Chương 21
Thật dễ ơi là dễ.” Hổ nói, thở hổn hển. Nó đứng lại đằng trước Hầu trên con đường rừng tối om.
Hầu suýt nữa đâm sầm vào Hổ, “Cẩn thận chứ, Mèo Ướt. Anh làm gì vậy?”
Hổ nói, “Có điều gì lạ đang xảy ra. Ta muốn dừng lại suy nghĩ một lát.”
Hầu đáp, “Đừng tự làm mình đau đấy nhé.” Nó cười khúc khích.
Hổ làm lơ lời bình luận. Nó cúi xuống xem xét mặt đất. Hầu chồm qua kế bên nó.
Hầu hỏi, “Anh có chắc đây là con đường đúng hay không?”
Hổ đáp, “Không. Cái cũi bị phủ mền trong suốt thời gian bọn lính khiêng ta đi. Tuy nhiên, dấu giày in trên con đường này khá mới. Ta nghĩ đây là con đường sẽ dẫn chúng ta về ngôi làng.”
Hầu hỏi, “Anh có thật sự nghĩ rằng quan tổng trấn biết đường đến chùa Thiếu Lâm không?”
“Ta hi vọng như vậy. Nếu không, ta không biết làm sao mình tìm được nó.”
“Anh có nghĩ...”
Hổ đứng trừng mắt ngó Hầu trong bóng tối. “Hầu, làm ơn dẹp mấy cái câu hỏi đi. Ta đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với Ưng.”
Hầu hỏi, “Ưng à? Ưng ngủ queo rồi. Tin tôi đi.”
“Ta tin là hắn ngủ queo. Nếu không, hắn sẽ xé chân mi thành từng mảnh vì tội thò cái chân thối vào mặt hắn. Tuy nhiên, có cái gì đó không hợp lý ở đây.”
Hầu hỏi, “Ý anh là thế nào?”
Hổ nói, “Thử nghĩ xem. Vật duy nhất nằm giữa chúng ta và mấy quyển bí kíp là một tên lính tồi tệ. Và tại sao chúng lại để Ưng cạnh bên đống lửa như thế chứ?”
“Chắc chắn Ưng ngủ lăn quay sau khi uống nang nấm và ai cũng ngại động tới hắn. Anh biết là hắn ghét bị đánh thức như thế nào rồi.”
“Nhưng tại sao chỉ có một tên lính duy nhất đi tuần thôi?”
Hầu nói, “Tôi nghĩ lẽ ra là hai tên mới phải. Tôi thấy một tên nữa đang ngủ trong bóng tối.”
Hổ chợt hỏi lại, “Cái gì? Trông hắn như thế nào?”
Hầu đáp, “Tôi không biết. Trời tối quá.”
“Mi có nhận thấy điều gì về hắn không? Hắn có thấp và vạm vỡ không? Cao và gầy nhom? Hắn có mặc giáp trụ không? Hay một chiếc áo bào thanh nhã?”
Hầu nhún vai, “Tôi không biết. Tôi chỉ thấy một thanh trường kiếm thôi. Có gì quan trọng không?”
Hổ đấm nắm đấm vào lòng bàn tay của mình, “Đường Lang! Ta biết là có chuyện gì đó đang xảy ra mà!”
Hầu ngạc nhiên, “Đường Lang à? Tay đầu lĩnh số một của Ưng? Ồ, đúng rồi! Hắn mang một thanh trường kiếm.”
Hổ đáp, “Đúng vậy. Ta cá là Đường Lang biết Ưng bất tỉnh và chúng ta sẽ quay lại. Chắc chắn hắn tỉnh táo suốt lúc đó, để bảo đảm rằng chúng ta lấy được mấy quyển bí kíp.”
Hầu hỏi vặn, “Bảo đảm chúng ta lấy được mấy quyển bí kíp à? Anh nghĩ là Đường Lang là đồng bọn với mình sao?”
“Có lẽ. Có nhớ khi hắn giúp chúng ta thoát trong khu rừng bằng cách nới lỏng dây trói và để cho ta húc đầu trúng không? Đó, hắn thật sự không phải làm vậy. Ta chưa bao giờ kể cho mi điều này, nhưng Đường Lang đã trả nợ cho ta vì ta tha mạng cho hắn hồi ở chùa Ẩn Chân. Sau khi Ưng giết Đại Sư, thì Ưng sắp tấn công ta lần nữa. Tuy nhiên, Đường Lang đã làm cho hắn phân tâm và ta thoát được. Hắn cứu mạng ta và trả món nợ.”
Hầu gãi đầu, “Có lẽ Đường Lang không nhận ra điều hắn đã làm ở Ẩn Chân.”
Hổ đáp, “Ta nghi ngờ chuyện đó.”
“Này! Có lẽ Đường Lang là một người bạn bí mật của Đại Sư chăng?”
