Chương 17
Xà đứng trên bãi trăng soi, đau đáu nhìn Hầu trong vòng tay của Hổ. Gương mặt sạm đen của Hầu nhợt nhạt bất thường và cả người của nó tiếp tục run lên bần bật.
“Giờ thì thế nào đây?” Hổ hỏi, giọng xót xa, nghẹn ngào.
Xà thì thầm, “Trước hết mình cần phải tránh xa bọn lính ra. Rồi mình cần xem có thể làm được gì cho Hầu không. Đi theo ta nào”.
Xà đi dọc theo bờ hồ cho tới khi nó thấy con đường mòn mà Cẩu đã đi theo để đến bãi.
Xà nói, “Lối này. Đi theo con đường mòn thì thật là mạo hiểm, nhưng để em mang Hầu đi thì nó lại dễ hơn”. Xà lấy cây đoản côn từ trong túi áo ra, “Em đi trước đi, ta sẽ trông chừng bảo vệ em”.
Vào trong rừng được khoảng nửa dặm, thì bụng dưới của Xà cuộn lên và con rắn trên cổ tay siết chặt lại. Xà dừng lại nghe ngóng.
Hổ khẽ giọng hỏi, “Cái gì vậy?”.
“Ta không biết”. Xà đáp, “Ta nghĩ rằng có kẻ nào đang đi theo mình”.
“Vậy mình nên làm gì đây?”.
Xà đáp, “Cứ đi tiếp. Cho ta biết nếu em thấy hay nghe được điều gì nhé”.
Hai giờ sau, chúng vẫn đi. Xà thường xuyên dừng chân xem xét quanh, nhưng lần nào nó cũng không nhận ra được nguồn của khí mà nó nghĩ rằng nó dò thấy. Nó bắt đầu nghĩ rằng mình bị căng thẳng quá. Có lẽ chúng nó chẳng bị ai theo dõi cả.
Sau cùng Hổ dừng lại, nó thở hổn hển, “Tôi cần nghỉ một lát”.
Xà lắc đầu, “Ta không biết, Hổ à. Chắc là mình nên đi tiếp thôi”.
“Vậy thì anh phải cõng Hầu đi. Tôi không cõng nó nổi nữa rồi”.
Xà ngó thân thể nhỏ xíu, bất tỉnh của Hầu trong tay của Hổ. Hầu đang run lẩy bẩy từ đầu xuống chân.
Xà hỏi, “Em đang run hay là Hầu run vậy?”.
Hổ đáp, “Cả hai đều run. Tay tôi mỏi nhừ rồi. Hãy dừng lại đây nghỉ qua đêm”.
“Đây à? Mình sẽ bị bắt mất”.
Hổ nói, “Mình đã đi cách sào huyệt khá xa rồi. Tôi nghĩ là mình sẽ an toàn”.
“Ta không biết...”.
“Bọn lính đó không đi xa như thế này để truy lùng mình đêm nay đâu”. Hổ vùng vằng cắt lời, “Và tôi cũng không nghĩ là có người đi theo mình. Nếu có hẳn chúng đã tấn công mình rồi”.
Xà nói, “Không cần thiết”.
“Anh cảm nhận được bao nhiêu người?”.
Xà đáp, “Một”.
Hổ đảo mắt, “Tôi có thể hạ một người khi cả hai tay bị trói ra sau lưng. Tôi giận như vậy đó”. Hổ cất cao giọng, “Có kẻ nào ngoài kia muốn chơi nhau với ta không? Chường mặt mi ra xem nào!”.
Xà nói, “Suỵtttt!”.
Nhưng đã quá trễ. Trên một ngọn cây cao gần đó, lá bỗng kêu xào xạc.
Hổ gầm gừ và cả hai đứa cùng ngó lên. Một con khỉ trắng, một mắt nhảy từ cành cây, nó ngồi vào một cái cây kề bên, rồi tuột nhanh xuống thân cây. Nó trông giống y như con khỉ mà Xà đã thấy dẫn đầu bầy khỉ đột kích những xe chở vàng của bọn cướp.
“Hú hú...” Hổ kêu lên khi con khỉ tiến tới gần chúng.
Xà hỏi, “Mi sợ gì vậy?” Nó thở ra nhẹ nhõm. Con khỉ đúng là kẻ mà nó cảm nhận suốt thời gian qua. “Nó là bạn của Hầu. Hầu có nhắc tới nó lúc còn ở trong sào huyệt”.
