← Quay lại trang sách

Chương 22

Trong ba tuần, Xà và Hổ dùng những kỹ năng về xây dựng một cách hữu ích. Xà giúp đẽo và gắn những rui mè thay thế cho vô số mái nhà trong khi Hổ một tay cưa, lột và giao những súc cột chống cho hầu hết mọi công trường.

Khi chúng không làm việc, thì Xà chia thời gian của nó giữa những đoạn thiền định một mình và làm cho Hầu vui lên. Hầu đã tỉnh lại sau khi được Sơn Hổ chăm sóc một ngày và đang hồi phục rất nhanh, nhưng nó buồn lắm. Sơn Hổ đã xác nhận rằng Vua Khỉ là cha của Hầu và giờ thì Hầu biết rằng Vua Khỉ đang mất tích vì một kẻ có tên là Băng - hay “nước đá”. Hầu không chịu trò chuyện với ai cả.

Tuy nhiên, hôm nay mọi chuyện đang thay đổi. Hầu đã đi vào rừng từ sáng sớm và tìm thấy con khỉ trắng. Điều này đã tạo nên một sự thay đổi rõ rệt trong trạng thái tinh thần của Hầu. Vào buổi chiều, nó leo lên mái nhà mẹ của Mã với Hổ, nó cười khúc khích khi tính về kích cỡ cái hố để lại trên sân trước, nếu lỡ mà Hổ trượt chân ngã xuống.

Cách đó vài ngôi nhà, Xà đang làm việc với Sơn Hổ. Sơn Hổ đang đặt một cây cột chống mới ở dưới đất trong lúc Xà đang bám đu đưa trên một cây rui, nối hai cây xà lại với nhau. Họ đang bàn về Khai Phong.

Xà hỏi, “Vậy ngày mai mình sẽ đi?”

Sơn Hổ đáp, “Đúng vậy. Đi ngay trong buổi sáng. Hầu và ta vẫn còn đi chậm lắm, vì vậy sẽ mất thêm thời gian để đến khúc đường có quán xá. Tốt hơn là mình không ngủ bên vệ đường đâu. Có quá nhiều bọn trộm đạo và bọn khả nghi khác lẩn trốn loanh quanh”.

“Cháu nghe nói rằng mình sẽ mất sáu hay bảy ngày để đi đến đó”. Xà nói, lấy một cái vồ gỗ khá to từ trong thắt lưng ra.

Sơn Hổ nói, “Đúng vậy. Chắc là bảy ngày. Vậy là chúng ta sẽ đến thành phố vào ngày thứ năm của tuần trăng - ngày thứ nhất của lễ hội Thuyền Rồng của Khai Phong”.

Xà nói, “Cháu mong đến lúc đó quá. Cháu chưa bao giờ đến một thành phố lớn”. Nó bắt đầu đóng một cái chốt dài, nối các cây xà vào cái cột mà Sơn Hổ đang giữ.

Sơn Hổ cất cao giọng, “Chắc chắn nó sẽ là một kinh nghiệm hay đấy. Cậu chưa tiếp xúc quá nhiều người trong đời. Thật là hay khi Mãng sẽ đưa cậu đi xem đây đó. Ông ấy rất quen thuộc với thành phố đó”.

Xà gật đầu, “Cháu muốn gặp lại ông ấy”. Nó ngừng tay đóng vồ nửa chừng. Nó suy nghĩ một điều trong vài tuần nay, “Bác có nghĩ là Mãng sẽ mang Hổ Mang theo không?”.

Sơn Hổ gãi hàm râu xồm xoàm rồi ngước nhìn Xà, “Ta không biết. Bà ấy khá là... độc lập”.

“Cháu nhận thấy điều đó”.

Sơn Hổ có vẻ ngạc nhiên, “Vậy ra cậu đã gặp rồi à?”.

“Vâng”. Xà đáp, lại làm việc, “Một lần. Bà ấy tự giới thiệu ở sào huyệt”.

Sơn Hổ nói, “Tốt lắm. Rất tốt”.

