← Quay lại trang sách

Chương 18

Hầu nói, “Thôi nào, mình phải đi tiếp trong lúc trời còn sáng.”

“Không.” Hổ đáp, hít hà đánh hơi gió. Nó thả người xuống đất. “Ta cần nghỉ một lát. Ta mặc kệ nếu Ưng và đám thủ hạ của hắn đuổi kịp. Hai chân ta đau muốn chết rồi.”

Hầu đảo cặp mắt và bước tới bên Hổ. Nó ngồi xuống và sửa lại cái áo bào bị cháy xém của mình. Cây đoản côn thúc vào sườn, nhưng nó không quan tâm. Nó khoái chí vì đô úy Du đã không lục soát trước khi trói nó lại.

Hầu gãi đầu, “Anh nghĩ là mình đang ở đâu đây?”

Hổ đáp, “Vẫn rất gần với trại của Ưng. Ta có thể ngửi được chúng đang nấu bữa ăn tối.”

Hầu hỏi, “Bữa tối à? Tôi đói meo rồi. Chúng đang nấu món gì vậy?”

Hổ thở dài, “Điều đó có thật sự quan trọng lắm không? Mình có ăn được chút nào đâu mà. Tốt hơn là ta không nói chuyện về thức ăn trong lúc này.”

Hầu bắt đầu sốt ruột, “Được rồi, hãy nói về chuyện khác vậy. Hạc thế nào rồi? Trông anh ấy không khá chút nào ở sau đó.”

“Hạc ổn. Mi không biết anh ấy cừ như thế nào đâu. Chắc anh ấy chỉ mệt lả đi thôi. Ai mà biết được anh ấy đã chịu đựng với Đường Lang như thế nào.”

Hầu nói, “Tôi nghĩ là anh nói đúng.” Nó lại gãi đầu, “Anh có nghĩ Hạc nghe lén được chuyện Đại Sư giết cha của Ưng là có thật không?”

Hổ càu nhàu, “Ta không biết nghĩ cái gì nữa đây.”

“Còn những chuyện khác mà Hạc đã nói thì sao nào? Như Ẩn Chân là một căn cứ cho những hoạt động bí mật và Đại Sư là một thứ lãnh đạo có nhiều quyền lực nào đó?”

“Ta nói rồi, Ta không biết nghĩ cái gì nữa đây, Hầu à. Giờ thì mi có làm ơn im đi hay không?”

Hầu đáp, “Tốt.” Nó đứng dậy vươn vai, “Anh biết mà, tôi không thể tin Hạc đi đến Thiếu Lâm Tự mà không có chúng ta.”

Hổ gầm lên và ngó Hầu trừng trừng, “Sao mi vẫn còn nói nữa?”

Hầu khoanh tay lại rồi bĩu môi.

Hổ nói, “Lẽ ra mi đã đi với Hạc rồi, mi biết mà? Không có ai bắt mi ở lại đây cả.”

“Nhưng tôi thấy anh tội nghiệp quá, Mèo Ướt à. Trông anh cô đơn quá ở sau đó. Tôi không muốn anh khóc hu hu hay ủ ê sầu đời chút nào.”

Hổ nói, “Liệu hồn đấy.”

Hầu khúc khích cười, “Vậy mình làm gì với mấy quyển bí kíp đây?”

“Ta không biết. Ta sẽ nghĩ ra điều gì đó. Còn bây giờ thì mi có làm ơn câm cái mỏ léc chéc lại không? Ta cần yên tĩnh để suy nghĩ.”

Hầu quay đi giận dỗi, “Kệ kiếp anh.” Nó bước tới gốc cây đu thật to và nhún người nhảy lên cành thấp nhất. Trong lúc quan sát cái cây tìm một chỗ để thoải mái ngả lưng, thì mùi xào nấu thơm lừng thoảng qua mũi nó.

Hầu nghĩ, Chà, thơm như mùi canh nấm. Đột nhiên đôi mắt nó tròn xoe ra và nó nhảy từ trên cành cây xuống cái vèo, đâm sầm tới Hổ.

Hổ vừa mở miệng hỏi, “Cái khỉ gì...”