Hổ nói, “Hầu có kể cho anh nghe con khỉ đó đã làm gì với bàn tay của Hùng không? Tôi thấy mấy cái sẹo trong lúc giành thức ăn với hắn. Tôi không liều đâu”. Hổ lùi lại mấy bước.
Xà đã quên chuyện bàn tay của Hùng rồi.
Con khỉ trắng ngó Hầu nằm trong tay của Hổ, rồi ngó cây đoản côn mà Xà đang cầm. Nó nhìn chằm chằm vào mắt Xà và nhe một bộ bốn cái răng nanh sắc lẻm thật ấn tượng ra, cái nào cũng dài bằng ngón tay út của Xà.
Xà dịu dàng nói, “Tao không làm gì hại gì mày đâu”.
Môi trên của con khỉ cong lên và nó lại ngó cây đoản côn.
Xà nói, “Có lẽ tao nên bỏ cây côn này xuống nhé”. Nó bỏ cây côn xuống đất rồi bước lui.
Con khỉ chạy vội tới và nhặt cây côn lên, rồi quay lại đối diện Xà. Nó lại nhe răng ra.
Hổ nói, “Hay lắm. Giờ thì nó dùng cây côn đó để đập tôi. Cứu tôi với... Tôi bận bồng Hầu rồi này”.
Xà bước tới Hổ một bước và con khỉ ré lên. Nó nhảy cà tưng lên xuống, nện cây côn xuống đất mỗi khi chân nó chạm mặt đất.
Xà đứng lại. “Anh nghĩ nó không thích anh đâu”.
“Anh nghĩ vậy à?” Hổ nói, đảo mắt.
Xà bước lui hai bước và con khỉ bước một bước tới Hổ. Xà bước lui thêm mấy bước và con khỉ bước tới phía Hổ thêm mấy bước.
Hổ nói, “Anh làm cái gì vậy? Đến đây nào!”.
Xà nói, “Không, chờ tí. Anh nghĩ nó muốn nhìn Hầu, nhưng nó sợ anh. Nếu nó tấn công, anh sẽ đến ngay đó trước khi em có thể gọi to tên anh”.
Hổ nói, “Hay lắm”.
Xà thối lui thêm nhiều bước nữa và con khỉ trắng bước thẳng đến Hổ, mắt nó dán vào thân thể đang run lẩy bẩy của Hầu. Hổ đưa Hầu ra trước mặt nó và con khỉ trắng chuồi cây đoản côn vào túi áo của Hầu. Rồi con khỉ hạ thấp mũi của nó xuống mũi của Hầu và hít vào thật sâu. Nó lướt một ngón tay ngang qua vầng trán nhợt nhạt của Hầu rồi bỏ chạy.
Hổ nhìn Hầu và Xà nghĩ rằng nước mắt lại ngấn đầy mắt Hổ. Hổ gầm lên, “Thằng Ưng sẽ trả giá cho vụ này”.
Xà nói, “Hãy dừng chân qua đêm ở đây. Anh nghĩ cả hai đứa mình đều cần nghỉ ngơi. Con khỉ bỏ đi rồi nên giờ anh không cảm nhận ra ai nữa cả. Hầu vẫn còn cái túi có viên đá lửa và thanh kim loại đánh lửa chứ?”.
Hổ nhìn vào thắt lưng của Hầu và gật đầu.
“Nếu mình có thể làm cho Hầu ấm lên thì có lẽ nó sẽ ngưng run chăng. Em hãy đưa Hầu vào trong và ngồi lại với nó. Anh sẽ đi tìm ít củi và chỗ ngủ qua đêm, rồi anh sẽ quay lại với hai đứa em”.
Hổ càu nhàu rồi mang Hầu vào trong bụi rậm.
Xà nói, “Đừng đi xa quá. Em cần xem chừng con đường mòn trong lúc anh đi khỏi, để phòng ngừa có kẻ đến. Mình không muốn bị ngạc nhiên bất ngờ đâu”.
Hổ gầm gừ nho nhỏ trong họng, “Tối nay mà thằng Ưng đến đây thì sẽ là điều ngạc nhiên thú vị nhất trong đời của tôi”.