← Quay lại trang sách

Chương 22

Ưng thức dậy, mắt bị mờ và nhức đầu ghê gớm. Hắn ngồi dậy dụi mắt. Khi thấy rõ dần ra, hắn thấy mình không nằm trong lều. Vì lý do nào đó, hắn ở bên ngoài, kế bên đống lửa trại. Giờ là ban ngày và một chảo cháo lớn đang nấu trên đống lửa. Cháo là thức ăn sáng của lính.

Bối rối, Ưng gọi to, “Đầu lĩnh số một Đường Lang! Thái úy Vũ! Đô úy Du! Trình diện ở đống lửa! Ngay lập tức!”

Ưng đứng dậy trên đôi chân run rẩy. Hắn thấy chóng mặt và buồn nôn. Hắn phải cố hết sức mới dằn được cơn nôn thốc tháo.

Đô úy Du đến trước tiên, “Thưa tướng quân, chuyện gì vậy?” hắn rụt rè hỏi.

Ưng hỏi lại, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đô úy Du bồn chồn trong chiếc áo bào lụa lộng lẫy, “Ngài ngủ say lắm, thưa tướng quân.”

Ưng hỏi, “Ta ngủ say ở đây à? Kế bên đống lửa?”

“Vâng, thưa tướng quân. Đêm qua. Ngài không nhớ sao?”

“Không.”

Đô úy Du quay đi và nhìn lảng ra ngoài xa. “Tôi không ở đây nhiều, thưa Ưng tướng quân. Gần như suốt tối hôm qua tôi bận bó cái nẹp lên chân. Ngài nhớ lại xem, chân tôi bị thương lúc ở ngôi làng, con ngựa của tôi ngã đè lên nó. Thái úy Vũ chữa chân của ông ta trước, nên tôi phải chờ. Có lẽ nếu tôi được chữa trước...”

Ưng nói, “Dẹp những lời lải nhải của mi đi, đô úy. Thái úy Vũ đâu rồi?”

“Có mặt, thưa tướng quân!” Thái úy Vũ nói trong lúc hiện ra từ phía ngược lại. Đường Lang đi cạnh bên hắn. Bọn lính từ từ xếp thành hàng quanh họ.

Thái úy Vũ nói, “Chúng tôi đang tìm manh mối chuyện gì xảy ra tối qua. Chúng tôi tin rằng bọn tiểu tăng phải chịu trách nhiệm.”

Ưng hỏi, “Chịu trách nhiệm cho chuyện gì?”

Đường Lang nuốt nước bọt hắng giọng, “Xin hãy kiểm tra áo của ngài, thưa tướng quân.”

Ưng ngó xuống thấy áo bào của hắn bị kéo hở trên ngực. Đôi mắt hắn nheo lại, “Mấy quyển bí kíp!”

Đường Lang nói, “Vâng, thưa tướng quân. Như thái úy Vũ vừa nói, chúng tôi tin rằng bọn tiểu tăng phải chịu trách nhiệm. Nếu ngài nhìn chỗ ngài đang nằm, ngài sẽ thấy những dấu chân quá nhỏ so với dấu chân của người lớn. Chúng tôi vừa mới khám phá ra những dấu chân giống vậy trên con đường dẫn lại ngôi làng. Chúng tôi tin rằng bọn sư trẻ lấy mấy quyển bí kíp ở ngài và từ khi đó quay về lại ngôi làng.”

Ưng mắng, “Làm sao chuyện này lại xảy ra được? Ta đã ở đâu khi mọi chuyện này xảy ra?”

Đường Lang nói, “Ngài ngủ say, thưa tướng quân.”

“Và không ai buồn đánh thức ta dậy sao?”

Thái úy Vũ đáp, “Chúng tôi đã cố đánh thức ngài, thưa tướng quân. Nhưng ngài không phản ứng trước bất kỳ tiếng động hay sự đụng chạm gì cả. Chúng tôi tin rằng ngài bị đánh thuốc mê.”

Ưng hỏi gằn, “Bị đánh thuốc mê à? Ai dám làm chuyện như vậy?”

Thái úy Vũ đáp, “Một lần nữa, chúng tôi quy trách nhiệm cho bọn tiểu tăng. Có thể tôi cũng phải chịu phần nào trách nhiệm. Vì đêm qua ngài không ăn bữa tối, nên chúng tôi chỉ có thể thừa nhận rằng thứ thần dược xương rồng mà tôi làm cho ngài đã bị hỏng.”

Ưng bước một bước về phía thái úy Vũ. Hắn bẻ từng đốt tay. “Và làm sao chuyện đó có thể xảy ra, hả thái úy?”

Thái úy Vũ hắng giọng khó khăn, “Tôi... tôi bất cẩn không trông chừng chiếc cốc trong giây lát. Có lẽ một trong những tên thầy chùa bỏ thứ gì vào nó trong lúc tôi bận bắt con rắn.”

Ưng tiến về phía thái úy Vũ thêm một bước.

Đường Lang vội vã nói, “Khoan đã, thưa tướng quân. Không phải đã mất hết.” Hắn với tay vào trong chiếc khăn thắt lưng rộng màu đỏ và lấy ra một quyển bí kíp. Hắn trao nó cho Ưng.

Ưng hỏi, “Cái gì đây?”

