← Quay lại trang sách

Chương 23

Ưng đứng trước cổng cung điện mùa hè của hoàng đế, chuẩn bị những nghi thức nhận chức tước mà hẳn chúng là lý do đằng sau lời mời đặc biệt hắn nhận được. Hắn đã hủy diệt Ẩn Chân và chiếm được sào huyệt của bọn cướp. Đây là lúc ăn mừng.

Xét cho cùng thì đây là nơi để xả hơi. Công việc triều chính là ở cung điện chính trong Tử Cấm Thành, cách hàng trăm dặm về hướng bắc. Ưng sẵn sàng cho bữa yến tiệc - trong niềm vinh dự của hắn.

Cả hàng chục ngàn chuyện chạy qua tâm trí Ưng. Trước tiên là, Điều gì làm tên lính gác chậm mở cửa như vậy?

Rốt cuộc cánh cổng cũng mở ra, Ưng phóng nhanh vào, nôn nóng triều kiến hoàng đế. Tuy nhiên chỉ sau hai bước chân, thì hắn đứng sựng lại trên lối đi. Ưng thấy mình đang ở cuối của cái sân chầu tráng lệ nhất ở Trung Quốc.

Những cây bách ngàn tuổi đứng dọc bên những đóa hoa thấp ngang cổ chân chỉ mới nở trong vài giờ. Những ngọn tháp được thiết kế công phu đứng liền nhau bao quanh những mô hình đá thiên nhiên được đẽo gọt như những hình nhân của Trung Quốc. Các con công tự do nhảy múa dọc theo những lối đi bộ và chim hót líu lo khắp các ngọn cây. Tuyệt phẩm ở trung tâm là một cái hồ nhân tạo thật rộng có hình dáng của một đóa sen.

Ưng nghe đồn rằng hoàng đế đã tiêu tốn vô số của cải để tạo ra nơi cư ngụ này cho mình và các cận thần và nó là chốn đẹp nhất trên trần gian. Cho đến giây phút đó, Ưng đã gạt đi những lời đồn đại. Tuy nhiên, giờ thì hắn tin từng lời. Hắn đang đứng ở rìa của nó và hắn là khách được mời.

Ưng nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, thấm đẫm vào từng tế bào. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy bình an, thì hắn lại cảm thấy có ai đó từ cái hồ đang chăm chú theo dõi hắn. Ưng mở mắt ra và nheo mắt dưới ánh nắng trưa chói chang phản chiếu từ mặt hồ. Hắn thấy dáng một người đàn ông gầy gầy trong chiếc áo bào màu cam.

“Mi còn chờ gì nữa? Ta không có nhiều thời gian đâu”. Người đàn ông bên hồ nói trong giọng khào khào.

Ưng cau mày. Đó là Sư tướng quân, tay cao thủ báo quyền và từng là nhà sư Thiếu Lâm, kẻ đã hủy diệt thành công chùa Thiếu Lâm - và suýt siết cổ Ưng chết.

“Mi làm gì ở đây vậy, cha nội?” Ưng hỏi trong lúc đi dọc theo lối đi cạnh hồ về phía Sư. Tà áo bào màu cam dành cho thầy chùa của Sư bay nhè nhẹ trong gió.

Sư nói, “Ta đề nghị mi xem lại cung cách khi xưng hô với ta. Ta là cấp trên của mi và cả hai chúng ta đều biết, ta là dũng sĩ võ công cao cường hơn. Thêm một lời ngạo mạn như vậy nữa thì ta sẽ lấy đầu mi”. Hắn quay người đi về một tòa nhà đồ sộ ở phía xa cái hồ. “Đi theo ta”.

Ưng cắn môi. Không ích lợi gì trong việc làm ồn chuyện trước mặt hoàng đế. Ít ra, Ưng nghĩ rằng hoàng đế ở đâu đó gần quanh đây. Hắn hỏi, “Mọi người đâu cả rồi?”

Sư đáp, “Có lính phòng ngự ở những khoảng đều dọc theo các bức tường của khuôn viên. Mi không thể thấy bọn lính hay các bức tường vì hoàng đế đã chi tốn rất nhiều để bảo đảm rằng mọi thứ được che khuất khỏi tầm mắt bằng tán lá trường xuân”.

Ưng nói, “Tôi muốn hỏi là, hoàng đế và những vị khách khác”.

Sư nhướng một bên lông mày rậm rì, “Chỉ có một vị khách thôi. Một vị quan tòa. Ông ấy và hoàng đế đang chờ mi bên trong cung điện. Có một cái phòng đặc biệt được thiết kế riêng cho những trường hợp như trường hợp của mi”.

Ưng cười khinh mạn. Một cái phòng đặc biệt , hắn nghĩ. Và một vị quan tòa. Vụ này hẳn là điều gì đó quan trọng đây.

