← Quay lại trang sách

Chương 13

Xà ngồi yên ở bàn tiệc như bị thôi miên, sững sờ.

“Đi với ta nào”. Hổ Mang thì thầm và Xà vâng theo. Nó không thể cưỡng lại được. Như thể đôi chân của nó tự đứng lên và mang phần còn lại của cả thân thể đi ra cánh cửa hậu. Trong trạng thái mê mụ, Xà theo chân Hổ Mang. Cả hai người không ai nói lời nào cho tới khi chỉ có họ trong một nhà kho nằm sau lưng gian đại sảnh.

Hổ Mang đặt chiếc đèn lồng nhỏ mà bà cầm theo xuống đất và đóng cánh cửa sau lưng họ lại. Bà nhìn sâu vào mắt Xà.

“Mẹ xin lỗi vì mình phải gặp nhau như thế này”. Hổ Mang nói trong giọng trầm ấm và dịu dàng, “Mẹ nhớ con lắm”.

Xà không biết nói gì. Thậm chí nó không chắc là mình biết nói.

Nó không thấy rõ gương mặt mẹ mình trong ánh sáng lờ mờ, nhưng nó bị hớp hồn và tê dại đi. Nó biết rằng Hổ Mang là tên loài rắn cực độc trong tiếng Quảng Đông và chắc chắn là Hổ Mang có thể thôi miên con mồi. Nó nghĩ có lẽ nó nên ngó lảng đi - để phòng ngừa - nhưng nó biết chắc điều mà nó đang trải nghiệm là xa hơn hẳn một trò lừa. Sâu thẳm trong lòng mình, nó nhớ đôi mắt đó.

Xà nhìn Hổ Mang đăm đăm một lúc lâu. Nó không thể giải thích được vì sao, nhưng càng nhìn lâu thì nó cảm nhận sự kết nối với bà càng mạnh mẽ hơn. Nó chưa từng trải nghiệm điều gì giống như thế này trước đây.

Hổ Mang nói, “Con có khí mạnh mẽ lắm, điều đó làm mẹ rất mừng”.

Xà gật đầu.

“Tại sao con không nói?” Hổ Mang hỏi, “Con sợ mẹ à? Bối rối à? Hay mắc cỡ?”.

Xà chớp mắt nhiều lần rồi nhắm mắt lại. Đầu nó dường như sáng sủa ra. “Không, con không bị những thứ đó. Tại sao con lại vậy chứ?”.

“Mẹ không biết”. Hổ Mang nói, “Mẹ nghĩ là có thể con cảm thấy bị cha mẹ bỏ rơi”.

“Không phải”. Xà nói, mắt nó vẫn còn nhắm. “Con, à, chưa bao giờ nghĩ gì nhiều về quá khứ của mình cho tới khi Ẩn Chân bị hủy diệt”.

Hổ Mang nói, “Mẹ muốn con hiểu là mẹ nhớ về con từng ngày. Mẹ chỉ muốn con có một cuộc đời tốt đẹp hơn là Mãng và mẹ có thể mang lại cho con”.

Xà nói, “Con hiểu”.

Hổ Mang hỏi gặng, “Con hiểu thật chứ? Con có hiểu việc giao con của mình cho một người hoàn toàn xa lạ thì nó như thế nào không? Một người lạ quá sức lạnh lùng, đã đặt cho con cái tên là Rắn?”.

Xà sững người và mở mắt ra. Nó bị hút vào đôi mắt của mẹ thêm một lần nữa. “Mẹ muốn nói tên của con không phải là Xà ư?”

Hổ Mang nói, “Tất nhiên là không phải. Giống như người em Hổ của con từ nguyên thủy không được đặt tên là Cọp và người em Hầu của con từ nguyên thủy không được đặt tên là Khỉ. Đại Sư đổi tên của các con để dễ bề xóa đi quá khứ của các con. Ông ấy nói rằng nếu ông phải nuôi dưỡng các con, thì ông ấy muốn bắt đầu bằng một cái bảng trắng”.

