← Quay lại trang sách

Chương 28

Một ngày sau, Hầu thấy mình đang ước một vài thứ cho riêng mình. Trước hết là một cái mũ thật to để che trận mưa lớn. Một cái áo bào khô ráo cũng sẽ rất hay. Tốt nhất là một cái không có lỗ bị cháy xém ở sau đít.

Trên đường đi đến Thiếu Lâm, mưa tầm tã như trút nước, cả Hầu, Hổ và con khỉ trắng ướt lèm nhèm, lạnh cóng. Hầu cố gắng nhìn đời ở mặt tươi đẹp. Ít ra trận mưa lớn làm trôi sạch hết những dấu chân mà chúng để lại trên đường, làm cho Ưng và bọn thủ hạ của hắn không thể theo dấu chúng.

Ngày sau đó cũng không khá hơn chút nào, ngày sau nữa cũng vậy. Có đủ thời gian nghỉ chân trong cơn mưa bão để làm vài bữa ăn với món nấm nướng, nhưng phần lớn thì Hầu thấy mình lạnh, ướt mèm và đói. Nó còn bị ngứa nữa. Tóc đen, ngứa nhột bắt đầu nhú lên trên làn da đầu của nó.

Hổ hành xử kỳ quặc, làm cho tình thế càng trở nên tệ hơn. Nó luôn lặng lẽ và cáu gắt. Hầu tách ra một khoảng với nó.

Vào ngày thứ tư, sau cùng thì mặt trời bắt đầu mang nắng lên. Hầu nhận thấy rằng sự thay đổi của thời tiết cũng mang đến sự thay đổi trong con người của Hổ. Hổ bắt đầu trò chuyện trở lại. Tất nhiên, phần lớn là những lời phàn nàn về món tóc đen ngứa trên cái đầu to của nó, nhưng bất cứ lúc nào Hầu cũng thích nghe những lời phàn nàn còn hơn là im lặng.

Hầu kể với Hổ về những cuộc phiêu lưu nhiều vô số của nó. Nó kể về bọn cướp, như lời quan tổng trấn đã nói, là những kẻ có số vàng rất lớn. Nó cũng giải thích nó đã giúp Hạc lấy lại xác của Đại Sư như thế nào. Chúng trò chuyện trong nhiều giờ về những điều chúng nghĩ Xà và Hạc có thể đang làm và bàn cãi về nơi chốn người anh cả của chúng, Long, đã biến đi.

Sau gần một tuần, Hổ bắt đầu kể một số cuộc phiêu lưu của nó. Nó mô tả chi tiết trận đấu hổ câu kiếm của hắn với Đường Lang và đầu đuôi câu chuyện làm sao nó sở hữu được mấy quyển bí kíp rồng. Nó cũng kể về chuyện làm sao nó trở thành anh em ruột với con cọp nhỏ đã giúp nó, Hầu và Hạc thoát khỏi Đường Lang trong khu rừng. Hổ còn kể với Hầu về những người dân làng và chuyện Lão Xỉn đã bị bắn trong khi cố cứu nó khỏi tay đầu lĩnh thứ ba của Ưng, đô úy Du, như thế nào.

Tuy nhiên, Hổ không hề muốn trò chuyện về Lão Xỉn một cách sâu xa và nó luôn đổi đề tài bất cứ lúc nào khi Hầu nói về Vua Khỉ. Có vẻ như bất cứ loại câu chuyện về người cha nào cũng là điều cấm kỵ đối với Hổ. Hầu không ép.

Hầu để ý thấy có vẻ như nếu có một đề tài thật sự gợi cho Hổ nói, thì đó là Ưng. Hầu và Hổ bỏ ra hết giờ này qua giờ khác tranh cãi về nơi chốn mà chúng nghĩ là Ưng sẽ xuất hiện trong lần tới. Sau cùng, chúng đồng ý rằng Ưng xuất hiện nơi nào cũng không quan trọng. Chúng đang cùng nhau đi đến chùa Thiếu Lâm và chẳng có điều gì ngăn được chúng.

Gần mười ngày sau khi chúng rời ngôi làng, Hầu mới cho rằng sau cùng thì Hổ cũng trở lại bình thường. Đó là một điều vừa may vừa không may.

Hổ nói, “Ta đói quá! Mi có thể làm ơn hỏi tay dẫn đường của chúng ta tìm thứ gì nhét cho đầy bụng không?”

Hầu đáp, “Dẹp trò than vãn của anh đi, Mèo Ướt. Tôi chắc rằng người ta sẽ có nhiều thức ăn ở Thiếu Lâm.”

Hổ nói, “Đúng vậy, nếu mình lết nổi tới đó. Mi có chắc rằng ông bạn vàng của mi biết rằng hắn đang đi đâu không? Ta không thấy tăm hơi của ngôi chùa đâu cả. Thật ra, trong nhiều ngày rồi ta chưa thấy cái gì cả ngoài cây rừng và phía sau đầu tóc xù của mi. Thậm chí chúng ta không đi trên một con đường mòn. Chúng ta chỉ đang đi theo con khỉ độc nhãn xuyên qua rừng. Lẽ ra giờ này chúng ta đã tới đó rồi. Quan tổng trấn nói Thiếu Lâm cách mười ngày đường thôi.”

Hầu nói, “Chắc chắn quan tổng trấn đi trên đường thẳng thớm. Còn chúng ta thì đang đi xuyên rừng.”

“Đồng ý, nhưng mỗi đêm quan tổng trấn chắc chắn dừng chân lại nghỉ một khoảng thời gian hợp lý. Còn mình thì lúc nào cũng đi suốt gần như không nghỉ. Có lẽ mình nên tìm một con đường.”