Xà nghĩ Sơn Hổ nói rất chân thành. Nó quyết định hỏi thêm một câu riêng tư hơn nữa. “Bác nghĩ thế nào về Hổ Mang?”.

Người của Sơn Hổ đờ ra và ông ngó xuống đất, “Chà, tôi... chưa gặp gỡ quen biết bà ấy nhiều để có một ý kiến. Tại sao cậu lại hỏi vậy?”.

Xà nói, “Cháu không biết. Cháu nghĩ mình cũng chưa có được một ý kiến về bà ấy, nhưng cháu giao cho bà giữ hai quyển bí kíp rồng của Ẩn Chân”.

Sơn Hổ trợn mắt ngó Xà, “Cậu làm gì ?”.

Xà đáp, “Cháu gặp bà ấy ngay trước khi Ưng tấn công. Bà ấy bảo cháu giao mấy quyển bí kíp cho bà ấy giữ và lúc đó nghe có vẻ đó là ý kiến hay. Bác có nghĩ là cháu đã phạm sai lầm không?”

Sơn Hổ lắc đầu, “Tôi không biết. Nghe có vẻ rất lạ là bà ấy muốn chúng. Có lẽ bà chỉ muốn giúp thôi. Không phải có cả thảy bốn quyển bí kíp rồng sao?”

Xà đáp, “Vâng. Cháu vẫn đang giữ một quyển. Ưng giữ quyển kia”.

Sơn Hổ nói, “Thôi, giờ thì mình không thể làm gì nhiều về chuyện đó nữa. Tôi có thể xem quyển cậu giữ không? Tôi đã xem tất cả các quyển bí kíp Hổ của Ẩn Chân nhưng chưa từng xem quyển bí kíp nào thuộc kiểu của loài thú khác”.

Xà đáp, “Được chứ”. Nó đặt cái vồ xuống và thò tay vào trong áo. Nó lấy quyển bí kíp ra, cẩn thận giấu con rắn xinh đẹp dưới tay áo. Xà thả quyển bí kíp xuống cho Sơn Hổ.

Sơn Hổ mở sách ra. Ông chăm chú nhìn bức phác họa kinh tuyến về khí ở một mặt và bức phác họa huyệt đạo ở mặt kia. “Đây là bí kíp võ công cơ bản mà mọi nhà sư Ẩn Chân đều học. Cậu có chắc nó là một quyển bí kíp rồng không?”.

Xà đáp, “Cháu nghĩ vậy. Nó có các đặc tính rồng ở nhiều chỗ và nó là giữa những quyển mà Ưng đánh cắp được”.

Sơn Hổ nói, “Tôi tin vậy”.

Xà nhìn xuống những phác họa khi Sơn Hổ giơ quyển bí kíp lên ánh sáng nắng, “Cháu...” Tiếng của Xà kẹt lại trong họng nó.

Sơn Hổ hỏi, “Cái gì vậy?”.

Xà chăm chú nhìn bức phác họa huyệt đạo ở lưng của quyển bí kíp. Khi Sơn Hổ giơ quyển bí kíp lên ánh nắng, thì bức phác họa kinh tuyến về khí trên mặt trước soi xuyên qua và hai bức phác họa kết hợp lại với nhau. Những kinh tuyến Khí trở thành những con đường hay những dòng sông và các huyệt đạo sắp hàng dọc theo chúng như những mốc ranh giới.

Xà nói, “Cháu không tin nổi. Nó là một cái bản đồ! Xem nó như thế nào khi bác giơ nó lên ánh nắng nào?”.

“Thật là kỳ diệu”. Sơn Hổ nói, nghiêng đầu qua một bên. “Nó đúng là một cái bản đồ. Sự khám phá tuyệt vời”.

Xà hỏi, “Bác có nhận ra điều gì không?”.

Sơn Hổ lắc đầu, “Ta đã đi ngang dọc khắp vùng này và ta chắc rằng không có chỗ nào của những nơi này là ở đây cả. Có lẽ nó ở Quảng Đông. Đại Sư đến từ Quảng Đông và ông ấy là người mang mấy quyển bí kíp đến Ẩn Chân”.