Xà run rẩy, “Vậy tên của con là gì trước khi đến Ẩn Chân?”

“Giàu”. Hổ Mang đáp.

Xà hỏi, “Thật vậy sao? Giàu có à?”

“Đúng vậy. Mẹ muốn con lớn lên và có được một tài sản lớn để không phải sống như là mẹ phải sống với Mãng. Mẹ muốn con sống như là có thời mẹ từng sống, lâu lắm rồi”.

Tâm trí Xà bắt đầu vận động, “ Giàu là một từ của tiếng Quảng Đông, Hổ Mang cũng vậy. Có phải mẹ là một dũng ni của Ẩn Chân không?”

Hổ Mang bật cười to, “Mẹ à? Không đời nào”.

Xà nói, “Ồ. Vậy thì mẹ thật sự là người Quảng Đông?”

“Đúng vậy”.

“Vậy thì con cũng là người Quảng Đông à?”

Hổ Mang đáp, “Con là một nửa Quảng Đông. Mãng đến từ phía bắc. Định mệnh mang mẹ và Mãng đến đây”.

Xà nghĩ về định mệnh. Định mệnh của nó và định mệnh của những người thân thuộc với nó. Vì lý do nào đó, hình ảnh của Đường Lang nảy lên trong đầu nó. Đường Lang quen thuộc với nó một cách nào đó. Đầu của Xà bắt đầu xoay mòng mòng, nhưng nó buộc mình phải nói, “Con có anh chị em nào không?”

“Con muốn hỏi là Mãng với mẹ có đứa con nào khác không à?”

Xà đáp, “Đúng vậy”.

Hổ Mang ngó Xà và mỉm cười, “Không có”.

Xà cảm thấy hai đầu gối trở nên bủn rủn, “Có bao giờ mẹ...”.

Thân hình của Hổ Mang đột nhiên trở nên cứng nhắc, “Suỵt! Không ổn rồi”.

Xà chớp chớp mắt và bụng dưới của nó cuộn lên. Nó cảm thấy con rắn trên cánh tay nó run rẩy.

Cánh cửa nhà kho mở tung ra.

“Quỳ xuống mau!” Một tên lính mặc áo giáp la lớn. Hắn chĩa súng qua lại giữa Xà và Hổ Mang. Họ bị đột kích.

Hổ Mang khẽ nói, “Làm theo lời của hắn đi con. Mình đừng làm cho hắn nổi giận”.

Xà quỳ xuống và thấy Hổ Mang cũng làm y như vậy. Hổ Mang nghiêng đầu vào ánh sáng của chiếc đèn lồng rồi ngước lên ngó tên lính.

Tên lính nói, “Xin chào, tốt lắm”.

Hổ Mang nháy mắt với tên lính.

Tên lính nói, “Đứng lên và bước gần lại đây. Ta muốn nhìn bọn mi rõ hơn”.

Hổ Mang đứng dậy và trườn người về phía tên lính, kéo cái trùm đầu của chiếc áo đen lên.

“Có lẽ em là một sinh vật đẹp nhất mà ta từng để mắt đến”. Tên lính nói, “Ta hôn một cái nhé?” Hắn chu môi ra.

Xà quá sức ngạc nhiên, Hổ Mang cũng chu môi ra và chồm tới phía tên lính.

Tên lính mỉm cười khoái chí và chồm tới.

Đôi môi căng đầy của Hổ Mang khẽ tách ra chút xíu, rồi Xà thấy một tia nước bọt thật mảnh bắn thẳng vào đôi mắt tên lính. Khi tên lính giơ tay lên bụm mặt, thì Hổ Mang lao vào và cắm bàn tay thế nanh rắn tàn khốc vào tĩnh mạch cảnh của hắn. Xà thấy những móng tay dài trên ngón trỏ và ngón giữa của bà mất hút vào trong thịt da của tên lính.

