← Quay lại trang sách

Chương 18 - 19

Đường Lang trên lưng con chiến mã đen tuyền chạy băng qua đêm trăng. Bộ quần áo lụa ướt dính sát vào người hắn, bím tóc dài và nặng quất vào lưng cùng nhịp với vó ngựa mạnh mẽ. Hắn phải đi vội lên.

Đường Lang cần phải đến cung điện mùa hè của hoàng đế rồi quay trở lại sào huyệt của bọn cướp trong một thời gian hợp lý.

Hắn không muốn Ưng ngờ vực, nhất là từ khi hắn đã hoàn tất nhiệm vụ của mình như là ý của Ưng: tìm ra nơi bọn tiểu tăng đi đến. Chúng đi Khai Phong và Ưng chỉ muốn biết có vậy. Ít ra là trong lúc này.

Đường Lang nắm chặt cái bao tải để đằng trước hắn và một nụ cười gian hiểm nở trên làn môi mỏng. Hắn tự hỏi ai sẽ là kẻ ngạc nhiên hơn trong những ngày sắp tới, vị hoàng đế khi được trao cái đầu của cháu mình hay là Ưng khi hắn biết ra ai đã giao nó - và vì sao.

Chương 19

Xà thức giấc bởi một cái giật mạnh thình lình, bụng dưới của nó cuộn lên. Nó chưa kịp nhận ra rằng nó đã ngủ thiếp đi. Trong ánh nắng ban mai, nó thấy con khỉ trắng đang ngồi ở một cái cây gần bên, nhìn Hầu chăm chăm. Hổ nằm ngáy khò khò kế bên Hầu.

Xà nghĩ rằng hẳn là nó đã ngủ thiếp đi ngay sau khi nhóm một đống lửa nhỏ để sưởi ấm cho Hầu. Đã nhiều giờ trôi qua rồi. Trước mặt Hổ và Hầu chỉ còn lại một đống tro tàn. Xà nhìn quanh, cố tìm xem có tăm hơi gì của Ưng hay đám lính của hắn không. Nó không thấy gì cả.

Con khỉ leo xuống và Xà thấy nó mang theo bốn cái que dài, mỗi que xiên qua nhiều vật gì tròn tròn. Đó là những tai nấm. Con khỉ đặt những que xiên tai nấm xuống kế bên bếp lửa tàn, rồi ngồi xuống cạnh Hầu.

Xà quan sát, sẵn sàng can thiệp, trong lúc con khỉ nhẹ nhàng lay Hầu như thể nó đang cố đánh thức Hầu dậy. Hầu vẫn nằm im lìm.

Xà nhìn mặt đất ở quanh cái chân bị thương của Hầu. Mặt đất khô ráo. Ít ra Hầu không còn chảy máu nữa.

Con khỉ trắng với tay ra và bắt đầu xoa xoa gáy của Hầu. Trông như thể con khỉ đang xoa bóp huyệt đạo để làm người bất tỉnh tỉnh lại. Nó cũng là kỹ thuật mà Cẩu đã sử dụng để làm tên cướp cầm đao hồi tỉnh bên ngoài sào huyệt.

Xà nghĩ, Mình không hiểu nó học được cái đó ở đâu. Lẽ ra mình nên nghĩ đến việc dùng thử phương pháp đó. Nó ngồi dậy và con khỉ trắng nhấc chân khỏi mái tóc đen ngắn của Hầu. Con khỉ nhe răng ra. Xà nhận thấy con khỉ đang ngó cổ tay trái của nó.

Xà nhìn xuống thấy cái đầu xinh xắn của con rắn thò ra khỏi ống tay áo. Nó che đầu con rắn lại. Nó không biết chắc là con khỉ cảm thấy bực với nó hay với con rắn. Dù sao đi nữa, Xà không muốn mạo hiểm.

Xà gọi, “Này, Hổ. Dậy đi nào”.

Hổ không nhúc nhích.

Xà nhìn quanh thấy một hòn đá cỡ nắm tay sau lưng nó. Nó nhặt hòn đá và ném Hổ. Hòn đá trúng cái bụng lùm lùm của Hổ tưng ra.

Hổ rên lên đau đớn và gãi bụng.

Xà nói, “Dậy đi, Mèo Ướt”.

Hổ hít ngửi không khí, rồi bừng mở mắt. Nó ngồi dậy và quay về phía con khỉ trắng. Con khỉ trắng ngó Hổ nhưng không tỏ vẻ gây hấn.

Hổ phẩy tay trước mũi, “Con khỉ đó cần phải tắm hơn cả Hầu. Nó đến lúc nào vậy?”.

Xà đáp, “Vừa mới đến”. Nó chỉ mớ nấm, “Nó mang mấy cái đó tới, rồi cố lay Hầu dậy. Có vẻ như nó đang cố xoa bóp huyệt ở hộp sọ của Hầu”.

Hổ nói, “Ý hay quá. Có hiệu quả không?”

Xà đáp, “Nó là con khỉ mà Hổ. Tất nhiên là không hiệu quả. Anh muốn làm thử, nhưng anh nghĩ con khỉ sẽ không để cho anh tới gần Hầu. Em phải làm thôi”.

Hổ ngó con khỉ một mắt to đùng, rồi càu nhàu và chồm qua bên Hầu. Con khỉ chăm chú quan sát nhưng không xen vào khi Hổ nâng đầu Hầu lên và bắt đầu xoa bóp huyệt.

Hầu ấp úng rên lên, “Ôiiii...”.

