← Quay lại trang sách

Chương 21

Hai ngày sau khi chiếm được sào huyệt, Ưng ngồi một mình ở đầu cái bàn lớn đặt giữa khách sảnh của bọn cướp, thảo một bản báo cáo để trình cho hoàng đế. Mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn là hắn từng mong đợi. Ưng đã mang theo chừng một trăm lính vào trận chống với khoảng một trăm tên cướp. Xác bọn cướp đếm được bảy mươi cái. Còn xác lính là năm mươi. Thủ hạ của hắn sử dụng súng giỏi hơn. Lần sau, hắn sẽ sai lính lùng diệt kẻ địch thay vì để cho chúng chạy thoát. Ưng sắp nhúng bút lông vào nghiên mực xạ để hoàn tất bản báo cáo thì có tiếng gõ cửa trước. Hắn cau mày giận dữ và đặt cây bút qua một bên. “Vào đi”. Đường Lang bước qua cửa, một tay để sau lưng. “Xin chào, Ưng tướng quân. Tôi có một vật quan trọng dành cho ngài đây”. Ưng nhướng đôi mày xếch, “Ba cái đầu trẻ có tóc đen cắt ngắn à?”. Đường Lang đáp, “Không phải, thưa tướng quân. Bọn nhóc đi tới Khai Phong”. Ưng cau mày, “Cả ba đứa chúng nó à?”. “Theo tôi biết thì đúng vậy, thưa tướng quân. Tên nhỏ con bị bất tỉnh khi tôi thấy nó lần cuối, nhưng nó vẫn còn sống. Bọn dũng sư trẻ này định gặp Mãng sau một tháng. Tôi nghĩ rằng Mãng vẫn còn sống”. Ưng nói, “Xác Mãng không có trong đám xác chết. Ta đã tự tay kiểm tra”. Hắn nhìn cánh tay của Đường Lang, “Cái gì sau lưng mi vậy?”. Đường Lang đưa ra một tấm giấy da còn tốt, được cuộn lại. Chất lượng của tờ giấy còn tốt hơn cả tờ giấy mà Ưng dùng làm bản báo cáo. Ngay lập tức Ưng nhận ra rằng bản văn tự có mang dấu triện của hoàng đế. Đường Lang nói, “Dành cho ông”. Hắn cúi chào. Ưng giật nó khỏi tay của Đường Lang, “Mi lấy cái này ở đâu vậy?”. “Tôi tình cờ gặp hoàng thượng ở trong rừng và...”. “Lần nữa?” Ưng cắt lời, “Mi cũng ‘tình cờ gặp’ hoàng thượng khi ta phái mi đi giao cái đầu của Đại Sư Ẩn Chân”. “Tôi biết”. Đường Lang đáp, đôi mắt hí nhìn thẳng vào mắt của Ưng, “Chính tôi cũng khó tin nổi chuyện đó”. Ưng không hiểu được sự bày tỏ của Đường Lang, “Cái gì đây?”. “Tôi không biết, thưa tướng quân”. Đường Lang đáp, đôi mắt hắn vẫn dán dính vào mắt của Ưng. “Tuy nhiên, nếu phải đoán thì tôi cho rằng hoàng thượng chúc mừng tướng quân về những thành quả mới đây của tướng quân. Ngài cũng đã biết về Ẩn Chân rồi và tôi tâu với hoàng thượng về mọi chuyện xảy ra ở đây. Dường như Ngài thích nghe tự miệng tướng quân kể lại những sự kiện hơn”. Ưng nở một nụ cười khoái trá rồi xé con dấu trên cuộn văn tự bằng một cái móng tay dài. Nó quả là một thư mời. Hoàng đế muốn gặp hắn trong vòng hai mươi mốt ngày. Chắc có chuyện quan trọng cần được hoạch định. Hiếm khi hoàng đế mời ai đến cung điện mùa hè của mình - Ưng chưa bao giờ đến đó. Ưng nói, “Có vẻ như ta sẽ rất bận rộn. Mi cũng vậy. Hãy sắp xếp cho thái úy Vũ mang một toán quân đến Khai Phong để truy lùng bọn nhóc. Mi sẽ ở lại đây và lập một chiến lược phòng thủ để giữ sào huyệt trong trường hợp bọn cướp quay lại. Hãy huấn luyện bọn lính còn lại theo những chiến lược mà mi thấy hữu ích nhất”. “Tôi không có ý định để cho bất cứ ai chiếm căn cứ này”. Đường Lang nói với giọng chân thật, “Và tôi biết cách chỉ huy bọn lính”. “Nghe có vẻ như mi đã suy nghĩ về chuyện này rồi”. Ưng nói khi nhặt cây bút lông lên. “Ngài không hiểu đâu, thưa tướng quân”. Ưng nạt ngang, “Vậy thì cút khỏi mắt ta và bày cho ta thấy mi có ngón nghề gì!”. Đường Lang cúi chào đáp, “Tôi định vậy”. Trong lúc quay ra cửa, một nụ cười tự mãn nở trên môi hắn. “Tôi hoàn toàn định vậy”.