Tên lính há hốc miệng thở dốc và ngã ngửa ra sau, Xà thấy cổ của hắn tức thì sưng lên to bằng hai lúc bình thường. Hẳn là Hổ Mang có nọc độc dưới móng tay của bà!

Hổ Mang quay sang Xà, “Đưa mấy quyển bí kíp cho mẹ đi con”.

Xà lắc mạnh đầu để cố làm cho nó sáng suốt ra. Nó không biết chắc là nó có nghe rõ không.

Hổ Mang quỳ xuống trước mặt Xà và nhìn sâu vào trong mắt nó. “Mẹ không có thì giờ để giải thích. Chúng ta bị tấn công. Nếu đó là Ưng, thì hắn sẽ truy lùng con, các anh em của con và mấy quyển bí kíp. Tên thợ cho mẹ biết rằng con phơi mấy quyển bí kíp rồng. Để mẹ giấu chúng đi cho con. Nếu mẹ giữ chúng, thì ít ra mẹ sẽ có lý do để gặp lại con. Con phải đến với Hầu và Hổ”.

Như trong một giấc mơ, Xà thấy cánh tay của nó cử động. Bàn tay của nó mò vào trong túi áo rồi lấy một trong ba quyển bí kíp. Khi Hổ Mang giật phắt quyển bí kíp đi, thì tay của bà sượt qua tay nó. Bàn tay lạnh ngắt và nhơm nhớp máu.

“Tốt lắm”. Hổ Mang nói, “Đừng cho ai biết là mẹ giữ chúng nhé. Càng ít người biết thì càng tốt. Chuyện này sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta, nhé?”

Xà cảm thấy nó gật đầu. Nó với tay vào áo lấy quyển bí kíp thứ hai đưa cho bà.

Hổ Mang cười.

Khi Xà vói tay lấy quyển bí kíp cuối cùng, thì một giọng nói cất lên làm nó chú ý.

“A ha ha”. Một tên lính từ ngưỡng cửa hỏi vọng vào, “Chúng ta có gì ở trong này đây?”

Hổ Mang rít lên và Xà quay về phía tên lính. Xà chớp chớp mắt và lắc mạnh đầu. Nó thấy một toán lính chạy qua.

Xà nghĩ, Các em của mình. Nó lao đến tên lính ở ngưỡng cửa, nhưng Hổ Mang đã đến đó trước rồi. Tên lính bật ngửa ra sau và thét lên đau đớn khi những móng tay của Hổ Mang cắm sâu vào màng tang của hắn.

Xà chạy lướt qua họ và phóng đến cửa hậu của gian đại sảnh.

“Chờ đã con!” Hổ Mang gọi lớn, nhưng Xà không thèm quay lại. Các em của nó đang cần nó. Trong lúc chạy, nó nhét quyển bí kíp cuối cùng vào dưới dải khăn thắt lưng. Đó vẫn là nơi an toàn nhất cho quyển bí kíp nếu nó phải đánh nhau.

Xà đến cánh cửa hậu của gian đại sảnh và dừng chân. Có điều gì đó không ổn chút nào. Nó quan sát khu vực trong ánh trăng lù mù và nhận ra đó là cái gì. Mặt đất thật nhẵn láng. Quá nhẵn láng. Không có một dấu chân nào trên đất cát.

Hẳn là có ai đó vừa mới sử dụng kỹ thuật Vô Ảnh Bộ đi qua đây. Với mỗi bước đi tới, thì chân sau của người đó quét sạch mặt đất phía sau lưng hắn, che phủ dấu vết của hắn. Xà biết đó là môn võ công rất siêu phàm. Nó cũng biết Ưng là cao thủ môn võ này.

Xà nhẹ nhàng đi lên cánh cửa hậu và bắt đầu từ từ mở nó ra.