← Quay lại trang sách

Chương 27

Nhiều giờ sau, Hầu nói, “Hổ ơi, chậm lại nào. Tôi nghĩ là mình an toàn rồi.”

Hổ giảm tốc độ lại rồi ngó lên Hầu và con khỉ trắng trên những ngọn cây cao, “Mi có biết mình đang ở đâu không?”

Hầu đáp, “Không, anh có muốn tôi leo cao hơn chút nữa và nhìn quanh xem sao nhé?”

Hổ dừng lại rồi cúi gập xuống, thở hổn hển, “Đúng vậy. Nhìn xem có thể tìm chút nước uống luôn nhé. Ta khát muốn chết rồi.”

Hầu đáp, “Chờ chút.” Nó trèo cao hơn và xuyên qua tán lá với con khỉ trắng ở bên cạnh. Nắng chiều ấm áp soi lên mặt nó và nó dừng lại, hít không khí trong lành vào đầy buồng phổi. Nó quay qua con khỉ và vỗ lên đầu khỉ, “Trên cao này dễ chịu quá hả?” Dường như con khỉ mỉm cười và gật đầu. Hầu mỉm cười lại.

Con khỉ cào miếng mày vết thương ở một bên đầu và Hầu nhìn vết mày to trên cánh tay con khỉ. Nó nhớ lại người bạn mới đã bị thương trong lúc cố bảo vệ nó. Nó sẽ chẳng bao giờ quên điều đó.

Con khỉ trắng ngừng gãi và nhìn tới một vật gì đó ở ngoài xa. Hầu nhìn theo ánh mắt khỉ. Cách một khoảng không xa lắm, nó thấy một khoảng trống trong đám cây. Khoảng trống uốn ngoằn ngoèo trong nhiều dặm. Một con sông. Thật là tuyệt.

Hầu xoay quanh trọn một vòng và nhận ra rằng nó hoàn toàn không biết chúng đang ở đâu. Nó nhún vai rồi lại vỗ lên đầu con khỉ. “Canh chừng nguy hiểm nhé. Báo cho ta biết nếu mi thấy điều gì khả nghi nhé.” Trong khi Hầu leo xuống, con khỉ trắng vẫn ở tại chỗ, xem xét quanh khu vực.

Hầu thấy Hổ đang ngồi trên một tảng đá lớn, úp mặt vào lòng tay.

Hầu nói, “Đi thôi. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng có một con sông cách đây không xa lắm.”

“Ừ.” Hổ ấp úng, nhưng nó không nhúc nhích.

Hầu hỏi, “Anh có ổn không?”

Hổ từ từ buông tay ra khỏi mặt và thở dài. “Ừ, ta ổn.”

“Trông anh không ổn chút nào.”

“Ta nói ta ổn , Hầu à.”

Hầu gãi đầu, “Tôi băn khoăn không biết điều gì xảy ra với Lão Xỉn.”

Hổ ngước lên, “Mi có thể giúp ta một việc không? Xin đừng gọi ông ấy là Lão Xỉn nữa, nhé?”

Hầu đáp, “Đồng ý. Vậy thì tôi gọi ông ấy là gì nào?”

“Ta không biết.”

“Nếu tôi gọi ông ấy là cha của anh thì sao nào?”

Hổ lại lấy tay ôm mặt, “Ta không nghĩ vậy.”

Hầu hỏi, “Vì sao lại không?”

“Bởi vì không có bằng chứng nào cho thấy ông ấy là cha của ta, đó là lý do tại sao không.”

“Ô, thôi đi nào, Hổ. Anh không thể nghiêm túc.”

Hổ ngước nhìn Hầu, “Ta rất nghiêm túc đấy.”

Hầu nói, “Tôi sẽ rất tự hào nếu ông ấy là cha của tôi, mặc kệ thiên hạ gọi ông là gì. Ông đã cứu chúng ta.”

Hổ nói, “Ta biết. Ta có mặt ở đó, nhớ không?”

“Tốt lắm, chuyện đó không có ý nghĩa gì sao?”

“Tất nhiên là có. Ta chỉ cảm thấy...” Hổ lắc đầu, “Ta không biết mình cảm thấy thế nào.”

“Vậy là được rồi.” Hầu nói, vỗ vai Hổ. “Tôi đang nghĩ rất nhiều về Vua Khỉ và chuyện ông ấy có thể là... anh biết đó... cha của tôi. Ít nhất chúng ta biết cha của anh là một người tử tế, tôi sẽ...”

“Đủ rồi đó.” Hổ nói, hất Hầu ra khỏi vai, “Ta biết mi chỉ cố giúp, nhưng bây giờ ta chỉ muốn một mình thôi.”

“Tốt thôi.” Hầu nói rồi đứng lên, “Tôi nghĩ tôi sẽ đi thẳng tới con sông đó một mình rồi uống một ngụm nước mát lạnh, cho tỉnh táo...”

“Tạm biệt, Hầu.”

“Tùy anh thôi, Mèo Ướt. Tốt hơn là anh nên hi vọng tôi không lạc đường khi trở lại. Thật là đáng hổ thẹn nếu anh không còn có tôi quanh quẩn bên mình để trò chuyện nữa.” Hầu cười hì hì.

Hổ nói, “Đúng vậy, điều đó thật là đáng hổ thẹn. Chẳng may là ta chắc rằng cậu bạn nhỏ của mi sẽ tìm thấy mi và dẫn mi trở lại ngay đây.”

Hầu đảo mắt.

Hổ thở dài, “Ta ước gì có một người dân làng ở đây để dẫn mình đến Thiếu Lâm...”

Đột nhiên Hầu nhảy cỡn lên và vỗ hai tay vào nhau, “Một người dẫn đường! Tất nhiên rồi! Tại sao tôi không nghĩ đến chuyện đó sớm hơn kìa?”

Hầu hỏi, “Mi nói về chuyện gì vậy?”

Hầu nói, “Xem cái này nhé.” Nó ngước lên các ngọn cây rồi vẫy hai tay. Con khỉ trắng lao vèo xuống bên Hầu. Hầu nhìn thẳng vào đôi mắt con khỉ, “Mi có thể đưa chúng ta đến chùa Thiếu Lâm không?”

Dường như con khỉ trắng mỉm cười rồi nắm lấy tay Hầu. Nó bóp chặt ba lần, rồi chạy đi. Hầu cười khoái chí.

Hầu nói, “Thấy chưa nào! Anh ao ước có một người dẫn đường, thì giờ mình đã có! Thôi đi nào, Hổ!” Hầu đuổi theo con khỉ.

“Này!” Hổ gọi lớn trong lúc chạy theo chúng, “Ta ước có một người dân làng mà.”