← Quay lại trang sách

Chương 20

Hầu thì thầm hỏi, “Anh nghĩ là nó đã bao lâu rồi?”

Hổ đáp, “Ta không biết. Ta đoán, nhiều giờ rồi. Vào giờ này hẳn chúng ngủ hết rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Đi thôi nào.”

Hầu từ chỗ núp cao trên một cây đu lớn, nhảy xuống thật êm trong khu rừng tối. Hổ đáp xuống kế bên nó.

Hầu thì thầm, “Anh dẫn đường đi, mắt mèo. Đêm nay tôi không thấy rõ gì cả. Trời nhiều mây quá, che hết mặt trăng rồi.”

Hổ khẽ càu nhàu rồi lặng lẽ đi qua bụi cây rậm. Hầu theo sát phía sau. Ngay khi Hầu thấy đống lửa ngoài xa xa, thì nó leo lên cây. Theo kế hoạch thì nó tiếp cận từ trên cao, còn Hổ thì tiếp cận từ bên dưới. Khi đứa nào tìm thấy mấy quyển bí kíp thì đứa đó sẽ giật lấy bỏ chạy. Hi vọng rằng đứa kia sẽ chạy theo kịp.

Hầu nhắm được một cành cây thích hợp nằm gần rìa trại của Ưng và lần ra xa tới mức mà trọng lượng nó cho phép. Nó nằm sấp xuống ôm cành cây thật chặt, thấy mừng vì nó đã bỏ cái bộ hóa trang thành “ma” để di chuyển dễ dàng hơn qua đám cây.

Gần như ngay tức khắc, Hầu nghe được tiếng bước chân rất nhẹ. Nó liếc xuống thấy một tên lính đơn độc cầm cây thương đang đi tuần khuôn viên khu trại. Tên lính đang từ từ bước về hướng của Hầu.

Hầu ngó qua đống lửa và ngạc nhiên thấy Ưng đang nằm gần bên, ngủ khò trên đất. Quanh đó không có ai. Hình như bọn lính của Ưng đã nhóm một đống lửa lớn cách khỏi khu vực chính dùng để ngủ. Hầu đã nghe nói rằng khách đi đường thường làm như vậy để ngừa bọn thú rừng bị mùi nấu nướng vương lại trên đống lửa hấp dẫn.

Hầu nghĩ, Ưng hẳn đã ngủ ở đó và bọn thủ hạ sợ làm kinh động đến hắn. Có vẻ như hắn ở ngoài lạnh. Điều này sẽ dễ dàng đây.

Hầu buông một cánh tay khỏi cành cây rồi từ từ lấy cây đoản côn ra khỏi túi áo bào. Trong lúc giơ cây côn lên, những cành lá xào xạc làm nó chú ý. Nó quay sang thấy Hổ lao ra khỏi bụi cây rậm.

Hầu ngoái nhìn xuống tên lính. Tên lính chuyển sang thế thủ với cây thương giơ ra đằng trước. Hầu quyết định phụ với Hổ một tay. Nó hắng giọng, khiến tên lính ngước nhìn lên.

Ngay khoảnh khắc đó, Hổ lao vai trái vào ngực tên lính. Hầu thấy Hổ chụp bàn tay phải lên miệng tên lính và đá hai chân tên lính ra từ bên dưới. Đó không phải là cái kỹ thuật đẹp nhất mà Hầu từng được thấy, nhưng nó rất hiệu quả. Tên lính quỵ xuống một đống và Hổ ngồi đè lên hắn. Hổ chụp cây thương của hắn bằng bàn tay còn lại, giật mạnh ra khỏi tay tên lính, rồi ném qua một bên.

Ngay khi Hầu thấy Hổ siết hổ trảo quanh cổ họng của tên lính, thì nó nhảy từ trên cây xuống và cắm đầu lao về phía Ưng. Hầu nắm chặt cây đoản côn. Nó biết rằng Ưng rất ghét bị đánh thức và sẽ nổi điên lên dữ dội với bất cứ ai dám quấy rầy hắn.

Khi còn cách Ưng hai bước thì Hầu dừng lại. Ngực Ưng thở phập phồng đều đặn và đôi ngươi đảo quanh dưới hai mi mắt nhắm. Hầu tự hỏi Ưng có đang mơ về tất cả những chuyện kinh hoàng mà hắn đã làm ở Ẩn Chân không.

Hầu rùng mình. Nó tự buộc mình hít thở nhiều hơi thật sâu, rồi bước thêm một bước về phía Ưng và rùn người xuống thành tấn Mã Bộ vững vàng. Sẵn sàng chạy - hay tấn công, nếu cần thiết, Hầu nhấc một chân lên và giúi bàn chân trần dưới mũi Ưng. Nó ngọ ngoạy các ngón chân. Ưng không cục cựa gì cả.

Hầu cười khoái chí. Nó chồm tới mò trong áo bào của Ưng. Nó tìm thấy mấy quyển bí kíp bên trong. Hầu lấy ngay cất chúng vào trong túi áo của mình.

Có ai đó hắng giọng làm Hầu hoảng hồn, suýt ngã vào người Ưng. Đó là Hổ. Nó đang đứng ở đầu mút đối diện của vạt rừng thưa, chỉ tay vào khu rừng.

Hầu gật đầu. Nó sắp chạy đến Hổ thì thấy một vật gì đó chiếu lấp lánh ở mặt bên kia vạt rừng thưa. Hầu cố nhìn và bước vài bước về phía đó. Nó thấy một tên lính ngủ trong bóng râm. Cái vật sáng lấp lánh là cái cán của thanh trường kiếm phản chiếu với ánh lửa.

Hầu bước thêm vài bước và tên lính rên lên, lăn người qua. Hầu nín thở.

Chốc lát sau, tên lính bắt đầu ngáy. Hầu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nó quay người khỏi tên lính đang ngủ và bỏ chạy đến với Hổ, chẳng hề nhận ra cái bím tóc dài lạ thường của tên lính.