Chương 25
Hầu hỏi Hổ, “Vì sao anh không nói gì cả?”
Hổ đáp, “Ta không biết.”
“Anh nói không biết nghĩa là sao?”
“Ta chỉ không biết thôi.” Hổ vung chân đá vèo.
Hầu hỏi, “Anh có ổn không?”
Hổ đáp, “Ổn. Ta khỏe mà.”
“Vì sao anh không hề kể tôi nghe về Lão Xỉn?”
Hổ thấp giọng, “Ta không muốn nói về chuyện đó, Hầu à.”
“Xin lỗi nhé.” Hầu vỗ vai Hổ, “Anh có muốn đi chưa?”
Hổ đáp, “Sẽ đi sớm thôi.”
Hầu nói, “Tốt. Tôi sẽ trở lại ngay.” Nó đi qua đám trẻ ở giữa quảng trường đầy nắng. “Tốt lắm, các bạn. Buổi học kết thúc ở đây.” Hầu tuyên bố, “Đi uống nước đi và đừng quên những gì tôi dạy các bạn nhé!”
Bọn trẻ con phấn khích trò chuyện với nhau và ùa ra quảng trường.
“Hổ ơi!” Có ai đó gọi.
Một thằng bé gầy gò đi vào quảng trường. Nó mặc một chiếc áo lụa rất đẹp và trông rất mỏng manh, như một nghệ phẩm bằng sứ. Tay nó cầm một túi lụa nhỏ. Mã đi bên nó.
Dường như Hổ bừng tỉnh khỏi cơn mê. “Chào Hòa!” nó bước qua với Hầu.
Hầu khựng lại. Nó chồm qua Hổ thì thầm hỏi, “Có phải đó là thằng bé mà anh đánh bằng cây thương không?”
Hổ đập lên đầu Hầu. Hầu né.
Hầu hỏi, “Này, sao lại đánh tôi?”
Mã bước tới Hầu, “Mi vừa nói gì về bạn Hòa của ta vậy?”
“Aaaa...”
Mã cúi xuống về phía Hầu như thể nó sắp nói gì thêm, nhưng rồi nó thối lui một bước thật nhanh. Nó nheo mắt lại, “Mi lấy cây đoản côn ấy ở đâu?”
Hầu liếc xuống thấy cây côn thò ra khỏi áo, “Cái này à? Nó ở Ẩn Chân.”
Mã bước lui thêm một bước, “Không, không phải thế.”
“Phải mà.” Hầu nói, rút cây côn ra. “Tôi đã tập với nó trong nhiều năm rồi. Bạn có thể cầm xem nếu muốn.”
Mã nói, “Ta không muốn dính líu gì tới cây côn đó hay cả với mi.” Nó quay qua Hòa, “Đi thôi nào.”
Hòa lắc đầu, “Tôi muốn nói chuyện với Hổ. Tôi sẽ tìm anh sau. Thế nhé?”
Mã khịt mũi. Nó gật đầu chào Hòa rồi với Hổ và bỏ đi.
Hầu chuồi cây côn vào trong áo trở lại và ngó Hòa. “Hắn sao vậy?”
Hòa đáp, “Hắn không thích khỉ. Và tôi nghĩ bạn... gợi cho hắn nhớ lại ai đó.”
Hổ hỏi, “Người đó là ai?”
Hòa đáp, “Vua Khỉ.”
Hầu giật phắt người, “Cái gì? Tại sao?”
Hòa nói, “Thiên hạ cho rằng Vua Khỉ cầm một cái côn giống như cây đó.”
Hổ hỏi, “Bạn muốn nói vị vua khỉ trong truyền thuyết hả? Ông cầm một cây trượng sắt có thể đổi cỡ một cách thần kỳ, chứ không phải một cây côn gỗ.”
Hòa nói, “Không. Không phải vua khỉ đó. Có một tên trộm nổi danh trong những chuyện này, biệt hiệu của hắn là Vua Khỉ vì hắn là một cao thủ võ hầu quyền. Vả lại, người ta cho rằng hắn sống với một bầy khỉ.”
Tim của Hầu đập bấn loạn, “Hắn là một tên trộm à? Hắn trộm gì thế?”
Hòa đáp, “Vàng.”
Hầu lại giật bắn người.
Hòa nói tiếp, “Người ta cho rằng hắn bị vàng ám. Người ta nói hắn sẽ bất chấp mọi chuyện để đánh cướp bất cứ chuyến hàng nào mà hắn gặp.”
Hổ hỏi, “Ai chở vàng đi quanh vùng này?”
Hòa đáp, “Bọn thu thuế.”
“Nhưng bọn thu thuế thu tiền của người nghèo, đúng không? Tại sao cướp của kẻ thu thuế lại là điều xấu chứ?”
Hòa cúi đầu, “Cha của Mã là một người thu thuế. Ông ta bị giết khi chuyển một chuyến chở vàng.”
Hầu nuốt nước bọt khó khăn. Một sự im lặng nặng nề tỏa đầy không gian quảng trường. Nó ngó Hòa và thấy cái túi lụa Hòa cầm. Mong đổi đề tài, Hầu hỏi, “Xin lỗi Hòa nhé. Cái gì trong cái túi đó vậy?”