Hầu nói, “Không. Có thể ai đó sẽ thấy chúng ta và báo lại với Ưng. Đây là cách đi tốt nhất.”

Hổ lắc đầu, “Ta cá là mình bị lạc, ta vô vọng rồi. Ta cá...”

Bỗng nhiên con khỉ trắng dừng lại đằng trước và ngó lại Hổ. Có vẻ như nó cười khẩy.

Hầu cười khì, “Thỏa mãn chưa?”

Hổ hỏi, “Thỏa mãn cái gì?”

“Nhìn kìa.” Hầu chỉ xuyên qua đám cây lá. Trước mặt là một vạt rừng thưa xem ra có nhiều vô số những kiến trúc bằng đá. Mỗi cái vừa cao vừa gầy và chỉ thẳng lên trời như một ngón tay.

Hổ phóng nhanh tới trước và Hầu chạy theo sau. Vạt rừng thưa rộng mênh mông và có vô số những di tích bằng đá, có cỡ từ chiều cao của Hầu cho đến thật là cao. Mặc dù trước đây nó chưa hề đến đó, nhưng Hầu biết ngay nó đang nhìn cái gì - Khu Rừng Tháp nổi tiếng của chùa Thiếu Lâm.

Hổ nói, “Chúng ta đến rồi!”

Hầu mỉm cười. Nó ngoái lại nhìn con khỉ trắng đang ngồi trên ngọn một cây phong cao ở rìa hàng cây. Con khỉ ra dấu thật nhanh như nó đang thổi một nụ hôn đến cho Hầu, rồi nó biến mất vào khu rừng. Hầu thở dài nhìn Hổ.

Hổ cười mỉa, “Cử chỉ đó không quý à.”

Hầu đấm vào cánh tay Hổ.

Hổ bật cười. “Nào, còn chờ gì nữa đây? Hãy đi gặp những người anh em mới của chúng ta! Ta thắc mắc họ ăn tối món gì nhỉ?”

Hầu gãi đầu. “Này, anh có phiền không nếu tôi làm chuyện này trước? Chỉ mất một lát thôi.”

“Có việc gì quan trọng hơn bữa ăn tối nào?”

“Tôi muốn tìm cái tháp nhỏ được xây cho cậu bé mà... anh biết...”

Hổ nhướng mày, “Cậu bé bị ngã vào nồi canh hả?”

Hầu gật đầu.

“Mi thật là ghê gớm, Hầu à. Mi có nói giỡn không đó?”

Hầu đáp, “Không, không. Không đùa đâu. Thật tình đó. Tôi muốn viếng thật mà. Anh giúp tôi tìm nó nhé?”

Hổ lầm bầm rên rỉ, “Ta nghĩ vậy. Tại sao mình không...” Không dưng Hổ dừng lời. Nó đứng thật yên và chỉ tay qua Khu Rừng Tháp.

Hầu ngó theo ngón tay Hổ thấy những sợi khói ngoằn ngoèo bay lên trời. Nó căng mắt ra nhìn và bắt đầu thấy một loạt mái nhà sau một bức tường cao. Một hay hai cái trông có vẻ bị cháy rụi và đổ nát.

Hầu hỏi, “Cháy nhà à?”

“Suỵttt!” Hổ thì thầm, “Giống nhu một cuộc tấn công hơn, ta nghĩ vậy. Giống y như Ẩn Chân.”

Hầu nói, “Không đời nào. Đây là chùa Thiếu Lâm. Không ai có thể...”

Hổ nói nhỏ, “Im đi! Có thể quân địch đang có mặt ở quanh mình.”

Hầu đảo mắt, “Anh hoang tưởng quá, Mèo Ướt à.”

“Ồ, vậy sao? Các vị sư đâu cả rồi nào?”

Hầu đáp, “Bây giờ là giữa trưa. Nếu đây là Ẩn Chân thì nó là giờ nghỉ trưa. Anh nhớ giờ nghỉ trưa mà, phải không?”

Hổ thì thầm, “Nói nhỏ lại thôi! Thà là an toàn còn hơn là phải ân hận.”

“Được rồi. Anh tính mình làm gì đây?”

“Hãy tách ra.” Hổ chỉ một cây sồi cao phía sau lưng của Hầu, “Mi trèo lên cái cây đó trông chừng trong lúc ta lẻn vào khuôn viên chùa điều tra xem. Nếu mi thấy có điều gì khả nghi thì hãy ré lên như một con khỉ. Nếu không thì ngồi im yên lặng nhé.Ta sẽ quay lại đây ngay khi đã dò xét xong.”

Không nói thêm lời nào, Hồ quay đi và chạy thật nhanh đến một cái tháp hình lục giác thật to. Sau khi xem xét kỹ và nhanh quanh khu vực, nó phóng đến một cái tháp nhỏ hơn có đáy hình chữ nhật. Một thoáng sau, Hầu không còn nhìn thấy Hổ đâu nữa.

Hầu nhún vai rồi đi tới cái cây mà Hổ đã chọn ra. Nó vươn vai và thận trọng nhảy đến thân cây to - nhưng đột nhiên thấy mình bị giật ngã xuống đất. Một bàn tay rắn chắc trượt lên miệng nó và nện xuống đủ mạnh làm dập đôi môi nó.

Một giọng nói quen thuộc rít vào tai nó, “Con khỉ nhóc cà ngơ. Mi nên biết nghe lời các ông anh chứ.”