← Quay lại trang sách

Chương 25

Hầu hỏi, “Anh có ổn không Xà? Trông anh không khỏe lắm”.

Xà đáp, “Anh sẽ ổn thôi. Hãy lên đường nào”.

Xà đi ra khỏi quán trọ thứ năm mà chúng trú qua nhiều đêm. Nó nheo mắt trong sương mù ban mai rồi hít một hơi chậm và dài. Bây giờ là đầu ngày thứ năm trên đường đến Khai Phong và càng đến gần thành phố thì nó cảm thấy càng tệ hơn. Ngay cả lúc này, hàng trăm người đang lũ lượt đi đằng trước nó, như đàn kiến đang kiếm mồi. Đầu nó bắt đầu mù mờ lãng đãng, nhưng nó cố chống lại.

Sơn Hổ khoác cánh tay lực lưỡng lên vai Xà, “Chỉ còn có vài giờ nữa là đến Khai Phong rồi”.

Xà gật đầu và đi theo trong lúc Sơn Hổ chen vào đám đông. Hổ và Hầu đi theo ngay sau lưng Xà. Xà kiểm tra lại quyển bí kíp rồng cất ở thắt lưng và con rắn trên cổ tay. Cả hai đều an toàn, tuy nhiên con rắn đang run rẩy. Những giác quan của nó cũng đang bị quá tải.

Xà chưa bao giờ trải nghiệm điều gì như thế này. Từ khi họ rời khỏi nhà hàng Hoành Thánh Tuyệt Cú Mèo, thì con đường tiếp tục rộng ra cho đến khi hai mươi người có thể dễ dàng dàn hàng ngang đi bên nhau. Người đi trên đường ở cả hai hướng xuôi ngược mang theo đủ mọi thứ trên đời: gà sống, ngũ cốc, giày dép, trà... đủ mọi thứ không thể kể xiết. Hàng hóa được chất trên lừa, ngựa, trên xe và được mang vác cả trên vai nữa.

Dường như cũng có đủ mọi hạng hành khách. Thương gia, thợ thuyền và nông dân đều chen chúc đi bên nhau, mặc áo vải thô xám, áo lụa lung linh và đủ mọi thứ từ sang đến hèn.

Khi họ đến những cánh cổng gỗ to kềnh của Khai Phong thì vào giờ ăn trưa. Cánh cổng cao bằng bốn người thường và được thiết kế để ngăn kẻ xâm nhập vào cái thành phố có tường bao quanh. Hôm nay nó mở toang ra. Một dòng sông người lũ lượt ra vào cổng. Người ta chen lấn Xà khắp mọi phía khi họ đi vào thành phố.

Nhưng điều tệ nhất là cái mùi hôi. Giữa những bức tường vô tận của các cửa hiệu dọc theo con đường chính của thành phố và những bức tường cao bao quanh, thì không có sự lưu chuyển không khí. Mùi hôi được hòa quyện lại từ phân súc vật, hơi nước đến quầy hàng ăn nấu ngoài trời và mồ hôi người xộc vào mũi nó. Xà ho sặc sụa.

Sơn Hổ lấn lên tới bên Xà, “Thường thì không đông như vầy. Ngày mồng một Tết và ngày thứ năm của lễ hội Thuyền Rồng là tệ nhất”. Sau cùng Hổ và Hầu chen qua được đám đông và nhập bọn. Sơn Hổ chỉ dẫn, “Cùng nhau đi theo ta nhé”.

Sơn Hổ đi lên trước, tách đám đông ra, rồi dừng lại ở chân một tháp chuông khổng lồ vươn cao đầu trên khối đông chung quanh. Xà quá bận tâm với mọi vật ở dưới đất nên nó không để ý cái tháp chuông cho tới lúc này.

Sơn Hổ chỉ cái tháp, “Hãy nhớ cái tháp này. Các cậu có thể thấy nó từ bất cứ nơi nào ở Khai Phong. Hãy ghi nhớ rằng nó nằm trên con đường chính chạy từ nam qua bắc. Đi theo con đường về hướng nam thì các cậu sẽ trở lại lối đi mà mình mới vừa đến cổng thành chính. Đi về hướng bắc thì các cậu sẽ gặp một cây cầu lớn bắc qua sông Hoàng Hà. Giờ thì chúng ta đi về hướng tây”.

Họ chen xuống một con đường nhỏ. Họ đi càng xa thì trên đường càng vắng người dần. Họ đi qua từng dãy nhà hai tầng nằm rải rác với những cửa tiệm nhỏ bán đủ mọi thứ bạn cần hay muốn. Xà thấy những người bán hàng tạp phẩm, thợ làm bánh, thư ký ngân hàng và thợ rèn... Như dòng người du hành trên đường, bản danh sách hàng hóa cũng dài vô tận.