Xà nói, “Hổ Mang đến từ Quảng Đông. Có lẽ bà ấy sẽ biết”.

Sơn Hổ nói, “Có khả năng như thế. Có lẽ đó là lý do mà bà muốn có chúng. Hy vọng chúng ta sẽ may mắn và bà ấy sẽ ở Khai Phong. Giờ thì hãy nhanh tay lên và làm cho xong việc ở đây càng nhanh càng tốt để mình có thể ngủ ngon tối nay. Ta muốn ra đi trước bình minh ngày mai”.

Sơn Hổ không nói đùa về việc ra đi trước khi trời rạng sáng. Xà cảm thấy buồn vì Hầu phải tìm con khỉ trắng trong bóng tối để chào tạm biệt. Khi Sơn Hổ nói rõ ra, họ sẽ đi trên một con đường nhiều người thường xuyên qua lại, thì có khả năng Hầu sẽ không thể gặp bạn của nó trong một thời gian.

Khi Hầu chào tạm biệt xong, nó theo Xà đến tiệm bánh bao để gặp Hổ và Sơn Hổ. Sơn Hổ trao cho chúng mỗi đứa một cái áo nông dân màu xám rách tả tơi để thay, giúp chúng trà trộn vào mọi người và ông chủ tiệm bánh bỏ đầy bánh bao vào một cái túi đủ cho nhiều bữa ăn sáng.

“Chúng ta sẽ không ăn trưa trên đường đi”. Sơn Hổ giải thích trong lúc khoác cái túi lên vai, “Và ăn như hoàng đế vào bữa ăn tối”.

Lúc họ cám ơn ông chủ tiệm bánh và bước ra ngoài, thì mọi người còn lại trong ngôi làng đã nhóm lại trong quảng trường để tiễn họ lên đường. Chào tạm biệt nhau xong và trước khi mặt trời mọc thì họ lên đường đi Khai Phong. Vào lúc này đường đi chỉ là một con đường mòn nhỏ, nhưng Sơn Hổ trấn an chúng rằng nó sẽ nới rộng ra gấp hai mươi lần vào lúc họ đến các cánh cổng của thủ đô của vùng.

“Chúng ta nên chia ra làm hai nhóm”. Sơn Hổ nói khi mặt trời lên, “Hầu này, vì cậu và tôi vẫn còn đi khập khiễng, tôi đề nghị cậu đi với tôi trong hôm nay”. Ông dúi một cái túi nhỏ cho Hổ, “Hổ này, con và Xà đi lên trước. Cái túi có đủ tiền để chi trả cho tất cả chúng ta được một bữa ngon và chỗ trọ tử tế qua đêm. Chừng khi trời sắp tối, hãy chọn một nơi để chúng ta trọ lại. Hãy tự nhiên gọi trước một số thức ăn trong lúc hai đứa chờ Hầu và cha”.

“Con nghĩ con có thể giải quyết việc này”. Hổ nói với nụ cười trên môi.

Sơn Hổ nhìn Xà, “Có một số bọn bất lương vô liêm sỉ trên đường này và những kẻ trông nom quán trọ cũng không là ngoại lệ. Hãy cẩn thận nhé. Nếu ở bất cứ nơi nào có vẻ có chút khả nghi, thì hãy bỏ đi tìm nơi khác nhé. An toàn thì tốt hơn là phải ân hận nhiều, đặc biệt là bên ngoài chốn giang hồ”.

Xà đáp, “Cháu hiểu”.

Hổ có vẻ như không quan tâm chút nào. Nó liếm môi như thể trong một giấc mơ. “Cha có nghĩ là mấy quán trọ sẽ có món gà chứ?”.

Sơn Hổ đáp, “Chịu trả tiền thì họ sẽ dọn cho con bất cứ món gì”.

Hổ nói, “Chúng ta còn chờ gì nữa? Đi thôi, Xà à!” Nó vỗ tay một cái rồi chạy lên đường, ngâm nga một thực đơn dành cho hoàng đế. “Món gan gà xông khói nhé, chân chim trĩ nhé, lưỡi chim chiền chiện nhé...”.

