Chương 23
Dậy đi.” Hổ sẵng giọng, “Mình phải đi tiếp thôi.”
Hầu mở mắt ra và nhấp nháy trong ánh nắng sớm. Nó ngó quanh rồi gãi đầu. Nó đang ở trên những nhánh cây mềm dẻo của một cây thông. Cây này không phải là cây mà nó thường trèo lên ngủ một mình.
Hầu ngó xuống Hổ và nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào đêm trước. Hổ đã đuổi nó lên đó!
Hổ nói, “Thôi đi nào, Hầu. Ta không đánh mi đâu. Ta hứa đó.”
Hầu ngần ngại, “Anh không còn giận về chuyện mấy quyển bí kíp nữa à? Tôi nghĩ tối qua anh sắp giết tôi.”
Hổ đáp, “Đúng vậy, ta giận về mấy quyển bí kíp. Nhưng nó không phải là lỗi của mi. Mi không biết có cả thảy bao nhiêu quyển. Chắc là lẽ ra ta nên cho mi biết có bốn quyển.”
Hầu nói, tròn xoe mắt, “Cha chả, có phải đó là lời xin lỗi không?”
“Đừng ép ta quá đáng, Hầu à.”
Hầu cười khúc khích rồi leo xuống, thận trọng tránh những mũi kim ran rát của những đọt thông. Lúc nó xuống tới đất, thì Hổ đã đi lên con đường một đoạn. Hầu chạy lên bên Hổ.
Hầu nói, “Tôi thề là Ưng chỉ có ba quyển bí kíp cất trong áo. Chắc là hắn đang đọc quyển thứ tư ở chỗ nào khác. Hẳn là hắn cất nó rồi. Hay có lẽ hắn để xuống và có ai đó nhặt đi. Hay có lẽ...”
Hổ cắt lời, “Hay có lẽ mi thôi nói về chuyện đó đi.”
Hầu nói, “Ồ, xin lỗi. Nếu mình nói về chuyện gì khác thì sao nào?” Kể tôi nghe anh đã làm những gì đi. Anh có nhớ tôi không?” Nó cười khùng khục.
“Mình có thể đi trong im lặng một lúc không?”
“Thôi mà, Hổ. Anh đã có nhiều cuộc phiêu lưu khác và anh chưa kể cho tôi nghe chuyện nào. Kể tôi nghe anh hạ tên Đường Lang như thế nào đi.”
Hổ không đáp.
Hầu nói, “Thôi được. Vậy kể tôi nghe chuyện con cọp con đi. Hay kể tôi nghe chuyện anh gặp quan tổng trấn như thế nào. Hay...”
“Đủ rồi, Hầu. Ta đã nói, ta không muốn trò chuyện. Làm ơn đi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Hầu bĩu môi, “Được thôi, vậy nếu tôi kể anh nghe những chuyện phiêu lưu của tôi với tên cướp khổng lồ tên Gấu thì sao nào?”
Hổ đáp, “Không. Ta chỉ muốn có chút bình an và yên tĩnh thôi.”
Hầu dừng lại chống nạnh, “Tôi không ngưng cho tới khi nào anh chịu kể cho tôi nghe ít nhất là một chuyện. Tại sao anh không kể tôi nghe về một vài người mà tôi có thể gặp trong làng? Anh có gặp ai cỡ tuổi anh không?”
Hổ dừng bước quay lại đối diện với Hầu, “Quan tổng trấn có một đứa con trai cỡ tuổi bọn mình. Mọi người gọi nó là Hòa, nhưng ta sẽ không ngạc nhiên nếu thật sự tên nó là Tha. Mi thỏa mãn chưa?”
“Tha?” Hầu nói, “Tha thứ à? Nó phải tha thứ cho anh về chuyện gì vậy?”
“Ta không muốn nói về chuyện đó.”
“Thôi mà, Hổ. Kể tôi nghe chuyện anh gặp con trai ông tổng trấn như thế nào đi.”
“Không. Đó là câu chuyện dài.”
Hầu khẩn khoản, “Kể ngắn thôi. Anh có thể...”
Hổ gầm lên, kê sát mặt mình đến mặt Hầu. “Ta nện cái cán cây thương trúng tai của Hòa mạnh quá, suýt nữa ta làm cho nó điếc suốt đời. Và mi biết nó đã làm gì nên lỗi để phải chịu điều đó không? Không làm gì cả. Mi thích chuyện đó như thế nào?”
Hầu lúng túng, “Xin lỗi, Hổ à. Tôi... Tôi đã không biết.”