Sau mười lăm phút, Sơn Hổ dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ. Nó trông y như những cửa tiệm nhỏ khác, chỉ trừ nó không có bảng hiệu. Thay vì vậy, nó có một con phượng hoàng nhỏ bằng kim loại ở ngay chính trung tâm của cánh cửa trước. Con phượng hoàng được sơn màu xanh.

Sơn Hổ gõ lên cánh cửa ba cái. Một lát sau, con phượng hoàng xoay lên và Xà thấy một con mắt nâu thật to nhìn ra từ một cái lỗ trên cánh cửa.

“Sơn Hổ!” Một người đàn bà đứng sau cánh cửa nói, “Mời vào! Mời vào!”

Cánh cửa mở vào trong và Sơn Hổ cúi chào. Ông nói, “Xin chào. Gặp bà thật là hay”. Ông ra hiệu tất cả vào bên trong.

Xà vào trước. Nó gật đầu chào người đàn bà đẫy đà đang giữ cánh cửa mở và quan sát quanh phòng. Nó thấy chín hay mười cái bàn cũ mòn có những cái ghế không đồng bộ bao quanh. Tất cả những cửa chớp đều kéo lại và cái phòng cỡ trung được vài cái đèn lồng thắp sáng. Xà nghĩ rằng ánh sáng yếu ớt che giấu bề ngoài của căn phòng tốt hơn là để nó trong bóng tối. Không có một vị khách nào và nó không ngạc nhiên vì điều đó.

Hổ vào kế đó, Hầu theo sau. Sơn Hổ vào sau cùng, quan sát con đường thật nhanh trước khi đóng cửa và khóa lại.

Người đàn bà nói, “Xin chào mọi người đến với Phượng Ngọc! Tên tôi là Yến. Hẳn các cậu là Xà, Hầu và Hổ. Mãng có nói với tôi là các cậu đang đến”.

Khóe miệng của Xà nở một nụ cười lệch. Mãng vẫn còn sống.

Xà nói, “Xin chào bà”.

Hầu và Hổ đồng thanh, “Xin chào”.

Sơn Hổ mỉm cười, “Vậy là Mãng có mặt ở đây?”.

Yến đáp, “Vâng. Ông ấy thoát chết trong cuộc tấn công khủng khiếp vào sào huyệt, cám ơn trời. Nhưng giờ thì ông ấy đang bận họp. Ông ấy nói nếu ông đến, thì ông ấy muốn ông cùng tham dự... nhưng các cậu bé phải chờ ở trong phòng ăn đây”.

Nụ cười của Xà tan biến. Làm sao Mãng biết rằng Sơn Hổ đi cùng với chúng chứ?

Sơn Hổ nói, “Tôi hiểu. Bà có thể mang lên một ít thức ăn đãi các chàng trai này trong lúc họ chờ không? Xà và Hầu ăn chay, nhưng tôi biết Hổ sẽ thích thử một ít món gà hầm tương nổi tiếng của bà”.

Đôi mắt bà ta sáng lên, “Chắc chắn rồi! Ông cũng sẽ ăn luôn chứ?”

Sơn Hổ nói, “Lát nữa. Sau những hội hè này. Mấy chiếc thuyền rồng có được sắp xếp đua chiều nay không?”

Bà đáp, “Có. Chúng sẽ bắt đầu trong vài giờ nữa”.

Sơn Hổ nói, “Tuyệt”. Ông lần lượt nhìn Xà, Hầu và Hổ, “Hãy ngồi thư giãn đi. Quán này có thể trông không sang lắm, nhưng thức ăn thì ngon hết chỗ chê. Tin ta đi”. Ông gật đầu với người đàn bà, làm bà đỏ rần mặt. “Ta sẽ quay lại ngay”. Sơn Hổ đi thẳng đến bức màn dài và rách tả tơi ở đằng sau nhà hàng và người đàn bà đi theo.

Xà nhìn họ đi khuất sau bức màn. Nó thắc mắc vì sao Mãng lại muốn gặp riêng Sơn Hổ mà không có nó hay các em nó ở đó.

Hổ thả người xuống cái ghế gần nhất, “Tôi không biết hai cậu thì sao, chứ tôi thì đói meo rồi”.

Hầu nói, “Tôi cũng vậy”.

Xà không nói lời nào.

Hầu nhìn Xà, “Anh có thấy đỡ hơn không?”.

“Anh ổn. Anh vừa nghĩ ra vài điều”. Nó hạ giọng, “Anh muốn xem xét quanh đây. Nếu có ai hỏi anh thì nói là anh đi tìm nhà vệ sinh nhé”.

Hầu nói, “Đừng có nói với tôi là anh lo ngại nhân bánh bao của họ nhé?” Nó cười khúc khích.

Hổ đảo mắt.

Xà vẫn nghiêm nghị, “Em có bao che cho anh hay không thì bảo?”.

Hổ nói, “Tôi sẽ lo cho anh. Nhưng anh phải trả công bằng nửa bữa ăn đấy nhé”.

Hầu lại cười khúc khích.

Xà lắc đầu, “Đồng ý”. Và đi thẳng tới bức màn rách.