Chương 24
Xà nghĩ, Không thể như thế này. Mấy miếng hoành thánh mà Hổ ăn...? Và sợi tóc đen dài đó...? Bao tử của Xà cuộn lên và nó nuốt xuống. Hổ đã ăn bao nhiêu miếng hoành thánh rồi?
Điều duy nhất giữ cho Xà khỏi nôn ọe ra là những tiếng chân đang bước đến. Lão già và mụ già đang tiến về phía nó. Nó nhắm nghiền mắt.
Mụ già nói, “Trói chúng lại mau. Ông biết cái nước dùng có pha thuốc ngủ đó hết công hiệu nhanh lắm mà”.
Xà cảm nhận mụ già bước ngang qua và nghe tiếng mụ khóa cánh cửa trước lại. Khi nó cảm thấy lão già đứng bên trên mình thì Xà ra tay. Nó mở mắt và vung cả hai tay ra, chộp vào cổ họng lão. Xà không chịu nằm yên để trở thành bữa ăn tối của kẻ khác.
Lão già buông mấy sợi thừng và cái móc thịt rồi chụp hai cánh tay của Xà, ngay dưới cùi chỏ. Lão già siết chặt lại và Xà thét lên. Lão già coi vậy chứ không yếu chút nào. Lão mạnh khủng khiếp và lão siết mạnh vào các huyệt đạo trên hai cánh tay của Xà.
Lão già bật cười to, “Mi đừng nên đánh giá theo bề ngoài của người khác nhé, thằng nhóc”. Lão siết mạnh hơn và Xà gần ngất đi vì đau. Xà cố tập trung đủ để nhấc một đầu gối lên hòng đạp lão già ra.
“Áaaaa!” Đột nhiên lão già rú lên, rồi buông Xà ra. Lão bước ngang qua bên và nhấc một cánh tay lên. Xà thấy máu nhỏ ròng ròng từ một vết rắn cắn.
Xà thoáng thấy con rắn xinh xắn trườn trở vào dưới tay áo. Nó bước tới lão già nhưng cảm thấy bị tấn công từ sau lưng. Xà né vừa kịp. Mụ già vung con dao phay chém vào đầu nó từ phía sau. Mụ ta cũng không yếu ớt chút nào. Xà thấy ngay rằng nó phải tận dụng hết sức lực mới hòng sống sót.
Đang trong tư thế co người, Xà trườn tới trước, dồn hết trọng lượng cho cú đấm tung vào đầu gối trái của lão già.
“Aaaaa!” Lão già thét lên đau đớn khi nó nghiêng người ngã xuống sàn nhà. Lão quờ quạng mò cái móc thịt, “Ta sẽ treo mi lên rồi xả mi thành...”.
Xà thét lớn, “Im đi, lão già!” Nó vươn dậy và tung một cú đấm vào hàm lão già, trúng ngay giữa lỗ tai và cằm của lão. Lão già ngã uỵch như một hòn đá, bất tỉnh ngay đơ trước khi chạm đất.
Xà lại cảm thấy có cái gì đó sau lưng và quay lại thấy mụ già vung dao phay chém vào giữa lưng nó. Nó chuyển trọng lượng qua một chân và nhìn lưỡi dao sượt qua chiếc áo bào xám trước khi cắm sâu vào bức tường ngoài xa.
Mụ già ré lên the thé rồi phóng chạy về phía bức màn ở phía sau nhà hàng. Xà phải nhảy ba bước mới bắt kịp mụ. Một cú giật mạnh phía sau cổ áo làm mụ đứng sựng lại và một cánh tay quấn vòng quanh cổ khiến mụ quỳ sụp xuống. Xà rít vào tai mụ, “Nếu có bao giờ mụ...”.
Đột nhiên cánh cửa trước bung khỏi bản lề. Sơn Hổ khệnh khạng đi vào phòng, “Ta nghe cậu la...” Ông dừng lời và chăm chú ngó mụ già. Vành môi trên của ông cong lên.
Ông truy hỏi, “Mụ đang làm gì ở đây vậy? Ta nghĩ quan tổng trấn đã nhốt mụ và lão chồng hàng thịt của mụ mấy tháng trước rồi chứ?”.
Xà buông mụ già ra. Mụ trừng mắt nhìn Sơn Hổ, “ Hoàng đế vừa mới thay đổi quyết định đó rồi”.
Sơn Hổ chế giễu, “Vậy là hoàng đế đã hạ mình nhận hối lộ của bọn giết người và trộm cắp à?”.
Mụ già quát lại, “Chắc chắn ta sẽ tâu với ngài rằng mi đã nói như thế. Ngài đến đây mỗi khi ngài ở cung điện mùa hè”.
Sơn Hổ nói, “Ta biết hắn đến. Xà, hãy trói mụ lại. Trói lão chồng của mụ luôn thể. Mình sẽ ở lại đây đêm nay”.
Xà gật đầu rồi nhìn quanh phòng, “Hầu đâu rồi?”.
Sơn Hổ đáp, “Đang canh cửa hậu”.
“Xà ơi?” Một giọng trầm và chếnh choáng cất lên, “Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?”.
Xà nhìn qua thấy Hổ đang dụi mắt, “Em bị đánh thuốc mê, Mèo Ướt à. Ngủ tiếp đi”.
Hổ ngồi dậy rên lên, “Tôi nghĩ là tốt hơn thì quay lại để đi theo con khỉ trắng băng rừng. Ôiii. Chúng ta phải làm chuyện này bao nhiêu đêm nữa trước khi đến Khai Phong?”.
Xà đáp, “Năm đêm. Nhưng từ giờ trở đi, ta sẽ chọn quán trọ. Và không có món hoành thánh nữa nhé”.