Hầu tụng liền một tràng, “Nấm! Nấm! Nấm! Hổ này, anh có thể đưa tôi tới con đường mà bọn thủ hạ của Đường Lang đi băng ngang khu rừng không?”

“Tất nhiên rồi. Sao vậy?”

“Tôi có một kế, lý do là vậy đó! Và nó chiến lắm! Đi nào, Mèo Ướt, mình phải nhanh lên. Mình chỉ có thời gian cho đến hoàng hôn thôi!”

Hổ nói, “Trông mi quái quá.”

Hầu hỏi lại, “Anh có ý gì hay hơn không nào?”

Hổ không đáp.

Hầu cười tự mãn, “Tôi đã nghĩ vậy đó. Giờ thì thật im lặng nhé. Ưng và bọn tay chân của hắn có thể đến bất cứ lúc nào.”

Hầu chỉnh mấy túm cỏ thò ra khỏi tay áo và siết chặt lại cái búi to cột trên đầu. Nó bước đến một đám nấm và mỉm cười. Đúng như nó ngờ - đây là loại nấm buồn ngủ. Nó nhận ra đám nấm này khi lúc trước chúng đi ngang qua đây với Đường Lang và mấy tên lính. Hầu hái hai bụm tay rồi cột chúng trong cái góc thấp của chiếc áo bào. Giờ thì nó chỉ cần cái túi đựng bột xương rồng của Ưng để tiến hành kế hoạch.

Hầu thì thầm, “Đi nào.” Nó bò thật êm qua những bóng chiều về phía trại của Ưng, giữ sát với con đường đi tạm đã đưa chúng vào rừng với Đường Lang. Hổ bò theo, nhưng Hầu thấy nó trông không thoải mái chút nào. Một lát sau, Hổ báo hiệu cho Hầu rằng nó nghe tiếng người ở phía trước. Hầu ra dấu cho Hổ theo nó tới một cây sồi lớn. Hổ làm theo mà không có ý kiến gì. Hầu cười khì. Nó đang khoái chí một lần được làm sếp.

Hầu ngồi xếp bằng lại trong những cành cây to đùng. Nó làm một mặt bàn dùng tạm bằng chiếc áo bào trải trên đùi và tháo cái nút thắt quanh mớ nấm ra. Thận trọng, nó đặt từng tai nấm ngược trên đùi và tách cuống ra. Nó nhặt lên một tai nấm và búng nhẹ nó vào lòng bàn tay bụm lại, lấy ngón tay vuốt nhẹ qua những lá tia. Những nang nấm xíu xiu rơi rắc trong tay nó. Nó nhặt thêm một tai nữa, rồi một tai nữa, cho tới khi nó lấy hết nang nấm của chúng.

Hầu nắm tay lại thật chặt giữ mớ nang nấm rồi đứng dậy, phủi mớ tai và cuống nấm xuống đất. Chúng xao xác nảy lên trên những chiếc lá to và khô giòn nằm rải rác trên nền đất dưới cây sồi.

Hổ thò đầu ra quanh thân cây và ngó Hầu. “Suỵttt! Ta nghĩ...” Hổ ngừng lại ở giữa câu và hất đầu lại về bên thân cây của nó.

Hầu ngắm nghía quanh cái cây và nheo mắt dưới ánh mặt trời đang lặn.

Nó thấy một tên lính to bè đang khập khiễng đi về hướng bọn chúng. Tên lính có thanh nẹp bó một chân và khoác một cái bao da to qua một bên vai. Hắn còn cầm một cái gậy dài chỉa nhánh ra. Hầu nhận ra tên lính là thái úy Vũ, người đã giữ cái cốc cho Ưng khi Ưng đang lấy máu con rắn.

Hầu gật đầu với Hổ. Hổ gật lại và khom người lại, sửa soạn phóng ra.

Nhưng thái úy Vũ không hề ngó lên. Hắn nhìn nhanh quanh gốc cây, rồi đi cà nhắc vào trong khu rừng.

Hổ nhìn Hầu. Hầu nhún vai.

