Chương 19
Chuyện gì ở đây vậy?” Đường Lang hỏi.
Thái úy Vũ đứng yên ngượng nghịu, nương cho cái chân bị thương của hắn. Hắn cầm chiếc cốc trong một tay và cái gậy chỉa trong tay kia.
Thái úy Vũ hỏi, “Ông thức và đi loanh quanh rồi sao, thưa ngài? Ông không dưỡng sức cho cú đánh ở đầu sao? Tôi nghe nói rằng chú tiểu tên Hổ đó dùng món Thiết Đầu Đà của hắn để...”
Đường Lang đáp, “Ta ổn rồi, thái úy. Cám ơn ông quan tâm. Giờ thì hãy trả lời câu hỏi của ta đi nào.”
Thái úy Vũ đáp, “Tôi sắp chuẩn bị món thức uống đặc biệt cho Ưng tướng quân. Nhưng tôi, aaa, bị nhầm đường. Tôi vẫn phải bắt một con rắn, thôi tôi phải đi đây.”
Đường Lang ngó vào chiếc cốc, “Máu rắn và xương rồng à?”
Thái úy Vũ đáp, “Vâng, thưa ngài.”
Đường Lang lẩm bẩm, “Trò phù phép nhảm nhí.”
“Thưa ngài, ngài nói gì vậy?”
“Đừng bận tâm. Ông đang nói chuyện với ai vậy?”
Thái úy Vũ đáp, “Đâu có ai, thưa ngài. Tôi đang, aaa..., nói một mình. Thật là ngớ ngẩn để ngài nghe thấy.”
Đường Lang nhìn thẳng vào mắt thái úy Vũ, “Thái úy này, có bao giờ ta nói dối với ông chưa?”
“Chưa hề, thưa ngài. Tại sao ngài lại hỏi vậy?”
Đường Lang đáp, “Vì ta luôn nói thật về tất cả mọi chuyện. Và ta sẽ rất thất vọng nều biết rằng một trong những đồng sự nói dối với mình.”
“Người đồng sự của ngài ư, thưa ngài?” Thái úy Vũ hỏi.
Đường Lang mỉm cười rồi đặt tay lên vai thái úy Vũ, “Này, thái úy. Ta biết rằng nói đúng ra thì ta là đầu lĩnh số một của Ưng tướng quân và ông là đầu lĩnh số hai. Nhưng theo tôi thì chúng ta ngang nhau. Chúng ta có cùng những trách nhiệm và làm cùng những việc. Trong mắt ta, thì mình là đồng sự. Ta sẽ không bao giờ nói dối với một đồng sự vì bất cứ lý do gì. Đồng sự cần phải gắn bó với nhau.”
Thái úy Vũ nhìn xuống đất và loay hoay đổi thế đứng. “Ngài nói đúng lắm. Giờ tôi cảm thấy còn xuẩn ngốc hơn nữa. Tôi muốn thú nhận một chuyện... Tôi trò chuyện với một hồn ma.”
Đường Lang nhướng đôi mày, “Ông trò chuyện với ma à? Vụ đó thú vị nhỉ. Nó không tình cờ là cùng một con ma mà bọn lính thấy trên mái nhà ở Ẩn Chân chứ?”
Thái úy Vũ giật phắt, ngẩng dầu lên, “Đúng là nó! Làm sao ngài biết được?”
“Ta nghĩ rằng nó theo đuổi ông vì ông đã kể với Ưng tướng quân về nó. Ma không thích chuyện đó.”
Thái úy Vũ nói, “Tôi biết chứ! Ngài đến thật là hay. Ngài làm nó sợ quá phải chuồn mất. Nó giận lắm.”