Xà lắc đầu và bước theo, mừng rằng nó không nghe Hổ liệt kê vào danh sách món Ngỗng Béo Ngậy.

Con đường đến Khai Phong được làm rất dễ đi. Xà không phải tránh gai góc hay nhánh cây hoặc hố nước gì cả. Nó không phải kiểm tra các cột mốc ranh giới hay liên tục ngó lên ngọn cây tìm con khỉ trắng. Nó chỉ đi theo con đường. Thật là đáng chán.

Cả ngày đường, họ chỉ đi ngang qua một nhúm du khách, tất cả bọn họ đều nhắm hướng ngược lại. Không một ai chào hỏi gì cả.

Con đường mòn mà họ khởi hành đã mở lớn thành một con đường thật ngon lành đủ rộng cho bốn người cùng đi bên nhau. Những vết bánh xe lún hằn ở giữa đường, chứng tỏ nhiều xe đủ các cỡ đã chạy qua, làm cho mặt đường gồ ghề. Xà băn khoăn làm sao Sơn Hổ và Hầu đi được với những cái chân bị thương.

Theo kế hoạch thì Xà và Hổ tìm một nơi để ăn và nghỉ, nhưng cho tới giờ, một vài quán xá xiêu vẹo tồi tàn mà chúng thấy đều làm Xà chán ngán. Thậm chí con rắn trên cánh tay nó dường như cũng không tin tưởng chúng, nên nó không thèm vào nơi nào. Một quán khác hiện ra trong tầm mắt và bụng dưới của Xà bắt đầu cuộn lên. Xà lắc đầu. Lại những cảm giác tệ nữa.

Hổ hỏi, “Quán này thì thế nào?”.

Xà nói, “Anh nghĩ không được”. Nó nhìn cái bảng hiệu mới sơn lại, những chữ mạ vàng chóe lấp lánh trong ánh nắng chiều. Nhà hàng & Phòng trọ Hoành Thánh Tuyệt Cú Mèo.

Hổ cáu kỉnh, “Lần này thì cái gì tệ nào?”.

“Nó hơi có vẻ hấp dẫn quá ”.

Hổ đảo mắt. “Trễ rồi và tôi đang đói muốn xỉu. Mình vào đi”. Nó chen lên trước và đi đâm sầm qua cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn.

Xà nhìn quanh. Có điều gì đó không ổn nhưng nó không biết là điều gì. Dù biết làm vậy là ngu ngốc, nó vẫn đi theo Hổ vào bên trong. Nội thất của nhà hàng không làm cho nó thấy yên tâm hơn chút nào. Nhà hàng này còn có vẻ hấp dẫn hơn cả bên ngoài. Nó nhỏ thôi nhưng rất thanh lịch. Năm cái bàn thanh nhã được phủ khăn đẹp và ghế chạm hoa văn xếp quanh. Các bức tường và nền nhà bằng gỗ sậm màu không chút tì vết. Toàn bộ nhà hàng cho cảm giác sạch bóng. Không có thực khách nào cả.

Hổ ngồi vào một cái bàn, hai chân gác lên một cái ghế trống. “Anh nghĩ sao đây? Tôi biết chắc cách chọn chúng, phải vậy không nào?”.

Xà đáp, “Anh không thích nó chút nào”.

“Sao cũng được”. Hổ nói, mắt nhìn bảng thực đơn. “Hoành thánh đặc biệt. Ngon quá. Tôi không biết người ta có bỏ thịt trong bánh không...”.

Một giọng nói run run the thé cắt ngang, “Hỏi gì kỳ cục vậy? Tất nhiên là hoành thánh có thịt chứ! Không giống bất cứ loại hoành thánh nào mà các cậu từng nếm đâu... bảo đảm đấy”.

Một mụ già gầy yếu từ sau bức màn đỏ ở phía sau nhà hàng bước ra và đi thẳng đến bên Hổ.

Hổ hỏi, “Hoành thánh được làm như thế nào vậy?”.

