Chương 26
Quan tổng trấn hỏi, “Đó là Ưng tướng quân, phải không?”
Hầu gật đầu. Hổ gầm gừ.
“Hòa, con đi báo động cho dân làng rằng quân lính đang trở lại.” Quan tổng trấn thì thầm. Ông nhìn Hầu và Hổ, “Còn hai cậu, hãy đi theo tôi.”
Họ chạy vòng quanh tới phía sau của tiệm bánh bao và núp sau mấy cái thùng lớn. Quan tổng trấn hạ thấp giọng, “Các cậu phải đi càng sớm càng tốt. Ta sẽ cố gắng ngăn Ưng tướng quân trong lúc hai cậu trốn thoát.”
Hầu nói, “Cám ơn ngài, quan tổng trấn.” Hổ gật đầu.
“Không phải cám ơn tôi, đừng khách sáo. Các cậu có biết sẽ đi đâu không?”
Hầu nói, “Chúng tôi đi hỏi xem có ai trong số dân làng của ngài có thể chỉ cho chúng tôi đường đến chùa Thiếu Lâm.”
Quan tổng trấn hỏi lại, “Thiếu Lâm à? Đó là một ý hay. Các vị sư ở đó có thể bảo vệ các cậu.”
Hổ đáp, “Vâng. Thêm nữa, chúng tôi có thể trao mấy quyển bí kíp cho họ. Hay dù sao đi nữa, phần lớn các quyển bí kíp. Chúng tôi đã đoạt lại được ba quyển từ Ưng.”
Quan tổng trấn nói, “Tốt lắm! Ước gì tôi có thể tự mình đưa các cậu tới đó, nhưng bây giờ thì tôi phải ở lại đây. Có lẽ mình có thể bàn tính nhanh để có một người dân làng đưa hai cậu đi.”
Hầu hỏi, “Thiếu Lâm cách đây bao xa?”
“Chỉ khoảng mười ngày đường đi bộ...”
Hầu nói, “Mười ngày! Vào lúc mình tìm thấy nó thì Ưng sẽ đuổi kịp và...”
Cái thùng kế bên Hầu dịch nghiêng qua. Hầu ngó lên và sửng sốt thấy gương mặt sẹo của Ưng.
Ưng nói, “Mi sắp học ngậm miệng lại ở đâu đây hả Hầu? Đứng lên nào!”
Trong khi Hầu sắp đứng lên, thì nó thấy một cái bóng thật lớn phủ lên Ưng từ phía sau. Hai cánh tay lực lưỡng choàng qua ngực của Ưng, ghì hai cánh tay của hắn lại hai bên hông. Hầu nghe tiếng không khí bị bóp ra từ từ khỏi phổi của Ưng.
“CHẠY ĐI!” một giọng nói trầm, khô khốc la lên từ phía sau đầu của Ưng. Đó là Lão Xỉn.
Hầu xoay người để chạy, nhưng Hổ không nhúc nhích.
Tiếng của Lão Xỉn lại vang lên, “Ta bảo chạy đi, Hổ!”
Hổ đứng như trời trồng, mắt nó dán cứng vào đôi mắt của Lão Xỉn. Ưng cười nham hiểm. Hắn gằn từng lời một.
“Nói lời vĩnh biệt với bạn mới của mày đi, Mèo Ướt.”
Ưng nhấc một bàn chân trần lên và cào những móng chân dài khoằm ngang qua cái miếng băng vết thương phủ lên bắp chân của Lão Xỉn.
Lão Xỉn loạng choạng khi miếng băng bị xé toạc và vết thương bày ra toang hoác. Hầu há hốc miệng ngó vào một nùi lớn rêu-máu lòi ra khỏi cái lỗ trên chân của Lão Xỉn.
Hổ bước tới một bước.
Lão Xỉn làu bàu thốt lên, “Ta sẽ lo vụ này cho! Giờ... Aaaaa!”
Ưng thọc bàn tay ưng trảo đầy những vuốt dài vào từng bắp đùi của Lão Xỉn. Đồng thời hắn há miệng rộng và cắn phập hai hàm răng sắc lẻm vào một cẳng tay của Lão Xỉn.
Lão Xỉn rú lên và buông Ưng ra, vung mạnh một cánh tay ngang qua thân hắn. Một nắm đấm hổ trảo trúng vào bên đầu của Ưng. Ưng quỵ gối xuống.
“Ta sẽ ổn thôi.” Lão Xỉn gầm gừ, “Giờ thì chạy đi, Hổ! Và đừng ngoái lại!”
“Nhưng...”
“CHẠY ĐI!”
Hầu nắm cánh tay Hổ kéo mạnh hết sức. Hầu bất ngờ ngạc nhiên, Hổ chịu thua nó. Chúng chạy với nhau quanh mặt tiền của tiệm bánh bao. Một hàng lính đứng chắn giữa chúng và đám cây.
Hầu la lớn, “Cọp Điên Ném Khỉ!”
Hổ càu nhàu trong miệng rồi đặt hai tay lên hai bên hông khi chạy hết tốc độ về phía bọn lính. Hầu nhảy tót lên lưng Hổ và dùng hai tay Hổ làm chỗ để chân. Nó bước lên một bước rồi đặt một chân lên mỗi vai của Hổ. Hổ mỗi tay nắm lấy một cổ chân của Hầu. Khi chúng còn cách hàng lính ba bước chân, thì Hổ la lớn, “Nào!”
Hầu gập hai đầu gối lại và búng ra mạnh hết sức trong khi Hổ hất hai cánh tay lên và buông cổ chân Hầu ra. Hầu bay sà cao trên một tên lính và tên lính bất cẩn ngó lên. Hổ tông mạnh vào tên lính, hạ hắn ngã ngửa trên đất. Hổ giậm mạnh lên hạ bộ của tên lính và lăn vào bụi cây rậm. Hầu chụp được một cành cây bằng một tay và quăng người lên ngọn cây. Cả hai thằng nhóc cùng biến mất. Con khỉ trắng phóng theo chúng vào rừng.