Đường Lang nói, “Tôi mừng vì làm được việc. Giờ thì ông tiếp tục làm việc đi. Tướng quân đang chờ món thức uống. Ông ấy phái tôi đi kiểm tra ông, ông biết đó.” Đường Lang vỗ lên lưng thái úy Vũ, “Nhưng đừng lo, bạn hiền à. Bí mật của ông sẽ an toàn với tôi. Tôi sẽ không hé môi với ai nửa lời về chuyện mới xảy ra đâu.”
Thái úy Vũ nói, “Cám ơn ngài. Cám ơn ngài lắm lắm.”
Đường Lang đáp, “Đừng nhắc nữa. Bắt rắn may mắn nhé.”
Thái úy Vũ gật đầu rồi khập khiễng đi vào rừng.
Đường Lang nhìn theo hắn đi, rồi nhét bím tóc dài vào khăn thắt lưng và ngồi xổm xuống. Hắn hạ thấp mặt thật sát trên một dấu chân nhỏ dưới đất và hít vào. Mũi hắn dội lại, nhưng hai góc miệng hắn thì cong lên.
Ưng thét hỏi, “Thức uống của ta đâu?”
Thái úy Vũ đáp, “Có ngay!” Hắn đi cà nhắc qua bóng tối về phía Ưng đang ngồi kế bên Đường Lang trước một đống lửa cháy bập bùng.
Thái úy Vũ dừng lại trước mặt Ưng và hắng giọng, “Nếu ngài không phiền những lời tôi nói, thưa tướng quân, thì ngài vẫn còn một ít thời gian nữa. Vẫn chưa đến một giờ kể từ khi mặt trời lặn. Tôi tin chắc như vậy.”
Ưng nói, “Ta tin là mi đúng. Nhưng không giống như mọi người quanh đây, ta không nên chờ mọi việc cho tới giây phút cuối cùng.”
“Tôi xin lỗi, thưa tướng quân.” Thái úy Vũ trao chiếc cốc cho Ưng, “Đây là lần đầu tiên tôi chuẩn bị món thức uống. Nó lâu hơn là tôi đã tưởng. Sẽ không còn chậm trễ nữa đâu, tôi xin hứa.”
Ưng cười chế giễu, “Mi không bị bọn ma chọc phá làm cho chậm trễ đó chứ?”
Thái úy Vũ cứng người lại. Hắn liếc qua Đường Lang. Đường Lang chầm chậm lắc đầu.
Ưng bật cười to, “Ta đùa thôi mà, thái úy. Thoải mái đi nào! Có vẻ như đọc mấy quyển bí kíp làm cho ta vui vẻ thư thái lên. Mi không phải lo lắng gì cả. Một lần, từ hồi nào tới giờ, mi hoàn thành nhiệm vụ. Không như gã thất bại triền miên Đường Lang của chúng ta đây.”
Đường Lang cúi thấp đầu.
Ưng nâng chiếc cốc lên và thè cái lưỡi chẻ liếm môi, “Nào, chung vui với ta.” Hắn uống cạn món thần dược trong một ngụm rồi rà lưỡi quanh vòm miệng. “Mi sử dụng loại rắn gì vậy?”
Thái úy Vũ ngập ngừng, “Tôi không biết chắc, thưa tướng quân. Nó là loại ở dưới đất nâu và có cái đầu tam giác như mọi loại rắn độc. Tôi tin chắc nó là một loại rắn độc. Tại sao ngài lại hỏi?”
“Món thức uống này hôm nay có vị hơi khác. Nó phải là rắn. Ta thường dùng rắn lục trên cây. Ta không biết vì sao, nhưng ta thường thấy chúng dễ đặt tay lên.” Ưng giơ lên một bàn tay ưng trảo tuyệt đẹp rồi uốn các ngón tay lại. Hắn cười rộ lên vì câu nói đùa của chính mình.
Thái úy Vũ cũng cười theo.
Đường Lang cười khẩy và xoa cục u trên đầu, “Ngài đúng là một kẻ khôn ngoan, Ưng tướng quân.” Hắn quay đi khỏi đống lửa và nhìn mông lung vào đám cây.