Hòa ngước lên, “Ồ, suýt nữa tôi quên. Đây là rêu-máu. Khi nghe hai anh đến, tôi chạy đi tìm một ít để phòng khi các anh cần. Tôi nhớ Hổ có đắp một ít lên má trong lần trước anh ấy ở đây.”
Hòa trao cái túi cho Hầu.
Hầu đáp, “Không, cám ơn. Tôi không bị thương. Hơn nữa, món đó không có công hiệu với tôi hay bất cứ ai mà tôi quen, ngoại trừ Hổ. Người ta nói nó là một thứ đặc điểm của gia đình rất hiếm gì đó.”
Hòa nói, “Tôi cũng nghe nói vậy. Nó cũng không có công hiệu với tôi. Đây này.” Hòa ném cái túi cho Hổ, “Tôi hi vọng chẳng bao giờ anh cần đến nó, nhưng giữ lấy phòng khi cần.”
“Cám ơn bạn.” Hổ nói khi cột cái túi vào khăn thắt lưng. Hổ ngó qua Hầu, Hầu đang nghịch với một cái túi nhỏ trên khăn thắt lưng của nó. “Cái gì đó? Trước đây ta không thấy nó.”
Hầu nhìn xuống, cười tự mãn, “Ồ, chỉ là một vật nhỏ tôi mượn của một tên cướp tên Gấu...”
“Cái này dính líu gì đến tên cướp tên Gấu?” Một người đàn ông mặc một chiếc áo sang trọng như áo của Hòa đi quanh bức tường làm bằng những bụi cây. Ông có một cái hàm cương nghị và gương mặt hiền hòa.
Hổ mỉm cười, “Xin chào, quan tổng trấn.”
Hầu tròn xoe mắt.
“Chào Hổ.” Quan tổng trấn nói, “Và chào cháu nữa, Hầu à.”
Hầu gãi đầu, “Chào ngài.”
Quan tổng trấn nói, “Ta vừa gặp Mã. Hắn có vẻ buồn lắm.”
Hầu cúi đầu, “Tôi biết. Tôi rất tiếc khi nghe kể về cha của bạn ấy.”
Quan tổng trấn nói, “Cha của cậu ấy là một người tốt. Thật là tồi tệ khi ông ấy bị bọn cướp giết.”
Hầu ngước lên, “Bọn cướp ư? Tôi nghĩ là Vua Khỉ giết ông ấy chứ.”
Quan tổng trấn lắc đầu, “Chưa hề có ai chứng minh điều đó. Tôi không biết một ai từng thấy Vua Khỉ. Nhưng có một điều chắc chắn là bọn cướp có thói quen chặn cướp các chuyến xe chở vàng. Thậm chí một số bọn cướp còn làm chuyện tệ hơn nữa, là cướp đồ nữ trang bằng vàng trong nhà dân chúng khi họ mải ngủ mê. Người ta đồn rằng Vua Khỉ sống trong vùng này, nhưng ta luôn luôn gạt hắn đi như là một chuyện tầm phào mà người ta dùng để giải thích cho những vụ trộm không thể giải thích được. Vậy đó, cho tới hôm nay.”
“Tại saooo ông nói vậy?” Hầu hỏi, bỗng dưng lo lắng.
“Chà, là vì cậu đó, chân thành mà nói. Cậu không tình cờ biết hắn, phải không?”
Hầu đáp, “Không! Có chuyện gì vậy?”
Quan tổng trấn giơ hai tay lên trời, “Chẳng có gì phải hồi hộp cả, cậu nhóc à. Rõ ràng là cậu còn quá bé để là hắn. Tôi chỉ hỏi bởi vì tôi nghĩ hắn có thể là một người bà con của cậu. Cậu là một kẻ thích đùa giỡn, nhỏ nhắn, da sậm - y như là người ta nghĩ về hắn vậy. Thêm nữa, có cây côn mà Mã nói cậu mang theo trong người.”
Hổ nhìn quan tổng trấn, “Em tôi đây là một đứa mồ côi, giống như tôi vậy. Nó không phải là kẻ cắp và nó không có họ hàng gì cả.”
Quan tổng trấn nói, “Ta tin rằng có thể hắn chưa hề gặp người họ hàng nào. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn không có họ hàng. Ta có thêm một thông tin để chia sẻ. Người ta nói Vua Khỉ đã huấn luyện một đạo quân khỉ để thực hiện công việc của ông ta vì ông đã già rồi. Người ta đồn rằng đạo quân này được một con khỉ trắng độc nhãn điều khiển.” Quan tổng trấn chỉ vào một cái cây cao ngay ở bên ngoài cái hàng rào bao quanh quảng trường. “Nhìn kìa.”
Hầu há hốc miệng. Trên cây là anh bạn khỉ trắng của nó, đang ngó nó chằm chằm. Con khỉ bồn chồn đổi thế đứng liên tục và chỉ xuống con đường mà Hầu và Hổ đã đi theo vào ngôi làng.
Một giọng nói vang lên từ ngoài xa, “Quan tổng trấn đâu rồi?”
Hầu nhận ra giọng nói đó. Giọng của Ưng!