← Quay lại trang sách

Chương 24

Hầu tập trung khó khăn. Mặc dù các môn đệ của nó nôn nóng học và nó rất hào hứng chia sẻ kiến thức của mình với chúng, dường như nó không thể rời mắt khỏi Hổ và gã đàn ông to con thô tháp trước tiệm bánh bao. Thật là kỳ lạ ở việc thân hình của Hổ và thân hình của gã rất giống nhau và ở chỗ hai người rất thường sử dụng những cử chỉ giống nhau khi nói chuyện. Chẳng mấy chốc Hầu tò mò không chịu được.

Hầu nói với đám trẻ trong làng, “Mọi người tiếp tục tập Cú Đấm Búa nhé. Tôi sẽ trở lại ngay.”

Nó chạy nhanh đến với Hổ.

Gã to con ngưng nói ở giữa câu khi Hầu tới. Gã cười nhăn nhở, “Chào cậu nhóc. Chắc cậu là Hầu.”

“Àaaa, vâng. Còn ông là...”

Hổ đáp, “Một người bạn. Ông ấy chỉ là một người bạn.”

Gã mỉm cười và đặt tay lên vai Hổ, “Trong đời mình ta được người ta gọi bằng nhiều thứ. Nhưng gần đây nhất thì họ gọi ta là Lão Xỉn.”

Hầu nói, “Ồ, tôi xin lỗi.”

Lão Xỉn bật cười, “Không sao đâu. Ta không bận tâm đâu.” Gã ngó Hổ, “Thật ra ta không phải là một tên say xỉn, cậu biết đó. Ta đã giả vờ nhận mình là một kẻ say xỉn từ nhiều năm qua vì ta thấy rằng làm như thế thì thiên hạ để cho ta được yên một mình. Vì đó là điều ta muốn, nên ta cứ để mặc thế.”

Hầu hỏi, “Nhưng vì sao ông lại muốn được để yên một mình?”

Lão Xỉn đáp, “Anh bạn nhỏ à, đó là một câu chuyện rất dài.” Gã lại nhìn Hổ, “Ta có rất nhiều chuyện muốn kể.”

Hổ nhướng mày, “Có chuyện nào trong số đó có liên quan tới chuyện làm một dũng sư không?”

Lão Xỉn đáp, “Thật ra thì có.”

Hổ nói, “Tôi biết mà! Tôi biết ông là một dũng sư khi tôi xem ông đánh nhau. Tại sao ông không sống trong một ngôi chùa?”

“Ta đã bỏ đi.”

Hầu hỏi, “Vì sao?”

Lão Xỉn đáp, “Đó là một câu chuyện rất dài, dài lắm.”

Hầu nói, “Không hề gì. Tôi thích những câu chuyện! Nhất là chuyện về các dũng sư.”

Lão Xỉn nói, “Thôi được. Ta bỏ chùa mà đi vì ta yêu một người phụ nữ. Chắc là như các cậu biết, điều đó bị cấm. Bọn ta muốn cưới nhau và xây dựng một gia đình, vì thế ta phải rời khỏi chùa.”

Hầu hỏi, “Thật vậy sao? Ông vẫn có vợ à?”

Lão Xỉn cúi đầu, “Không. Bà ấy qua đời khi sanh đứa con đầu lòng của vợ chồng ta. Chuyện đó thật là... khó khăn cho ta.”

Hầu hỏi, “Có phải vì ly do đó mà ông muốn một mình không?”

Lão Xỉn đáp, “Đúng vậy, phần nào là vậy.”

Hầu nói, “Chuyện đó thật là buồn. Đã bao lâu rồi?”

Lão Xỉn nhìn Hổ, “Mười hai năm.”

Hầu tròn xoe mắt. Hổ mười-hai-tuổi! Nó liếc qua Hổ.

Hổ nhìn xuống.

Lão Xỉn nói, “Tại sao ta lại không nói thẳng vào vấn đề. Ta nghĩ rất nhiều về cậu, Hổ à. Cậu gợi nhớ cho ta rất nhiều về chính mình. Qua nhiều năm, ta đi đến kết luận rằng ta trở thành ta như vầy phần nào là do ta lớn lên trong một ngôi chùa mà không hề biết cha mẹ mình... như cậu vậy. Chuyện đó có một tác động trong ta. Giờ đây nó vẫn còn, ta nghĩ vậy. Nếu cậu không phiền thì cho ta hỏi có bao giờ cậu nghĩ về cha mẹ cậu không?”

Hổ nhún vai, “Không hẳn vậy. Tôi luôn cho rằng họ đã chết.”

Lão Xỉn nhướng mày, “Vì sao cậu lại cho rằng như thế?”

Hổ đáp, “Bởi vì tôi được mang đến chùa khi còn sơ sinh. Nếu cha mẹ tôi không chết, thì điều đó có nghĩa là tôi đã bị họ bỏ rơi. Cái thứ cha mẹ gì lại...”

Đột nhiên Hổ ngừng nói và nhìn lên. Nó đỏ mặt. Lão Xỉn cũng đỏ mặt.

Hổ ấp úng nói, “Tôi xin lỗi...”

Lão Xỉn hắng giọng, “Không, ta mới là kẻ phải xin lỗi, Hổ à.” Gã khập khiễng bỏ đi.

Hầu đấm vào tay Hổ, “Nói gì đi chứ!”

Hổ nhún vai.

“Aaaaa!” Hầu nói, “Đồ Mèo Ướt ương bướng!”

Lão Xỉn bước tập tễnh quanh góc phố của tiệm bánh bao mà không hề ngoái nhìn lại.