← Quay lại trang sách

Chương 16

Ưng đứng bên trong gian đại sảnh, nhiều thủ hạ đứng cạnh bên. Hắn cười khoái trá khi nghe tiếng la lớn của tay thủ lãnh đảng cướp vọng vào từ bên ngoài.

“Di tản! Chúng ta chống không lại súng của bọn lính đâu. Bỏ sào huyệt thôi!”.

Thái úy Vũ tiến tới bên Ưng, “Chúng ta nên làm gì đây?”.

“Để năm người thật giỏi ở lại đây trong gian sảnh này với ta”. Ưng đáp, “Dẫn số còn lại xuống thuyền. Nếu bọn cướp tháo chạy bằng thuyền, thì chúng ta sẽ bị kẹt”.

Thái úy Vũ hỏi, “Nếu bọn chúng có thuyền khác giấu ở đâu đó và dùng số thuyền đó để trốn thì sao?”.

Ưng quát, “Thì cứ để cho chúng đi. Chúng ta không thể trải mỏng lực lượng quá. Tính riêng từng người thì lính của mình không ngang tay với bọn cướp đâu”.

Thái úy Vũ nói, “Thưa hiểu. Tướng quân đã nghe tin của đô úy Du chưa?”

Ưng gầm lên, “Rất tiếc, nghe rồi. Ta biết lẽ ra hắn không nên đi theo. Ta hiểu rằng đầu của hắn bị lạc mất. Chúng ta cần tìm ra nó. Nếu tên cướp nào giao cái đầu đó cho hoàng thượng mà không có ta ở đó để tự mình giải thích thì có thể rắc rối to”.

“Đúng vậy, thưa tướng quân. Tôi sẽ cố hết sức. Còn bọn tiểu tăng thì thế nào?”.

Ưng chỉnh lại áo bào và ấn vào ngực quyển bí kíp mà Đường Lang đã lấy từ Xà. “Đường Lang đang theo bọn nhóc xem chúng sẽ làm gì nữa đây. Chẳng bao lâu nữa thôi chúng ta sẽ bắt kịp ba thằng quậy đó”. Ưng nhìn qua vũng máu to ở nơi Hầu đã nằm và cười tự mãn.

“Hãy tính là hai thằng quậy thôi”.