“Đừng bàn về cái chuyện nhảm nhí hoạt động bí mật đó, Hầu à. Ta nghe Hạc nói đủ rồi.”
Hầu nói, “Không, chuyện đó có thể là thật. Tôi không có cơ hội để kể với anh, nhưng tôi nhận ra tay thủ lãnh đảng cướp mà giờ đây Xà đang đi theo. Tôi chắc chắn là đã thấy hắn ở Ẩn Chân bốn hay năm lần với Đại Sư. Anh cũng sẽ nhớ ra hắn. Hắn là một kẻ to khổng lồ.” Hầu ngừng lại, “Tôi chưa hề gặp Đường Lang ở Ẩn Chân, nhưng hắn thật sự gợi nhớ cho tôi về một ai đó. Tôi ước gì có thể nhớ ra hắn là ai...”
Hổ nghiêng đầu qua một bên, “Giờ mi nhắc lại Đường Lang cũng nhắc ta nhớ lại một ai đó. Mi có nghĩ Đường Lang là một dạng gián điệp đang chống lại Ưng không?”
Hầu đáp, “Tôi không biết. Anh là kẻ nghĩ có thêm nhiều điều đang xảy ra. Nếu anh hỏi tôi, thì tôi nghĩ tôi đã có một kế rất hay để chôm mấy quyển bí kíp và đã thành công. Anh chỉ ganh tỵ thôi.” Nó cười khúc khích.
Hổ lắc đầu ngó quanh. Nó ngáp dài. “Ta mệt lắm rồi, Hầu à. Mi có muốn nghỉ một lát không?”
Hầu vươn vai, “Tôi cũng nghĩ thế. Anh có nghĩ là an toàn không?”
“Ta nghĩ an toàn. Nều Đường Lang muốn tóm chúng ta, thì hắn đã đuổi theo chúng ta rồi. Ưng không hề nhúc nhích dưới mấy ngón chân thối hoăng của mi và tên lính mà ta hạ gục chắc chắn sẽ vẫn bất tỉnh cho tới sáng. Miễn là ta đừng ngủ quá lâu thì chúng ta sẽ ổn.”
Hầu nói, “Vậy thì tốt. Tôi mệt đứ đừ rồi.”
Hổ nói, “Ta cũng vậy. Ta sẽ ngủ dưới đất. Ta không nghĩ là mình có thể ngủ trên cây được.”
Hầu nói, “Cứ tự nhiên. Tôi đi tìm một cây sồi thật to để khò đây.”
Hổ nói, “Gượm đã. Trước khi đi, hãy cho ta nhìn mấy quyển bí kíp cái nào.”
Hầu nhảy lui trên đường, “Tôi không nghĩ vậy đâu, Mèo Ướt à. Chính là nhờ kế của tôi mà lấy lại chúng được, vì vậy tôi là người giao chúng cho các vị sư ở Thiếu Lâm. Anh không cướp công được đâu.” Nó cười khúc khích.
“Ta không lấy chúng đâu, Hầu à. Ta chỉ muốn bảo đảm rằng không có ma nào đang giỡn mặt với chúng ta thôi.”
“Tôi không chắc rằng tôi tin anh.” Hầu nói, vỗ vỗ lên cằm, “Tôi nói thế này nhé. Tôi sẽ tự mình giữ mấy quyển bí kíp đêm nay và có lẽ... nếu anh thật là tử tế với tôi... thì tôi sẽ cho anh ngó một cái khi mình tới ngôi làng. Anh thấy thế nào?”
“Dẹp cái trò cà giỡn đi. Đưa cho ta một cuốn, nào?”
“Anh chẳng vui gì cả.” Hầu phụng phịu nói. Nó lấy trong túi áo ra một quyển bí kíp trao cho Hổ.
Hổ mở quyển bí kíp ra. “Ta thấy nó giống thứ thiệt lắm. Ta phải phơi chúng ngày nọ và ta nhận ra quyển này.” Hổ gấp nó lại và với tay trả nó cho Hầu.
Hầu lắc đầu, “Chắc mình nên chia chúng ra ngừa khi có chuyện bất trắc xảy ra với một trong hai đứa. Phải không nào?”
Hổ tròn xoe mắt, “Cái gì?”
“Tôi biết, nghĩ đến chuyện gì xấu xảy ra cho một trong hai anh em ta thì thật là tệ, nhưng...”
Mọi cơ bắp trên người của Hổ căng lên.
Hầu hỏi, “Này, anh có ổn không đó?”
Hổ hít một hơi thật sâu, “Hầu này, mi lấy của Ưng bao nhiêu quyển bí kíp cả thảy?”
“Ba.” Hầu đáp, từ từ lùi lại, “Sao vậy?”
Mắt Hổ đầy giận dữ, “Có BỐN quyển bí kíp rồng cả thảy, đồ óc củ chuối!”