Đường Lang đáp, “Đó là một quyển bí kíp rồng. Tôi tìm thấy nó trong lều của ngài. Chắc là đêm qua ngài đã để ở đó trước khi đến bên đống lửa trại.”

“Ồ, thật vậy sao? Mi làm gì trong lều của ta mà không được ta cho phép?”

Đường Lang nói, “Xin tha lỗi cho tôi, thưa tướng quân. Tôi chỉ điều tra manh mối thôi.”

“Điều tra manh mối?” Ưng cáu kỉnh ngắt lời, “Hẳn là khi Hổ đánh vào đầu mi, hắn đã làm cho cái gì trong đó long ra rồi! Sao mi dám tự tiện vào trại của ta? Cho ta một lý do chính đáng vì sao ta lại không xé tan xác mi ra ngay đây nào?”

Đường Lang chồm đến thì thầm, “Vì bọn lính có thể xem hành động này là quá đáng. Đánh mất đi lòng tôn trọng của chúng là một sự liều lĩnh ghê gớm.”

“Lòng tôn trọng ư?” Ưng vươn bàn tay ưng trảo ra, rồi khựng lại. Hắn nhớ lại điều đã đọc trong quyển bí kíp rồng thứ nhất. Hắn quắc mắt giận dữ. Hắn thấp giọng, “Vậy thì mi đề nghị ta phải làm gì đây, hả Đường Lang?”

“Chúng ta phải chuyển sự quan tâm đến bọn tiểu tăng.” Đường Lang thì thầm, “Cho bọn lính một kế hoạch và giữ cho chúng chỉ nghĩ đến một điều thôi - tóm cổ bọn nhóc.”

Ưng thả lỏng nắm đấm, “Kế hoạch gì?”

“Tôi đề nghị tướng quân dẫn bọn lính đến ngôi làng tóm cổ bọn nhóc. Tôi sẽ đến chùa Thiếu Lâm, phòng hờ.”

Ưng hỏi gằn, “Chùa Thiếu Lâm?”

Đường Lang đáp, “Đúng vậy. Tuy rằng tôi gần như tin chắc rằng bọn tiểu tăng sẽ trở về ngôi làng, thay vì vậy chúng cũng có thể đến chùa Thiếu Lâm. Tôi muốn ngừa chuyện đó xảy ra. Nếu cưỡi ngựa của tôi, thì tôi có thể đến đó trước chúng. Tôi sẽ tuần tra quanh khu vực và cắt đứt chúng trước khi chúng héo lánh tới ngôi chùa.”

Ưng lấy tay vuốt mái tóc đen ngắn, “Làm sao ta liên lạc với mi được?” Đường Lang cất cao giọng một tí, “Nếu tướng quân và bọn lính ở ngôi làng, thì tôi sẽ trình diện với ngài ở đó. Theo tôi nghĩ, bọn lính cần được xả hơi. Để chúng nghỉ ngơi một vài tuần có lẽ là điều hợp lý. Thức ăn tươi bổ và ngủ nghê đàng hoàng sẽ tốt cho chúng.”

Ưng nhìn hai tên lính đứng gần đó. Trông chúng mệt rã rời.

Ưng quay qua Đường Lang, “Lên đường đi. Ta sẽ gặp mi ở ngôi làng.”

Đường Lang quay đi ra. Ưng cau mặt ngó đô úy Du, “Mi đã ở ngôi làng. Tại sao mi nghĩ bọn nhóc sẽ quay lại đó? Không phải cũng bọn dân làng này đã tóm cổ Hổ và lấy mấy quyển bí kíp từ nó sao?”

Đô úy Du đáp, “Đúng vậy, thưa tướng quân. Nhưng tôi tin rằng bọn dân làng đã thay đổi tâm tính. Mà Lão Xỉn cũng cần xem xét...”

“Ai?”

Đô úy Du đáp, “Có một gã say rượu. Hắn là một tên to khỏe và là một cao thủ võ lâm. Hắn bênh vực thằng nhóc Hổ. Thật ra, hắn là kẻ đã làm con ngựa của tôi bị thương khiến nó ngã đè lên chân tôi. Chúng tôi lấy súng bắn hắn, nhưng có thể hắn chưa chết. Nếu bọn nhóc đang tìm đồng minh, thì tên này sẽ là một tay lợi hại. Có lẽ chúng trở lại để tìm hắn.”

Ưng nhìn thái úy Vũ. Thái úy Vũ nhún vai. Ưng khạc nhổ.

Ưng quay lại đô úy Du, “Kể thêm với ta về Lão Xỉn này. Trông bề ngoài hắn như thế nào?”

Đô úy Du nôn nóng, “Hắn có mái tóc dài, rối bù và bộ râu quai nón xồm xoàm. Thêm nữa, áo quần hắn rách tả tơi và giọng hắn trầm và khô khốc.”

Ưng nhướng mày, “Hắn đánh giống cái gì?”

“Tôi nghe không rõ, thưa tướng quân?”

“Các thế võ của hắn có giống những động tác của một con vật đặc biệt nào không? Như một con trăn hay có lẽ một con gấu?”

Đô úy Du đáp, “Nếu phải đoán, thì tôi sẽ cho rằng một con cọp, thưa tướng quân. Mặc dù là một con cọp xỉn.”

Ưng cười khùng khục và những nếp nhăn trên mặt hằn sâu, “Một con cọp à? Mi không cho là...”