← Quay lại trang sách

Chương 14

Xà thò đầu vào cánh cửa hậu của gian đại sảnh. Bên trong là một cảnh tượng vô cùng huyên náo. Cánh cửa trước được mở ở mặt bên kia của sảnh đường và cả bọn cướp lẫn bọn lính đang xông xáo vào ra. Trong sảnh đường có đến khoảng năm mươi tên cướp và một trăm tên lính mặc giáp trụ. Nhiều tên lính cầm súng.

Xà cảm thấy đầu nó tối sầm lại vì hoạt cảnh bát nháo đó. Nó cố chống trả và tiến lên.

Đúng vào lúc Xà bước qua cánh cửa hậu, thì một lưỡi đao to bản loang loáng trên không bổ xuống trán của nó. Xà thụp xuống trên một đầu gối và lăn tròn, lưỡi đao cắm phập vào rầm cửa.

Xà bật dậy, vấp vào một vật gì đó. Nó ngó xuống thấy một cái mũ lụa sang trọng thật to nằm giữa nền nhà. Cáu tiết, nó đá cái mũ văng ra xa.

Cái đầu tái nhợt của một tay chải chuốt văng ra khỏi cái mũ, lăn lông lốc trên nền nhà.

“Đô úy Du!” Kẻ tấn công Xà thốt lên kinh hoàng.

Tên lính đuổi theo cái đầu và Xà lùi lại phía bức tường. Xà nghe tiếng ai đó nôn ọe, theo sau là giọng của Hùng vang lên nhão nhoẹt. Xà nhìn vào góc phòng thấy Hổ đang cúi gập người lại. Hùng đứng cạnh nó.

“Làm đi!” Hùng gào lên, “Mi cần phải nôn hết mọi thứ trong bụng ra để chiến đấu. Đừng để ta phải thọc ngón tay của ta vào cổ họng của mi”. Hùng lắc lắc một ngón tay dính đầy mật với Hổ. Xà thấy cả mớ thức ăn dính trên lưng bàn tay lông lá của Hùng.

Hổ duỗi ngón tay ra.

Xà quay mặt đi.

“Xà, tới đây này!” Hầu gọi to. Nó đang đứng trên mặt bàn tiệc, vung chân đá những đĩa thức ăn vào mặt bọn lính. Cẩu đang nhảy tưng tưng điên dại trên cả hai chân lẫn hai tay kế bên nó. Lưỡi của Cẩu thè ra và mắt hắn đảo quanh cuồng bạo.

Một tên lính trèo lên bàn ở tuốt đằng kia rồi chạy về phía Hầu và Cẩu. Cẩu ra một chiêu rất tà đạo, nửa như chó lăn, nửa như quét chân. Đôi chân của tên lính bay tưng và hắn ngã chỏng gọng trên nền nhà. Gâu! Gâu! Gâu!

Xà nghe nhiều mảnh xương nhỏ kêu răng rắc sau lưng mình và tiếng một người khác thét lên. Xà ngó qua cánh cửa hậu thấy Ngô Công lạch bạch đi vào gian đại sảnh. Ngô Công cười khành khạch vào mặt của một tên lính vừa đấm vào bụng ông, rồi hạ hắn bất tỉnh bằng một nắm đấm búa. Ngô Công quay về phía giữa gian sảnh rồi bắt đầu quay tròn, cắt một đường rộng xuyên qua bọn người đang đánh nhau. Xà nhìn theo cho tới khi Ngô Công đi ngang một tên lính có bím tóc thật dài. Tên lính đó là Đường Lang.

Đường Lang đang đấu với nhiều tên cướp, hắn múa thanh trường kiếm thật thiện nghệ. Chịu không thấu, ba đứa trong đám cướp đương cự với hắn vụt bỏ chạy.

CẮC BÙM! Một cây súng bắn gần Xà.

Ẳng! Ẳng! Ẳng!

“KHÔNGGG!” Hầu thét lên.

Xà ngó lại cái bàn. Máu trào ra xối xả từ một vết thương trên cánh tay của Cẩu. Môi trên của Hầu cong lên rồi lấy cây đoản côn trong túi áo bào ra.