Hổ nói, “Ô! Hiệu nghiệm rồi!” Nó tiếp tục xoa đầu của Hầu, nhưng không có gì biến chuyển.

Sau cùng, Xà nói, “Thôi đủ rồi. Mình cần tìm ai đó có thể giúp cho nó tỉnh”.

Hổ đặt đầu của Hầu xuống. “Tôi ước gì có Hạc ở đây. Anh ấy... Tôi muốn nói, chị ấy sẽ biết nên làm gì”.

Xà gật đầu đồng ý. “Cô ấy biết nhiều về những chuyện này hơn là chúng ta”. Nó xoa cái cằm dài. “Thật tệ là mình không thể trở lại sào huyệt. Anh có cảm giác rằng Hổ Mang có thể giúp được”.

Hổ hỏi, “Anh muốn nói là mẹ của anh?”

Xà chớp mắt. Điều đó nghe thật là lạ vì một lý do gì đó. Nó đáp, “Đúng vậy”.

Hổ hỏi, “Vì sao anh nghĩ là bà có thể giúp?”

“Khi bọn lính tấn công, bà đã hạ gục mấy tên bằng thuốc độc giấu dưới móng tay. Thường thì người dùng độc dược biết thuốc giải độc và thuốc độc trong nhiều thứ”.

Hổ hỏi, “Anh muốn nói hai tên lính chết queo trong nhà kho của bọn cướp... Bà ấy giết chúng à?”.

Xà gật đầu.

“Ô hô. Bà ấy muốn gì ở anh?”

“Bà ấy chỉ muốn nói chuyện thôi”.

Hổ hỏi, “Tại sao bà ấy lại có độc dược dưới móng tay nếu bà chỉ muốn nói chuyện thôi?”

Xà khựng lại. Thật là một câu hỏi hay. “Anh đoán bởi vì bà sống với bọn cướp. Bà phải sẵn sàng đề phòng cho mọi chuyện”.

Dường như Hổ hài lòng với câu trả lời này. Nó gật đầu và nhìn dưới lưng của Xà. “Có phải cái u gồ lên dưới áo của anh là quyển bí kíp rồng không?”

Xà nói, “Một trong những quyển đó. Anh đưa hai quyển cho Hổ Mang - anh muốn nói là mẹ anh - để bà giữ cho an toàn”.

Hổ hỏi, “Anh đã làm gì ? Tôi liều mạng để lấy mấy quyển bí kíp đó! Khi nào thì mình lấy lại chúng đây?”.

Xà đáp, “Anh nghĩ, lần tới khi mình gặp bà ấy”.

Hổ gầm gừ và đấm mạnh nắm tay vào lòng bàn tay xòe ra.

Con khỉ ngó Hổ và nhe răng ra.

Xà nói, “Bình tĩnh nào Hổ. Em làm con khỉ bực lên kìa”.

Hổ khịt mũi và quay đi chỗ khác.

Xà nói, “Anh rất tiếc đã làm em giận. Nhưng giờ thì mình không thể làm gì được cả. Mục đích khẩn cấp nhất của mình là tìm người giúp Hầu. Đó là điều mà mình cần tập trung vào. Mình cần tính xem đưa nó đi đâu đây”.

Hổ trừng mắt với Xà, “Mình? Tôi phải làm gì để giúp chuyện đó đây? Anh dẫn chúng tôi đến đây. Tôi không biết mình đang ở đâu cả. Điều chúng ta cần là một...” Hổ ngưng lời và nhìn con khỉ trắng. Nó vỗ tay vào trán, “Một người dẫn đường! Tất nhiên là vậy!”.

Xà hỏi, “Em đang nói gì vậy?”.

Hổ đáp, “Con khỉ trắng đã như là một người dẫn đường cho tôi và Hầu. Nó dẫn chúng tôi đến chùa Thiếu Lâm. Nó cũng dẫn chúng tôi đến ngôi làng mà quan tổng trấn ở”.

Xà hỏi, “Từ ngôi làng đến Ẩn Chân bao xa?”.

“Khoảng nửa ngày đường”.

“Nó nằm ở hướng đông của Ẩn Chân hay hướng tây?”.

Hổ đáp, “Hơi hướng về tây bắc. Sao vậy?”.

Xà chỉ về hướng tây về phía ngọn núi nhỏ, “Càng nhìn nó, anh càng nghĩ nó là núi Thiên Sơn. Nếu anh đúng, thì Ẩn Chân ở phía bên kia. Có nghĩa là nếu ngôi làng nằm nửa ngày đường hướng tây bắc của Ẩn Chân, thì chắc chắn nó là nửa ngày đường của nơi mình đang đứng lúc này. Em có nghĩ là con khỉ có thể dẫn mình tới đó không?”

“Hãy thử xem nào”. Hổ đáp. Nó nhìn vào mắt con khỉ. “Mày có thể dẫn chúng tao tới ngôi làng không?”.

Con khỉ băn khoăn nghiêng đầu qua một bên.

Xà hỏi, “Tên của ngôi làng là gì?”.

Hổ thú thật, “Tôi không biết”. Nó gãi đằng sau tai và nhìn con khỉ trắng lần nữa. “Mày có thể đưa bọn tao tới... a à... quan tổng trấn không?”.

Có vẻ như con khỉ nhoẻn miệng cười. Nó đưa tay ra nắm lấy tay Hổ. Xà thấy nó bóp mạnh ba lần trước khi buông ra và phóng lên cây.