“Tốt hơn là hắn đã không thấy mình.” Hầu thì thầm trong lúc gấp gọn mớ cỏ rủ xuống che mặt. “Tin tôi đi. Giờ, anh theo hắn dưới đất nhé, còn tôi thì theo hắn từ trên cây. Đừng tấn công trừ khi thật cần thiết. Theo đúng với kế hoạch đấy.”

Hổ đáp, “Để rồi xem.” Nó nhảy ra khỏi cái cây thật êm rồi núp vào trong một bụi rậm.

Hầu nắm chặt mớ nang nấm lại rồi nhảy vào một cái cây gần đó. Nó khựng lại một thoáng trước khi phóng vào cái cây thứ ba. Hầu ngó xuống. Thái úy Vũ ở ngay bên dưới nó, đang mở cái bao da ra.

Hầu quan sát trong lúc thái úy Vũ để cái gậy qua một bên và thoải mái ngả lưng lên mặt đất. Hắn mò trong bao da rồi lấy ra cái túi bột xương rồng, một cái muỗng nhỏ và cái cốc. Tay thái úy đặt yên cái cốc trên đất và lóng ngóng mở cái túi lụa ra. Hắn đổ một muỗng bột đầy vào cốc rồi cột cái túi lại. Trong lúc thái úy Vũ bỏ cái túi và cái muỗng vào lại trong bao da, thì Hầu buông mình khỏi cái cây và ngọ nguậy lắc lư toàn thân trong ánh sáng chập chờn, cái hình dáng rậm cỏ của nó lung linh mờ ảo.

“Mi nghĩ là mi đang làm gì với cái mớ bột đó hả?” Hầu cất cái giọng ma quái mà nó đã từng dùng ở Ẩn Chân lên.

Thái úy Vũ ngó lên, giật nảy người kinh hoàng. Miệng hắn mấp máy như là đang nói, nhưng không có lời nào thoát ra.

Hầu lại cười khằng khặc, “Ta thấy mi đã nghe ta nói, thái úy à. Bọn thủ hạ của mi biết rằng ta sẽ trở lại nếu chúng kể về ta với bất cứ ai.”

Thái úy Vũ hỏi, “Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta không nói gì với ai về ngài cả.”

Hầu quát, “Đồ dối trá! Ta biết mi kể với tên thầy pháp nghiệp dư Ưng về ta. Hãy nói lời vĩnh biệt với trần gian này đi, thái úy Vũ. Ta đến để nuốt trọn linh hồn mi đây!”

“Xin đừng!” Thái úy Vũ nói, “Làm ơn tha mạng, con sẽ làm bất kỳ chuyện gì mà ngài bảo.”

“Bất kỳ chuyện gì à?”

“Thưa vâng!”

“Đưa ta cái túi bột xương rồng.”

Thái úy Vũ khựng lại, “Nhưng nó không phải là của con. Nó là của ông tướng Ưng.”

Hầu hỏi, “Mi có muốn ta triệu vong linh của con rồng mà có thời mấy cái xương đó là của nó lên đây cho mi diện kiến chơi không? Ta biết chắc là nó rất khoái gặp kẻ đang pha đồ nhậu bằng xương cốt của mình.”

Thái úy Vũ nói, “Xin đừng! Chuyện gì xảy ra nếu...”

Một tiếng gầm trầm đục cất lên từ một bụi rậm sau lưng thái úy Vũ. Tay thái úy xoay người lại ngó dáo dác.

Hầu thả mớ nang nấm trong tay vào chiếc cốc thật nhanh.

Thái úy Vũ ngó lại Hầu, “Cáiii tiếng gì ghê vậy?”

“Con rồng đó, đồ ngu!” Hầu đáp, cố hết sức nén cười. Lẽ ra Hổ rít lên, chứ không phải gầm gừ như thế.

Thái úy Vũ trợn mắt.

Đột nhiên một giọng nói từ hướng trại lính vang ra, “Thái úy Vũ? Có phải ông đó không?”

Hầu nhận ra giọng nói đó. Giọng của Đường Lang.

Thái úy Vũ quay về hướng giọng nói và Hầu biến mất vào trong bụi cây rậm.