Mụ già đáp, “Trong nước dùng nấu gà ngon tuyệt”.

Hổ cười khì khoái chí.

Xà hỏi, “Giá bao nhiêu vậy?”.

Mụ già dừng lại bên Hổ và cắn nhẹ làn môi dưới. Bà ngó áo quần rách rưới của chúng. “Chà, thông thường thì chúng tôi tính giá một cánh tay và một cái chân. Món hoành thánh đặc biệt của chúng tôi thật là rất đặc biệt. Chúng tôi dùng một thứ gia vị bí mật mà mang đến cho nó một mùi vị ngon không thể tả”.

Bà huých vào bụng Hổ, “Tuy nhiên, cậu bé thân yêu, cậu trông háu đói lắm và nhìn là biết ngay là người khoái ăn ngon rồi. Tôi nói thế này nhé... tôi sẽ giảm giá cho cậu. Nửa giá thôi. Cậu nghĩ sao nào?”.

Hổ đáp, “Đồng ý ngay!”.

Xà nói, “Khoan đã. Chúng ta còn chưa biết trọn giá là sao nữa. Đừng suy nghĩ bằng cái bao tử của em chứ”.

Hổ cởi cái túi đựng tiền xu ở thắt lưng ra rồi đổ tiền lên bàn, “Chừng này có đủ không?”.

Mụ già mỉm cười, “Dư rồi mà”.

Xà nói, “Chúng tôi còn hai người nữa. Và tất cả chúng tôi cũng cần ngủ lại một đêm”.

Mụ già đáp, “Chúng tôi có nhiều phòng lắm. Chúng ta có thể bàn về giá phòng và bữa ăn sau khi bạn của mấy cậu đến. Tôi hứa cũng giảm giá cho họ luôn. Các cậu biết lúc nào họ đến không?”.

Hổ đáp, “Chúng tôi không biết chính xác”.

Đôi lông mày mỏng dính của bà già nhướng lên, “Ồ? Họ có biết để gặp các cậu ở đây không?”.

Hổ nhìn Xà, “Tôi chẳng hề nghĩ đến chuyện đó”.

Xà lắc mạnh đầu.

Mụ già nói, “Tôi nói như thế này nhé. Tôi sẽ bắc ghế ra ngồi trước nhà trong khi các cậu ăn. Cho tôi biết họ trông như thế nào và tôi sẽ gọi họ lại. Đồng ý không nào?”.

Hổ đáp, “Cám ơn!”.

Mụ già mỉm cười, “Tôi sẽ làm thức ăn cho các cậu trước nhé. Hai tô hoành thánh đặc biệt có ngay!”.

Xà nói, “Tôi xin lỗi. Nếu bà không thấy phiền thì tôi thích một tô canh rau hay thứ gì tương tự như thế. Tôi không ăn thịt”.

“Tất nhiên, được thôi”. Mụ già nói. Bà ta biến mất sau tấm màn.

Hổ ngồi lại vào ghế và thở dài, “A, như thế này mới là sống chứ. Tôi thích chỗ này quá”.

Xà nói, “À, còn anh thì không thích. Anh cảm thấy có cái gì khác ở đằng sau”. Nó đứng dậy và bước đi khỏi cái bàn.

Hổ hỏi, “Anh đi đâu vậy? Chắc chắn đó chỉ là tay đầu bếp thôi”.

“Suỵt! Nhỏ giọng lại thôi. Ta muốn nhìn quanh một cái”. Xà thận trọng bước tới bức màn đỏ thì mụ già đi vụt qua nó, tay bưng hai cái tô to bốc khói.

Mụ già mỉm cười hỏi Xà, “Cậu đi đâu thế?”.

“Tôi chỉ... đi duỗi chân cho đỡ mỏi thôi”.

Mụ già nói, “Nào, ngồi xuống đi. Canh của cậu ngon nhất khi đang nóng”. Bà ngó Hổ, “Hoành thánh của cậu cũng vậy, cưng à. Ăn đi! Lát nữa tôi sẽ quay lại giúp đón bạn của các cậu”. Bà ta lại biến mất sau bức màn.