Hổ ngó Hầu trừng trừng, “Đúng vậy đó. Mi không biết. Khi ta nói ta không muốn kể, thì ta thật sự muốn vậy đấy. Nhất là khi chuyện dính líu tới Hòa. Ta đã làm bậy và chuyện đó khiến ta cảm thấy tồi tệ kinh khủng.”
Hầu lại nói, “Tôi xin lỗi mà.”
Hổ làu bàu bỏ đi.
Hầu chờ một lát trước khi theo Hổ đi lên con đường. Nó chờ để cách Hổ một đoạn xa.
Hầu đi theo Hổ như vậy trong suốt thời gian còn lại của buổi sáng. Có nhiều lần, Hầu nghĩ nó thoáng thấy một cái gì đó nhìn theo nó từ trên những ngọn cây cao. Một cái gì màu trắng. Tuy nhiên, sau một lúc Hầu nhận ra rằng nó chỉ tưởng tượng ra nhiều chuyện thôi. Những đốm mà nó mong là lông khỉ hóa ra là ánh nắng.
Hầu nhớ con khỉ trắng thật. Trong lòng nó có phần muốn tin rằng anh bạn mới đang chờ hắn ở ngôi làng, vì đó là nơi chúng đi đến khi gặp nhau lần cuối. Nhưng phần khác trong nó lại băn khoăn tại sao con khỉ trắng lại bận tâm làm gì. Nói cho cùng, con khỉ đã bị bắn vì cố giúp nó. Hầu sẽ không oán con khỉ trắng chút nào nếu nó không còn muốn liên can gì với mình nữa.
Hầu thở dài. Mải mê suy nghĩ, nó không để ý thấy Hổ đã dừng chân trên đường.
“Ối!” Hầu càu nhàu khi nó đâm sầm vào Hổ. Dường như Hổ không để ý. Đầu nó nghiêng về một bên và có vẻ như nó đang lắng nghe cái gì đó đằng xa trên con đường. Hầu cũng lắng tai nghe. Sau một lát, Hầu nghĩ là nó nghe các giọng nói. Các giọng nói hung hăng.
Hổ phấn khích, “Thôi nào! Mình sắp tới đó rồi!”
Hầu hỏi, “Anh có chắc đây là dúng chỗ không? Mấy người đó nghe có vẻ không tử tế chút nào...”
“Mi sẽ thấy.” Hổ nói, nắm cổ áo của nó, “Theo ta nào.”
Trong khi đi theo, Hầu để ý lắng nghe các tiếng động ở đằng trước mặt. Thật là ngạc nhiên, càng đến gần thì càng nghe giống như những bài tập võ thuật ngày xưa ở Ẩn Chân.
Chẳng mấy chốc, Hầu và Hổ đến bức tường bằng những bụi cây cao chạy song song với con đường. Hổ ra hiệu cho Hầu đến gần và chỉ vào khoảng các bụi cây bị giẫm nát. Trông như thể một con ngựa đã lăn lộn qua đó. Hổ đi qua khu vực bị giẫm nát vào trong một bãi đất rộng gần như hoàn toàn bị những bụi cây cao như vậy bao bọc chung quanh.
Hầu đi theo Hổ và thấy gần một trăm đứa trẻ con đang luyện võ. Buổi luyện võ được một cậu bé to con có đôi mắt ngời sáng và mái tóc đen hoang dã hướng dẫn. Cậu bé cao và mạnh mẽ và chiếc áo xám xịt nặng nề của nông dân kêu phần phật mỗi khi cậu tung đòn. Hầu lập tức nhận ra rằng đôi bàn tay cậu bé không gấp lại thành những nắm đấm thông thường. Thay vì vậy, chúng vụng về tạo thành những hổ trảo.
Hổ tiến tới cậu bé to con từ phía sau. “Bạn học đấm như thế ở đâu vậy? Bạn đấm như con gái.”
Không hề quay lại, cậu bé đáp, “Nếu bạn muốn nói rằng những cú đấm của tôi giống các cô gái ở cạnh nhà thì tôi xem đó là một lời khen.”
Hổ mỉm cười, “Cô ấy dạy bạn hay quá.”
Cậu bé to con ngừng đấm rồi quay qua đối diện Hổ. Cậu cười khì và vỗ vai Hổ. “Anh tuyệt quá, Hổ à! Làm thế quái nào mà anh thoát được vậy?”
Hổ gật đầu về hướng Hầu, “Cậu em nhỏ của tôi giúp.”
Cậu bé to con nhướng mày.
Hầu nhún vai.
Cậu bé nói với Hầu, “Tôi tên Mã. Rất vui được gặp bạn”
Hầu đáp, “Tôi cũng rất vui được gặp bạn. Tôi tên Hầu, nhưng Hổ lại thích gọi tôi bằng những cái tên khác. Cái tên cuối cùng mà anh dùng là gì, hả Hổ? Óc Củ Chuối?”