Họ đến cung điện và Ưng đi theo Sư xuyên qua một mê lộ đầy những khách sảnh trang trí thật công phu. Khi họ đến một cánh cửa ở cuối một dãy sảnh dài, Sư quay qua Ưng, “Giao vũ khí của mi cho ta”.

Ưng chần chừ.

“Nếu không thì mi sẽ không được phép vào bên trong”. Những cơ hàm của Sư gợn lên.

Ưng lắc cổ tay phải và sợi roi xích trượt ra khỏi một cái túi đặc biệt trong ống tay áo rộng. Hắn cau mày rồi miễn cưỡng giao nó. Những nếp hằn trên mặt hắn sâu hơn.

“Theo lối này”. Sư nói, mở cánh cửa ra.

Ưng bước vào ngó quanh trong lúc Sư cài khóa cánh cửa sau lưng họ. Gian phòng rộng lớn. Nó có hai tầng, tầng cao hơn là một ban công.

Đó là nơi hoàng đế đứng, ông mặc chiếc hoàng bào bằng lụa sáng và cái mũ lụa rộng. Người thứ hai đứng ở trên mặt đất mặc một áo bào đen và chiếc mũ nhỏ của quan tòa cũng màu đen. Chung quanh chu vi của tầng một là gần một trăm tên lính, mỗi tên vũ trang một cây súng.

Sư vỗ tay một cái và tất cả các tên lính chĩa súng vào Ưng.

Ưng ngước nhìn hoàng đế, bối rối.

Hoàng đế nói, “Mi phải nói gì để bào chữa đây?”.

Ưng cố gắng hiểu ý của câu hỏi và điều hắn thấy quanh mình. “Cám ơn?”.

“Cám ơn!” Hoàng đế gầm lên. Ông quắc mắt nhìn xuống Ưng.

Ưng nói, “Cám ơn, hoàng thượng?”.

Hoàng đế nạt ngang, “Mi có biết vì sao mi lại có mặt ở đây không?”.

Ưng đáp, “Hạ thần tin là mình biết”. Đôi mắt hắn phóng tia nhìn quanh phòng.

Vị phán quan đằng hắng rồi mở một quyển sách khá to. “Ưng tướng quân, ông bị bắt vì tội sơ suất, thiếu trách nhiệm trong công việc”.

Ưng tròn xoe mắt, “Bị bắt? Tôi đã làm gì nên tội chứ?”.

Hoàng đế phán, “Mi thất bại trong việc bảo vệ cháu của ta, Du. Hắn là đô úy của mi”.

Ưng nói, “Khải bẩm hoàng thượng, hắn mất mạng trong lúc đánh chiếm sào huyệt của bọn cướp. Hắn hi sinh... như một chiến sĩ. Chúng ta chiến thắng”.

Hoàng đế phán, “Hãy cố mà nói như vậy với chị của ta. Riêng ta, ta không chịu nổi hắn, nhưng dường như chị ta lại yêu thương hắn lắm”.

Ưng nói, “Hạ thần... không hiểu”.

Hoàng đế nói, “Hắn dưới quyền của mi và hắn mất mạng. Mi chịu trách nhiệm chuyện đó. Cũng còn có vấn đề mi thất bại ở chùa Ẩn Chân nữa”.

Ưng hỏi, “Thất bại ư? Tôi rất tiếc về chuyện năm tên dũng sư trẻ chạy thoát, thưa hoàng thượng, nhưng ngoài chuyện đó ra thì nhiệm vụ đã hoàn thành.

“Thế còn cái đầu của Đại Sư thì sao?”.

Ưng giật bắn người, “Tên Đường Lang, thủ hạ của tôi không giao nó cho hoàng thượng sao?”.

Hoàng đế đáp, “Không, cái đầu duy nhất mà hắn giao cho ta là đầu của Du”.

Ưng nhăn mặt và cố cưỡng lại ý muốn nhổ nước bọt xuống sàn nhà.

Hoàng đế hỏi, “Chuyện đó làm mi bực mình à? Thôi, như thế này nhé - Ta đã tưởng thưởng cho Đường Lang bằng cách trao cho hắn binh lính cũng như chức vị của mi. Mi chính thức bị tước quyền rồi đó”.

Đôi môi của Ưng cong lên và toàn thân hắn bắt đầu run rẩy. Hắn cố nói thành lời, “Đường Lang biết chuyện này khi nào?”.

“Trước khi hắn trao thư mời cho mi”.

Ưng gầm lên, “Vậy hạ thần sẽ như thế nào?”.

“Mi sẽ bị trừng phạt”.

“Như thế nào?”.

Hoàng đế đáp, “Từ từ. Mi sẽ ngồi tù đến rục xương”.