Xà nói trong lúc ngồi xuống, “Thật là lạ. Thức ăn được mang ra nhanh quá”.

Hổ đáp, “Anh mới là lạ đó. Đừng phân tích mọi chuyện nữa và ăn đi”. Hổ lấy một đôi đũa và một cái thìa rồi thọc vào tô hoành thánh của mình.

Hổ nói, “Chao ôi! Đây là món hoành thánh ngon nhất mà tôi được nếm! Nước dùng cũng thật là ngon. Canh của anh có ngon không?”.

Xà nói, “Anh chưa hề đụng tới cái thìa nữa là”. Nó cầm thìa lên và khều quanh mấy miếng cải bắp và tỏi tây ngâm giấm trong tô. Bụng dưới của nó cuộn lên.

Hổ nói, “Anh không biết mình đang bỏ lỡ cái gì đâu. Món này thật là ngoo...” Nó dừng lại nửa chừng và mặt nó nhăn lại. Hổ bỏ hai ngón tay vào miệng mò rồi moi ra một sợi tóc dài. Nó thả sợi tóc lên bàn rồi tiếp tục ăn.

Xà cau mày, “Sợi tóc đó ở bên trong miếng hoành thánh à?”.

Hổ gật đầu.

“Và em tiếp tục ăn à?”

Hổ ấp úng trong miệng đầy thức ăn, “Ăn chứ. Chỉ là sợi tóc thôi mà”.

Xà lắc đầu và chăm chú nhìn sợi tóc. “Thú vị đây. Sợi tóc đó dài và màu đen, nhưng tóc của bà chủ quán là tóc bạc”.

Hổ nói, “Chắc nó là của tay đầu bếp mà anh cảm nhận được. Đừng có quá...” Nó đặt đôi đũa xuống và cả hai tay nắm chặt lấy mép bàn.

Xà hỏi, “Chuyện gì vậy?”.

Hổ đáp, “Không dưng tôi thấy... lạ... Tôi...” Mắt Hổ trợn ngược lên và đầu nó chúi tới trước.

Xà hỏi nhỏ, “Hổ à?”.

Hổ bất tỉnh ngay đơ ra.

Xà nghĩ, Mình đã biết là có điều gì đó không ổn mà. Hoành thánh bị đánh thuốc mê rồi. Mình biết chắc canh của mình cũng bị cho thuốc mê. Mụ già này muốn gì đây?

Xà quyết định giả vờ theo. Nó vội múc vài thìa canh bỏ vào tô của Hổ để có vẻ như nó đã ăn một ít. Rồi nó khép mắt lại hi hí, ngoẻo đầu qua một bên và thở chậm lại.

Một lát sau, Xà thấy mụ già từ sau bức màn đi ra với một lão già cũng gầy yếu như bà. Mụ già cầm một cây dao phay to đùng. Lão già một tay cầm một cái móc thịt to và hai cuộn dây thừng ở tay kia.

Lão già nhìn Hổ và huýt gió, “Lấy cái núi thịt này đi! Hôm nay trời độ cho mình rồi. Nó sẽ làm nhân hoành thánh đủ cho cả một đoàn quân ăn. Tuy nhiên, thằng kia thì không có thịt thà gì mấy”.

Mụ già nói, “Thịt chùa là thịt chùa . Tôi sẽ lấy bất cứ cái gì mà có thể lấy. Ít ra ông cũng có thể lấy được vài lóc thịt từ cái thằng ốm nhách đó”.

Lão già hỏi, “Còn bọn bạn của chúng thì sao đây?”.

“Chúng nói rằng bọn bạn của chúng còn không biết chúng ở đây nữa kìa. Nếu bọn kia cũng rách rưới bẩn thỉu như hai đứa này thì chẳng bao giờ chúng nghĩ tới chuyện ngó vào trong một cái nhà hàng sang trọng như nhà hàng của mình đâu. Và nếu chúng đến, thì mình sẽ thêm chúng vào thực đơn luôn thể”. Mụ già cười khành khạch, “Thôi, bắt tay vào việc nào”.