng quân.” Tên lính khàn giọng thì thào.

Ưng hỏi gằn, “ Một con cọp? Mi có chắc không?”

Tên lính hơi gật đầu thật nhẹ. “Một con cọp con không dưng xuất hiện để giúp thằng nhóc tên Hổ, cũng y như bọn khỉ giúp thằng nhóc tên Hầu lúc trước.”

Gương mặt sẹo của Ưng tối sầm lại, “Mấy thằng nhóc đâu rồi?”

“Đi hết rồi, thưa tướng quân.”

Ưng khựng lại, “Không phải là còn có nhiều người khác đi cùng mi sao?”

“Vâng... Chúng tôi có năm người cả thảy.”

“Chuyện gì xảy ra với hai tên kia rồi?”

“Chạy mất rồi, thưa tướng quân. Bị con cọp rượt.”

Ưng chỉ Đường Lang và tên lính kia trong vạt rừng thưa. “Hai tên đó vẫn còn sống chứ?”

Tên lính ấp úng, “Tôi nghĩ là còn... chỉ bị mấy thằng nhóc đánh cho bất tỉnh. Những thằng nhóc đó không... bình thường, thưa tướng quân.”

Ưng gầm gừ, “Mi không phải nói với ta điều đó. Bọn nhóc chuồn đi được bao lâu rồi?”

“Tôi không biết chắc, thưa tướng quân. Tôi cứ ngất đi. Nhưng tôi nghĩ chúng chạy mất ngay khi tôi bắn súng.”

Ưng ngó lên mặt trời. “Vào lúc mà chúng ta đánh thức hai thằng kia dậy và trở về trại, thì sẽ trễ lắm. Dường như truy lùng bọn nhóc sau khi trời tối thì chẳng mang lại hiệu quả gì. Ban ngày bọn mi còn chẳng làm nên chuyện nữa là.”

“Tôi xin lỗi, thưa tướng quân.”

“Mi nên biết lỗi.”

Tên lính nói, “Không, thưa tướng quân. Ngài không hiểu... Tôi xin lỗi vì tôi không thể trả lời thêm câu hỏi nào nữa... Giờ tôi ngủ đây...”

Nói xong, tên lính nhắm mắt lại và bắt đầu ngáy khò khò.

Ưng lắc đầu. Từ hồi nào đến giờ, đây là lần đầu tiên một tên trong đám thủ hạ của hắn đã làm đúng điều y nói y sắp làm. Ưng nhổ nước bọt rồi bước tới bên Đường Lang.

Đường Lang có vẻ bị ngất đi. Hắn nằm sấp, không thấy có vết thương nào ở trên lưng. Ưng lật người Đường Lang lại. Thương tích duy nhất mà Ưng tìm thấy được là một cục u rất to trên trán của Đường Lang, nằm bên thái dương trái. Ưng chửi thề. Hắn tự mình biết rất rõ rằng cả Hổ và Hầu đều có hai cái trán rắn như thép và có thể sử dụng chúng như vũ khí.

Trong khi ngó kỹ cục u, cơn giận dữ của hắn trỗi lên. Đối với hắn, cục u là biểu tượng của sự thất bại tiếp tục của bọn thủ hạ. Cục u đập phập phồng cùng nhịp với nhịp tim của Đường Lang, một cái đèn báo hiệu màu hồng nhắc nhở Ưng rằng tương lai của hắn đã đi lùi thêm một bước.

Ưng gập mạnh một cánh tay lại và đưa cùi chỏ vào cục u. Toàn thân của Đường Lang co thắt lại, rồi buông lỏng ra.

Ưng nắm bím tóc dày của Đường Lang rồi lôi hắn về phía con ngựa, bỏ mặc hai tên lính còn lại kia. Hắn quyết về lại trại trước hoàng hôn.