Chương 20
Buổi chiều hôm đó, Xà không thể ngưng suy nghĩ về mấy que xiên nấm mà con khỉ đã mang đến cho chúng trước đó. Nó ước gì hai đứa nó đã ăn mớ nấm ấy. Nó và Hổ đã đi theo con khỉ trắng băng rừng cả ngày và nó đói lắm rồi. Nó cũng mệt lả. Xà và Hổ thay phiên nhau bồng Hầu, việc đó làm cho cả hai đuối sức.
Vậy mà lạ thay, đầu óc Hổ vẫn minh mẫn. Nó cứ nói huyên thuyên về các chuyến phiêu lưu cùng với Hầu. Xà vui vì có được thông tin, nhưng nó thấy càng lúc càng khó nắm bắt được các chi tiết.
Xà nhận ra rằng nó đang bắt đầu cảm nhận các tác dụng của việc hoạt động quá nhiều mà không ngủ đủ. Đầu nó trở nên mụ mẫm và thật khó mà tập trung. Các giác quan đờ đẫn và nó thấy mất dần cảm xúc với thế giới chung quanh. Nó mong đợi một điều gì đó giúp nó thoát ra khỏi trạng thái này.
Chẳng mấy chốc sau nó được toại nguyện.
Hổ dừng lại đổi tay bồng Hầu. Nó nghểnh mũi lên không hít thật sâu, rồi mỉm cười. “Mình sắp đến rồi. Cố lên nào!”
Hổ dấn bước tiến lên và Xà đi theo. Xà đi quanh một chỗ rẽ và một mùi thối rữa nện vào mũi nó như một nắm búa. Nó ngạt sặc sụa. “Mùi đó là gì vậy?”.
Hổ ngoái lại hào hứng nói, “Bãi rác của ngôi làng!”.
Xà nhìn vào đám cây thấy con khỉ đã dừng lại. “Hổ này, có vẻ như con khỉ không muốn đi thêm nữa”.
Hổ đáp, “Vậy cũng được. Tôi biết đường rồi”.
Xà gật đầu chào tạm biệt con khỉ, theo Hổ đi quanh một khúc rẽ khác, rồi đến đối diện với đống rác to nhất mà nó không tưởng tượng nổi. Nó to đùng như là tòa nhà to nhất của Ẩn Chân và cao cũng tương tự. Những cuộn hơi nước khắm lặm cuốn lên trời trong ánh nắng chiều. Nó thấy buồn nôn.
Hổ nói, “Đi lối này”. Nó men theo đống rác rồi đi thẳng xuống một con đường hẹp. Chẳng mấy chốc mùi thối của bãi rác đã ở sau lưng chúng và đầu của Xà bắt đầu minh mẫn trở lại.
Không bao lâu sau, chúng đến bên một hàng rào cao. Hổ sửa lại tư thế của Hầu rồi bước qua một khoảng bờ rào đã bị giẫm rạp sát đất. Xà đi theo Hổ qua khoảng trống và cả hai dừng lại trên lối đi. Những hình ảnh đổ nát của Ẩn Chân và Thiếu Lâm tràn ngập trong trí của Xà. Ngôi làng đã bị tàn phá tan hoang.
Chúng đang đứng trong quảng trường của ngôi làng, nơi mà Xà biết chắc rằng trước đây từng được hàng rào cao bao bọc kỹ chung quanh. Phía đằng xa của hàng rào đã bị đốt rụi thành tro và Xà thấy rõ sự hư hại bên ngoài. Những ngôi nhà đá mất mái và những mặt tiền cửa tiệm bám đầy bồ hóng và đổ nát. Các cánh cửa lớn và cửa chớp đã bị cháy rụi cả từ bản lề. Không một tòa nhà nào còn nguyên vẹn.
Bụng dưới của Xà cuộn lên khi nó thấy một nhóm người đi quanh từ sau một ngôi nhà đứng chơ vơ ở đầu của cái sân. Một tấm bảng hiệu cháy đen tựa vào tòa nhà có ghi Tiệm Bánh Bao.
Người to con nhất trong bọn đứng sựng lại ngó Hổ chằm chằm. Gã đàn ông cao to có mái tóc dài rối bù quấn vào hàm râu lởm chởm. Một bắp chân của gã đang băng bó nặng nề, một cẳng tay của gã cũng vậy. Gã cũng quấn băng quanh hai bắp đùi. Gã bước khập khiễng về phía chúng.