Xà sắp nhảy lên bàn để giúp Hầu thì bụng dưới của nó cuộn lên. Nó liếc qua thấy Đường Lang đang chằm chằm ngó thẳng mình.

Đường Lang vung kiếm lên và lao về phía Xà.

Xà rùn người xuống thành tấn mã bộ và giơ một nắm đấm lên thủ trước mặt. Nó hạ nắm đấm kia xuống trước bụng khi Đường Lang xông tới tấn công.

Đường Lang vung thanh trường kiếm chém vào đầu Xà, Xà né, chỉ kịp nhận ra rằng cú chém của Đường Lang chỉ là một đòn nhá thôi. Đường Lang đã co một chân lại và hắn phóng một cú đá cực mạnh vào ngực Xà. Xà kịp đưa hai cẳng tay lên chặn cú đá lại, nhưng lực va chạm quá mạnh khiến Xà ngã ngửa xuống đất. Trong lúc Xà lóp ngóp bò để đứng dậy thì Đường Lang nhảy đè lên người nó.

Xà chụp lấy cổ tay cầm kiếm của Đường Lang bằng một tay và dùng tay kia chém vào cổ hắn bằng một thế đầu rắn. Đường Lang vươn vai lên chặn cú chém của Xà và phản công bằng cách đưa bàn tay không cầm gì ra chụp lấy mặt trước chiếc áo bào của Xà. Đường Lang xé toạc chiếc áo bào của Xà và Xà sững sờ kinh ngạc khi thấy hắn vùng ra, tung người nhảy khỏi mình Xà.

Đường Lang quay người chạy về phía trung tâm của gian sảnh trong lúc Xà đứng khựng với chiếc áo rách toạc ngang ngực. Xà nhìn Đường Lang chụp một người mũ mão tề chỉnh và dắt hắn ra rìa của trận chiến. Gã đàn ông quay lại đối diện với Xà. Đó là Ưng.

Đường Lang chỉ vào ngực trần của Xà rồi trao cho Ưng cái gì đó trông giống như một quyển bí kíp rồng. Xà soát chỗ thắt lưng. Quyển bí kíp của nó vẫn còn đó.

Ưng nhét quyển bí kíp vào áo và bật cười khoái trá. Hắn thè cái lưỡi chẻ ra và rít lên, “EM XÀ!”

Ưng bước ngang ba bước lên bức tường gần nhất rồi nhảy vọt lên không trung, hai cánh tay hắn dang rộng ra. Trong lúc Ưng sà xuống trên đầu đám đông, Xà chuyển bộ thành thế thủ với một tay đưa cao, tay kia để thấp.

Ưng hạ xuống và vung cổ tay phải tới trước. Mũi của chiếc roi xích nặng và sắc lẻm giáng thẳng vào đầu của Xà. Xà búng người ra sau va vào bức tường. Ngọn roi xích trượt đi không trúng, nhưng Ưng đã giật roi lại và bắt đầu quay nó trên đầu thành một vòng tròn rộng.

Trong lúc Ưng quay roi càng lúc càng nhanh, thì Xà thấy bụng dưới cuộn lên. Nó liếc thấy Hầu đang chạy nhanh hết tốc lực băng qua mặt bàn về hướng chúng. Môi trên của Hầu uốn cong lên.

Xà la lớn, “Không, Hầu! Đừng...”.

Nhưng Hầu không dừng chân. Một bước từ rìa của cái bàn, Hầu tung người phóng nhào tới trước thật mạnh. Nó bay trên không khi Ưng quất roi vào Xà. Hầu tréo hai chân lại, cố đá cái mũi roi nặng và sắc của Ưng trước khi nó phang vào sọ của Xà.

Hầu tính sai thời điểm. Nó thét lên đau đớn khi mũi roi cắt một vết sâu ngang qua đùi trong, người nó đụng vào bức tường ngã xuống im lìm và đầu nó va xuống nền nhà.