Hổ lắc đầu, “Ta không nhớ. Nhưng nếu mi cứ cù nhầy chuyện này, thì cái tên kế tiếp của mi sẽ là Khỉ Què Cẳng. ”
Hầu cười khúc khích và liếc Mã. Mã không cười.
Mã hỏi, “Khỉ à?”
Hầu đáp, “À, đúng vậy. Tên tôi có nghĩa là “khỉ” trong tiếng Quảng Đông. Sao vậy?”
Mã ngó Hầu nhưng không nói lời nào.
Nôn nóng đổi đề tài, Hầu hỏi, “Này, có phải Hổ đã dạy bạn đấm như thế không?”
Mã đáp, “Phần nào.” Nó nhìn Hổ và có vẻ như thoải mái một chút. “Hổ dạy cho mỗi đứa chúng tôi một thế võ khác nhau và giờ đây chúng tôi dạy lại lẫn nhau. Điều này thật là hay.”
Hầu cười vang, “Đúng vậy, tôi nghĩ nó sẽ hay lắm nếu mọi người đều to kềnh như bạn và con Mèo Ướt lớn quá cỡ này. Các thế võ theo hổ quyền thì rất tuyệt cho những người mạnh mẽ khác thường. Chẳng may là phần lớn trẻ con thì giống tôi... bé xíu à.”
Mã nheo mắt lại, “Thế võ mà Hổ dạy tôi đã giúp cứu một mạng người.”
Hầu nói, đưa hai tay lên trời, “Ồ... tôi xin lỗi. Tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu bạn thích thì tôi có thể dạy bạn một vài thế võ hầu quyền và chứng minh cho bạn điều tôi muốn nói.”
Mã nói, “ Hầu quyền à? Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Bỗng nhiên một thằng bé nhỏ con trong nhóm nói lớn, “Tôi muốn học! Hãy dạy tôi đi!”
Hầu cười với thằng bé nhỏ con và buông ra một tiếng thở dài thảm thiết, “Bạn ơi, tôi muốn truyền cho bạn vài chiêu, nhưng tôi e rằng tôi không có đủ sức. Tôi đói lả rồi.” Hầu quỵ xuống, giả vờ ngất xỉu.
Thằng bé nhỏ con bật cười.
“Mặc kệ hắn.” Hổ lắc đầu nói, “Rốt cục rồi thì hắn cũng lồm cồm dậy thôi.”
Thằng bé nhỏ con lại bật cười, “Tôi nghĩ anh ấy tếu quá!”
Mã ngó Hổ, “Còn anh thì sao? Anh có đói không?”
Hổ đáp, “Nhìn tôi thì biết rồi. Tôi chưa ăn gì cả từ khi xơi món ngỗng xối mỡ của mẹ bạn.”
Mã nói, “Cái gì? Đã một ngày rưỡi rồi đó! Chờ chút nhé, tôi sẽ quay lại ngay. Có ngay bốn cái bánh bao gà.”
Hầu cất đầu về hướng Hổ và nhăn mặt. Hổ nói với theo với Mã, “Làm hai bánh bao gà và hai bánh bao không nhưng nhé. Hầu kiêng ăn thịt.”
“Tôi hiểu mà.” Mã lắp bắp nói trong lúc lao nhanh đến tiệm bánh bao. “Mấy con khỉ chẳng có gì hay ho ngoài việc gây rắc rối...”
Một lát sau, Mã quay lại. “Đây là những lời khen ngợi của ông chủ tiệm bánh. Ông đang bận lắm, nhưng ông nói ông sẽ đến thăm anh sau, Hổ à. Ông nói ông muốn ‘khen ngợi anh về sự dũng cảm của anh’ vào sáng hôm qua. Ông rất ấn tượng với việc anh xả thân vì ngôi làng này.”
Hầu ngó Hổ thắc mắc.
Hổ nhún vai, “Có lẽ một lúc nào đó ta sẽ kể chuyện này với mi. Giờ thì ăn đi.” Hổ quay sang Mã, “Cám ơn về những thức ăn này nhé.”
Mã đáp, “Đừng nhắc mà.”
Hầu nói, “Vâng, cám ơn rất nhiều!” Nó ăn ngấu nghiến và chẳng mấy chốc xơi hết phần bánh của mình. Nó ợ thật to. “Aaah! Rồi, giờ thì ai muốn thọ giáo vài chiêu võ thứ thiệt đây?”
“Tôi!” thằng bé nhỏ con lúc nãy la lên, cùng với nhiều đứa con trai và con gái khác trong quảng trường.