Hổ nói, “Tôi quay trở lại ngay”. Nó trao Hầu cho Xà và con rắn trên cổ tay Xà trườn lên cánh tay.
Xà đặt Hầu xuống đất trong lúc Hổ chạy về phía gã đàn ông cao lớn. Xà chú tâm vào ông ấy và nhận thấy Khí mà ông tỏa ra rất giống với của Hổ. Xà hiểu rằng người đó hẳn là cha của Hổ, Sơn Hổ.
Sơn Hổ vỗ mạnh vào lưng Hổ và Hổ chào lại. Cả hai cùng cười hềnh hệch tới mang tai. Hai người đi tiếp về phía Xà và Hầu, nụ cười của họ tan biến nhanh.
“Chào Xà”. Sơn Hổ nói, giọng trầm và khô khốc, “Sau cùng được gặp cậu thật là hay. Tôi ước được gặp nhau trong các tình huống khá hơn”.
Xà gật đầu, “Tôi cũng rất vui được gặp ngài”.
Sơn Hổ nói, “Không cần phải khách sáo. Tôi đã từng là một dũng sư ở Ẩn Chân, cậu biết đó. Chúng ta là huynh đệ”. Ông vòng tay lại như là một nhà sư ở Ẩn Chân và nhìn xuống Hầu. “Chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Xà đưa bọn con đến sào huyệt của bọn cướp và Ưng tấn công sào huyệt. Ưng dùng roi xích quất Hầu”.
Sơn Hổ nói, “Ta hiểu rồi. Ưng có chiếm được sào huyệt không?”.
“Có thể lắm. Lính của hắn dường như chiếm được thế thượng phong. Chúng mang theo súng. Bọn cướp bị giết rất nhiều”.
Sơn Hổ gật đầu. “Ưng cũng tàn phá ở đây. Lạ thay, chỉ có vài người bị thương thôi”. Ông nhìn Hổ, “Sau khi Hổ và Hầu thoát được, ta dùng một đòn hổ trảo đánh trúng đầu làm hắn choáng váng. Dân làng và ta phân tán ra ẩn trốn trong rừng. May mắn thay, Ưng không buồn cho thủ hạ đuổi theo chúng ta. Nhưng các con thấy đó, hắn đã đốt trụi ngôi làng rồi”.
Xà chỉ nhóm người vẫn đang đứng gần tiệm bánh bao, “Có phải mọi người đó hả? Cháu không thấy ai khác quanh đây cả”.
Sơn Hổ đáp, “Phụ nữ và trẻ con đã đi khỏi rồi. Họ đến ở những nơi khác, nhưng một số sẽ vui vẻ trở về sau khi nhà của họ được xây dựng lại để có thể sinh sống”.
Hổ hỏi, “Còn quan tổng trấn thì như thế nào?”.
Sơn Hổ đáp, “Ông ấy đã đi Khai Phong. Đi một mình. Cậu Hòa con trai ông ấy thì ở với Mã, bạn của con. Mẹ của Mã mang cả hai đứa chúng nó đến nhà em gái của bà ở một ngôi làng bên cạnh. Ta đã ở trong nhà của bà ở đây, cố sửa nó lại. Các cậu có thể ở đó với ta”.
Hổ nói, “Con sẽ giúp cha sửa lại nó. Con đã học được một số việc xây dựng ở sào huyệt bọn cướp”.
Xà nói, “Cháu cũng vậy”.
Sơn Hổ nói, “Cám ơn các con”. Ông lại nhìn Hầu, “Nói về việc giúp đỡ, để xem tôi có thể làm gì cho cậu Hầu tội nghiệp này không”.
Sơn Hổ cởi một trong nhiều cái túi nhỏ ở thắt lưng ra và ve vẩy cái túi dưới mũi của Hầu. Hầu giật bắn người rồi mở bừng mắt ra. Nó bắt đầu ấp úng rời rạc.
Sơn Hổ nói, “Tuyệt quá. Giấc ngủ của Hầu không sâu tới nỗi mình không thể chạm được”. Sơn Hổ tháo cái túi thứ hai và lấy ra một cái bình thon cổ nhỏ. Ông vặn nút đậy ra và nhỏ vài giọt chất lỏng vào cái miệng đang mở ra bập bẹ nói của Hầu.
Hầu sặc hai lần và đôi môi khô rang của nó khép lại, hai mắt cũng khép theo. Nó ngưng ấp úng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sơn Hổ nói, “Ta cho rằng Hầu sẽ ổn thôi”.
