Chương 15
Xà chạy bổ ra khỏi gian đại sảnh vào trong màn đêm. Xác lính và xác bọn cướp nằm rải rác trên mặt đất trong sào huyệt. Hổ và Hầu không ở trong đám đó.
Xà ngó xuống thấy một vệt máu lấp lánh dưới ánh trăng. Vệt máu dẫn đến nhà kho. Nó đi theo và xông vào qua cánh cửa.
Hổ đang quỳ bên Hầu, kế bên là xác hai tên lính mà Hổ Mang đã thanh toán.
“Giúp tôi với”. Hổ nói, giọng nó khàn đặc. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nó.
Xà quỳ xuống thấy Hổ đã xé nhiều dải vải từ vạt của chiếc áo lụa trắng nó đang bận. Xà và Hổ cố hết sức băng cái chân của Hầu lại.
Xà hỏi Hổ, “Em có ổn không?”.
Hổ càu nhàu lấy tay vuốt mặt, “Tôi sẽ giết thằng Ưng”.
Xà nói, “Không phải ngay lúc này. Mình cần phải rời khỏi đây”. Nó kiểm tra lại quyển bí kíp nhét trong thắt lưng và con rắn quấn quanh cánh tay. Cả hai đều ổn. Xà thò tay vào túi của Hầu lấy ra cây đoản côn. “Em mang thằng Hầu. Ta đi mở đường”.
Hổ lại càu nhàu và nhấc Hầu lên. Xà đứng lên lẻn ra cửa, tay cầm đoản côn.
Trong lúc chúng băng qua khuôn viên, Xà vận dụng các giác quan thật tốt để dò tìm các dấu hiệu nguy hiểm. Bọn lính hiện diện khắp nơi, nhưng chúng không có vẻ đe dọa. Chúng nằm sứt càng, gãy gọng và chảy máu trong lối đi chính và dọc theo những tòa nhà đang cháy. Bọn cướp cũng nằm rải rác khắp nơi, những lỗ toang hoác xé toạc thân thể chúng.
Xà và Hổ nhìn thấy cổng chính để mở toang.
Xà nói, “Dùng cặp mắt mèo của em ngó xuống các bậc cấp đi. Em có thấy gì không?”.
Hổ đổi tay bồng Hầu rồi ngó vào bóng đêm, xuống hướng cái hồ. “Không có gì cả. Anh có cảm nhận điều gì không?”.
Xà đáp, “Không. Nhưng bãi biển là một lối đi dài xuống dưới. Có thể có kẻ nào núp ở đó”.
“Chỉ có một cách để tìm ra thôi”. Hổ nói. Nó bắt đầu đi xuống những bậc cấp đá dốc.
Xà nhanh nhẹn theo sau, trông chừng cho Hổ.
Xà vẫn không cảm thấy gì khi chúng xuống tới dải cát nhỏ xuôi xuống cái hồ. Nó xem xét vạt lau sậy duy nhất trong tầm mắt và không thấy ai cả.
“Ít ra chiếc thuyền vẫn còn đây”. Hổ nói trong lúc nó trèo vào trong với Hầu, “Tôi mong là gã chèo thuyền cũng vẫn còn”.
“Không, em đừng mong...” Xà nói, nhét cây đoản côn của Hầu vào túi áo của mình, “Mãng ra lệnh cho anh... Thôi đừng quan tâm. Hãy đi nào”.
Hổ hỏi, “Mình đi đâu đây?”.
“Đến Khai Phong. Mình phải gặp Mãng ở một quán trọ có tên là Phượng Ngọc vào ngày đầu tiên của lễ hội Thuyền Rồng”.
Hổ hỏi, “Trong một tháng?”.
Xà đáp, “Đúng vậy”. Nó đẩy chiếc thuyền xuống nước rồi leo lên, cầm lấy cây chèo dài. Xà đẩy mái chèo lui tới như nó đã thấy gã chèo thuyền làm. Chiếc thuyền tiến tới, nhưng việc bẻ lái thì khó hơn là nó tưởng nhiều. Sau cùng, nó thấy rằng nếu nó chèo những nhịp êm và đều đặn đi cùng một khoảng cách trái qua phải, thì chiếc thuyền hầu như di chuyển theo đường thẳng.
Xà tìm xem có chiếc thuyền nào khác trên hồ không. Không thấy chiếc nào cả. Đi được nửa đường qua hồ, nó ngó qua Hổ. Hổ cuộn người quanh Hầu trên sàn thuyền.
Xà hỏi, “Có gì không ổn à?”.
“Hầu run quá đi”.
“Ôi, không”.
Hổ không nói năng gì.
Xà cố kìm nỗi đau buồn dâng trào trong lòng. “Mấy cái băng đó có tác dụng không?”.
Hổ vuốt tay lên chân Hầu, “Tôi nghĩ là có. Máu thấm qua đang khô dần”.
Xà nói, “Tốt lắm. Nếu là nó đang run, thì nó còn sống. Khi vào tới bờ mình sẽ mang nó vào rừng và tính xem nên làm gì tiếp theo”.
Hổ gật đầu.
Xà nói, “Ta ước gì có thể chèo chiếc thuyền này nhanh hơn. Em có thấy tăm hơi gì của hai đứa sinh đôi không? Ta chưa cảm nhận được chúng”.
Hổ ngóc đầu lên nhìn quanh mặt hồ, “Không thấy”.
Xà giậm chân xuống đáy thuyền ba lần.
Không gì cả.
Giận điên lên, Xà lại chăm chú chèo thuyền. Nó chăm chăm vào việc đưa chiếc thuyền đi càng nhanh càng tốt. Nó không ngoái nhìn lại.
Có lẽ Xà nên nhìn lại. Nó có thể nhận thấy ống sậy nhỏ và rỗng nổi lên trong đường rẽ nước của chiếc thuyền.
Nó cũng có thể thấy được một thoáng hiện của cái bím tóc dài và dày bập bềnh kế bên ống sậy.