Hầu ngó qua Hổ thấy nó đang say sưa trò chuyện với Mã. Có vẻ như chúng sẽ ở đó trong một lúc nữa.
“Đồng ý.” Hầu nói với nhóm trẻ em, “Tôi nghĩ rằng các bạn đều đã làm nóng rồi phải không?”
Nhóm trẻ đồng thanh đáp, “Vâng.”
Hầu nói, “Tốt lắm. Hổ đã dạy cho các bạn tấn Mã Bộ rồi phải không? Các bạn biết đó, tư thế khởi đầu căn bản là bạn phần nào rùn người xuống với đôi chân dang ra khoảng ngang vai, phải không?”
“Vâng.”
Hầu cười khì, “Vậy là tốt lắm. Hãy tiếp tục tập vì nó là một bài tập quan trọng. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta sẽ không sử dụng nó.”
Thằng bé nhỏ con hỏi, “Vậy anh không dạy võ cho chúng tôi à?
Hầu đáp, “Không hẳn là vậy. Tôi đã nói là tôi sắp dạy cho các bạn một vài thế hầu quyền. Võ thuật không phải luôn luôn về đánh nhau. Thật ra, thậm chí phần lớn các môn đệ hầu quyền không thích đánh. Họ thường thích bỏ chạy hơn. Rất nhiều lần kẻ thắng trong một trận đánh nhau vẫn bị thương tổn và tôi biết thà tôi bỏ chạy mà lành lặn còn hơn thắng một trận đánh nhau với kết cục một cánh tay hay một cái chân gãy. Quy luật số một là bỏ đi khỏi một trận đánh nhau, hay bỏ chạy luôn nếu bạn phải làm vậy. Các bạn hiểu không?”
Thằng bé nhỏ con nói, “Tôi nghĩ rằng mình hiểu. Nhưng anh sẽ làm gì nếu anh không thể bỏ chạy? Nếu anh không có lựa chọn nào khác thì sao đây?”
“Nếu bạn nhỏ con như tôi, thì bạn phải chuẩn bị chơi xấu.” Hầu đáp với một nụ cười láu cá gian xảo trên môi, “Nếu khi nào bạn thấy mình bị dồn vào chân tường và bạn cảm thấy sợ, thì hãy bày tỏ ra. Điều đó sẽ làm cho đối thủ của bạn cả tin. Và nếu bạn không có lựa chọn nào khác ngoại trừ phải đánh trả, thì bạn nên đánh rồi rút lui. Không một ai có thể đánh bạn nếu bạn chuồn êm rồi, không có mặt ở đó. Sau một cú đấm-và-đá phối hợp, thì hãy bỏ chạy và đừng ngoái nhìn lại. Người ta nói rằng loài khỉ đánh bằng bốn cái tay. Điều đó có nghĩa là hãy dùng bàn chân và nắm đấm cùng một lúc. Điều đó có hợp lý không nào?”
Thằng bé nhỏ con gãi đầu, “Vâng, nhưng chúng ta nên dùng loại đấm nào? Và loại đá nào?”
“Bạn có thể dùng bất cứ cái gì mà Hổ bày cho bạn, hay bạn tự mình chế ra. Rất nhiều thế hầu quyền được chế ra trong khi bạn hành động tiếp tục, nhất là nếu bạn đang tấn công vào mắt hay cổ họng. Hãy làm bất cứ điều gì nảy ra trong trí trước tiên, rồi chuồn khỏi đó thật nhanh.”
Thằng bé nhỏ con hỏi, “Anh có thể bày cho chúng tôi vài thế không? Làm ơn đi nào?”
Hầu mỉm cười và nhìn Hổ. Hổ vẫn đang trò chuyện với Mã.
Hầu cắt ngang, “Này Hổ, anh nghĩ là mình sẽ ở lại đây bao lâu?”
Hổ đáp, “Ta không biết. Ta không muốn ở lại lâu quá. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi Ưng...”
Bỗng nhiên Hổ ngừng lời. Nó đang ngó cái tiệm bán bánh bao bên kia quảng trường. Ở trước tiệm là một gã to lớn có mái tóc dài rối bù và một bộ râu quai nón xồm xoàm. Một cái chân thấp hơn của gã bị băng bó và gã tựa trên một cái nạng.
Hổ nói vội, “Ta sẽ quay lại ngay. Mi ở đây hướng dẫn thêm vài trò khỉ nhé Hầu.” Hổ gật đầu với Mã rồi bỏ chạy về phía gã kia.
Hầu nhún vai và nhìn đám trẻ, “Ai muốn học cách làm một Quả Đấm Búa nào?”