Xà rít lên và lao tới với bàn tay thế nanh rắn, nhắm vào mắt trái của Ưng. Ưng nghiêng đầu tránh và những ngón tay của Xà xắn vào một nếp hằn sâu trên mặt của Ưng. Xà cào tay xuống làm má của Ưng rách toạc.

Cùng lúc đó, Xà dùng tay kia đánh vào cổ Ưng. Ưng thả cây roi xích xuống và bám theo cổ tay của Xà. Rồi hắn chụp cổ tay kia của Xà và kéo nó về phía mình.

Xà phóng một cú đá thẳng tới trước. Ưng giơ đầu gối lên chặn. Xà đá tiếp. Ưng lại chặn.

Ưng kéo Xà tới gần hơn. Hắn há miệng to ra và rít lên, những chiếc răng được mài giũa bén sáng lên dưới ánh đèn của gian đại sảnh. Ưng hạ thấp mặt về phía bàn tay trái của Xà.

Con rắn bên dưới tay áo của Xà đột nhiên phóng rời và phập vào chân mày của Ưng. Ưng ré lên và đập mạnh vào con rắn, buông tay của Xà ra, nhưng con rắn đã nhả Ưng ra và lui về bên dưới tay áo của Xà.

Xà nghe Hùng rú lên sau lưng nó.

Ưng lại thét lên và xoay nghiêng người, tránh được cây búa chiến to đùng của Hùng sượt qua trong gang tấc. Ưng chộp cây roi xích lên và phóng ra khỏi tầm tay của Hùng, biến mất vào đám đông đang đánh nhau.

Xà nhìn Hổ nâng thân thể mềm oặt của Hầu lên. Mắt Hổ ươn ướt.

Xà nói với Hổ, “Mang Hầu ra đằng sau. Ta sẽ đến đó ngay”.

Hổ gật đầu và tiến ra cửa.

“Ta cũng đi luôn”. Một giọng nói cạnh Xà cất lên. Đó là Mãng.

Hùng gầm gừ, “Bọn lính này từ đâu đến vậy?”.

Mãng đáp, “Ta nghĩ là ở xưởng đóng tàu”.

“Hà Mô...” Hùng nói.

Xà hỏi, “Con cóc à? Thêm một nhà sư Ẩn Chân nữa ư?”.

“Đúng vậy”. Mãng đáp, “Hà Mô có trách nhiệm canh gác xưởng đóng tàu”.

Xà nói, “Có phải cha cho rằng ông ấy... chết rồi?”

Mãng đáp, “Chưa. Nhưng hắn sẽ chết nếu ta tóm được. Chúng ta đã nghi ngờ về lòng trung thành của hắn”.

Mãng nhìn Xà, “Tại sao con còn đứng đây?”

“Con không có kế hoạch...”.

Mãng nói, “Con muốn một kế hoạch à? Bọn lính này chắc chắn cập bến ở đằng sau đảo và dùng dây thừng trèo lên. Con nên đi ở hướng ngược lại - qua cổng chính. Đi xuống các bậc cấp rồi nhờ gã chèo thuyền đã đưa các con tới đây chở con qua bên kia. Cố sức cứu chữa cho Hầu và gặp ta ở Khai Phong vào ngày đầu tiên của lễ hội Thuyền Rồng ở một cái quán trọ có tên là Phượng Ngọc. Đó là kế hoạch của con. Đi đi!”

Xà hỏi, “Nếu gã chèo thuyền không chịu chở bọn con thì sao?”

Mãng nói, “Vậy thì giết hắn đi. Giết hắn và lấy chiếc thuyền”.

Xà tròn xoe mắt, “Giết hắn à?”

Mãng rít lên, “Nghe ta này. Gã chèo thuyền là bạn của Hà Mô. Nếu gã chèo thuyền không giúp con, thì có nghĩa là hắn có thể hãm hại con. Nếu hắn không hợp tác hay nếu hắn có vẻ khả nghi một chút, hãy giết hắn đi”.

“Nhưng...”.

“Thế nào đi nữa cũng phải giết hắn!” Mãng rống lên khi Hùng đẩy Xà về phía cửa. “Đi đi! Lệnh của ta đó!”