Xà hỏi, “Nước đó là gì vậy?”.
Sơn Hổ đáp, “Thuốc bổ máu. Ta chế một liều cho mình sau khi chân ta bị đạn xuyên thủng tuần trước. Nó là sự kết hợp của thảo dược nấu với nước giúp làm tái sinh máu. Nó còn giúp chống lại sự khử nước”. Sơn Hổ chỉ vào đôi môi khô của Hầu, “Cậu ấy hẳn sẽ không sống nổi lâu hơn nếu không giữ được nước. Các con nên tự hào vì đã kịp đưa cậu ấy đến đây trước khi quá muộn”.
“ Tự hào à? ” Hổ gầm lên, “Con giận quá. Con phải tính sổ với thằng Ưng về vụ này và mọi chuyện khác mà hắn đã làm!”.
Sơn Hổ thở dài, “Ưng rất lợi hại, Hổ à”.
Xà nói, “Vậy thì mình sẽ tìm người giúp sức. Cháu nghĩ Mãng sẽ giúp chúng ta”. Nó cúi thấp đầu xuống, “Nếu ông ấy sống sót qua cuộc tấn công”.
Sơn Hổ nói, “Mãng sẽ ổn mà”. Ông đặt bàn tay to đùng lên vai Xà, “Mãng có tình cờ cho cháu kế hoạch gặp lại khi khẩn cấp nào không?”.
Xà gật đầu, “Bọn cháu phải gặp ông ấy vào ngày đầu tiên của lễ hội Thuyền Rồng”.
Sơn Hổ nói, “Tốt lắm. Ta sẽ đến với cháu. Các cháu dự định gặp ông ấy ở đâu?”.
“Ở một quán trọ có tên là Phượng Ngọc”.
Sơn Hổ nói, “Ta biết rành nơi đó”. Ông nhìn Hổ, “Quán đó có món gà nấu nước tương ngon hết biết”.
Hổ tròn xoe mắt và liếm mép.
Xà nhìn xuống Hầu. Nó nghĩ cách làm sao để gặp lại cha mình và do đâu Hổ gặp được cha nó. Xà nhìn Sơn Hổ, “Bác có tình cờ biết được điều gì về cha của Hầu không?”.
Sơn Hổ khựng lại và gãi hàm râu xồm xoàm, “Ta biết. Chuyện này không phải là chuyện bình thường, vì vậy ta phải yêu cầu cháu giữ bí mật nhé. Cha của Hầu từng sống trong vùng này và phần lớn người ta biết đến ông như là Vua Khỉ. Ông ít giao thiệp với ai và rất ít ai gặp được ông. Ông mới bỏ trốn gần đây. Rồi ông không trở lại nữa”.
Hổ hỏi, “Ông vẫn còn sống không?”.
Sơn Hổ đáp, “Không ai biết điều đó”.
Xà hỏi, “Ông bỏ trốn vì cái gì?”
“Không phải cái gì. Mà là người nào. Một kẻ tên là Băng”.
Xà hỏi, “Nước đá à? Tên đó là tiếng Quảng Đông”.
Sơn Hổ nói, “Đúng vậy”.
Hổ nói, “Vậy thì chúng ta sẽ thêm tên của Băng vào danh sách ngay sau tên của Ưng!” Nó đấm nắm tay vào lòng bàn tay.
Sơn Hổ lắc đầu, “Con không phải là đối thủ của Băng đâu. Nếu con cảm thấy phải ra tay, thì hãy tập trung vào Ưng, Hổ à. Hắn quá sức lợi hại để tấn công trực diện, vì thế con phải hạ thủ hắn từ từ. Hãy bắt đầu bằng cách phá hủy những trò ác độc mà hắn đã làm. Từ lâu ta đã thề không còn tham dự vào ân oán của bất cứ kẻ nào nữa, nhưng có vẻ như ta phải phá bỏ lời thề đó. Ta sẽ giúp các con. Chúng ta sẽ bắt đầu với việc cứu chữa cho Hầu, rồi chúng ta sẽ làm điều gì có thể để giúp dân làng trước khi rời đi Khai Phong và cuộc hẹn gặp với Mãng. Cùng với nhau, chúng ta sẽ không làm được gì nhiều, nhưng nếu các con có thể thuyết phục được Mãng giúp, thì chúng ta có thể có cơ hội”.