← Quay lại trang sách

Chương 26

Xà thấy nó đứng trong một nhà bếp nhỏ ở đằng sau của Phượng Ngọc. Nó đứng một mình.

Xà thắc mắc, Sơn Hổ và Yến đi đâu rồi nhỉ? Nó nhìn quanh tìm cửa hậu. Không có cái nào cả. Nó chỉ thấy một cánh cửa sổ để mở. Họ không leo ra cửa sổ đâu. Hẳn phải có một cái cửa bí mật đâu đó.

Xà xem xét cái sàn gỗ. Sàn gỗ bị rỗ, lốm đốm vết bẩn và cong vênh nhiều chỗ, nhưng không có dấu vết của một cánh cửa ở đâu cả.

Rồi nó ngước nhìn lên.

Trần nhà, giống như sàn nhà, được làm bằng những thanh gỗ ráp so le với nhau. Nhiều năm bụi bặm và cáu bẩn đã tích tụ lại qua chiều dài của trần nhà, nhưng ở một góc, Xà thấy được một đường kẻ hình vuông mờ mờ, nơi đó bụi bị vạch ra thành bốn đường thẳng rõ nét. Cái hình vuông đủ lớn cho một người lớn chui qua.

Xà nghĩ, Một cái gác mái. Mình thắc mắc là chuyện gì mà quan trọng tới nỗi Mãng và Sơn Hổ cần phải bàn luận lén lút như vầy chứ. Hừm. Xà ngó cái cửa sổ để mở, tràn ánh nắng. Có lẽ mình có thể lắng nghe một chút xem sao...

Xà thò đầu ra cửa sổ và thấy một cái ống thoát nước bằng sành dày chạy lên hông của tòa nhà, trong tầm tay. Nó đu người trườn lên theo ống nước, dừng lại khi tới một cái huy hiệu Phượng Ngọc như nó đã thấy trên cánh cửa trước. Chỉ có điều cái này to bằng cái đầu của nó.

Mình thắc mắc..., Xà nghĩ trong lúc đẩy nhẹ lên một bên của cái huy hiệu. Hay quá! Cái huy hiệu quay lên một khoảng tí ti. Xà ghé mắt nhìn vào khoảng hở và có thể thấy bên trong một căn phòng sáng đèn thật là to. Nó cũng nghe rất rõ.

Mãng, Sơn Hổ, Hùng, Cẩu và một người ăn mặc sang trọng mà Xà không nhận ra ngồi quanh một cái bàn tròn. Yến cúi xuống mở cánh cửa sập, rồi thả một cái thang dây qua cái lỗ. “Úi!” Bà ta thốt lên khi bắt đầu leo xuống. “Tôi đang trở nên già quá đối với cái trò này”. Hông bà hơi kẹt lại chút xíu, nhưng bà thoát đi lẹ làng.

“Cám ơn chiêu đãi nước trà ngon”. Sơn Hổ nói với theo.

Bà đáp, “Có gì đâu, bạn ơi. Có gì đâu”.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng chồm qua và kéo cái thang lên, rồi lặng lẽ đóng cánh cửa sập lại. “Chúng ta nói đến đâu rồi?” Ông ta hỏi với giọng đầy quyền lực, “À, đúng rồi... vị tân hoàng đế. Giờ thì ông ta đang để cho mọi thứ lề thói hạ lưu thâm nhập vào trong vùng của chúng ta. Ta thật lo lắng”.

Sơn Hổ nói, “Tôi cũng rất lo. Ông có biết rằng Lão Hàng Thịt Người và vợ hắn hoạt động trở lại không?”.

Mãng hỏi, “Bọn ăn thịt người à?”

Sơn Hổ đáp, “Chính bọn chúng. Xà và Hổ rơi vào hang ổ của chúng trên đường đi đến đây”.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng nói, “Thật vậy đấy. Hoàng đế hủy bỏ quyết định bỏ tù chúng của ta”.

Xà tròn xoe mắt, nó nghĩ, Ông đó là quan tổng trấn! Chờ cho tới khi mình kể với Hổ!

Sơn Hổ quay qua Mãng, “Xà một mình chăm sóc cả hai đứa chúng nó. Thật là đáng nể”.

Mãng mỉm cười. Xà thấy mình cũng cười.

Sơn Hổ nói, “Còn một chuyện nữa. Xà phát hiện ra quyển bí kíp rồng mà hắn giữ là một tấm bản đồ”.

Khịt. Khịt. Cẩu hỏi, “Tấm bản đồ à? Bản đồ về cái gì vậy?”.

Sơn Hổ đáp, “Chúng tôi không biết”.

Mãng xoa cái đầu trọc to và nhợt nhạt, “Xà mang tới sào huyệt ba quyển bí kíp. Hai quyển kia sao rồi?”

Sơn Hổ đáp, “Nó giao lại cho Hổ Mang. Tôi ngạc nhiên là ông không biết chuyện này”.

Hùng gầm lên, “Hổ Mang! Bà ấy đang muốn làm gì đây?”.

Mãng nói, “Suỵt. Chắc bà ấy lấy để giữ chúng cho an toàn”.

Hùng buột miệng, “An toàn, cái con...”.

Mãng cắt lời, “Thôi đủ rồi”. Ông quay sang Sơn Hổ, “Tôi chưa gặp lại Hổ Mang từ cái đêm chúng tấn công. Tôi không biết gì về mấy quyển bí kíp cả”.

Sơn Hổ hỏi, “Không phải bà ấy đang ở nơi ẩn náu của bà ấy à? Cái nơi mà bà ấy giữ con thú cưng khổng lồ ấy”.

Mãng đáp, “Không phải. Bà biến mất. Con rắn của bà cũng vậy”.

Xà nghĩ, Hổ Mang có một con rắn cưng à? Thật là thú vị. Nó xem con rắn trên cổ tay mình chẳng khác một con thú cưng. Tốt, nếu con rắn của bà không còn ở đó, thì có lẽ bà mang nó đi giấu ở nơi nào khác. Điều đó là một dấu hiệu tốt.

Sơn Hổ ngồi xuống ghế, “Đó là tin duy nhất mà tôi phải chia sẻ. Tôi báo cáo mọi chuyện với Ngô Công khi ông ấy lẻn vào ngôi làng một tuần trước”.

Xà cau mày, nó nghĩ, Đó là lý do mà Mãng biết Sơn Hổ đi với bọn mình. Mình không thể tin nổi là Ngô Công lẻn vào làng mà lại không chịu chào bọn mình. Sơn Hổ lẽ ra cũng nên cho bọn mình thông tin mới nhất về bọn cướp. Xà thấy tim nó bắt đầu đập nhanh hơn. Nó cáu lên. Nó hít một hơi chậm, trấn tĩnh.

Sơn Hổ ngó Mãng, “Ông có tin tức gì để cho tôi biết không?”.

Mãng đáp, “Thật ra thì có. Trong lúc chúng ta đang trò chuyện thì Ngô Công đang xem xét kỹ, nhưng chúng tôi nghe tin rằng Ưng đang ở tù và giờ đây Đường Lang cai quản binh sĩ của hắn...”.

Cái tin quá bất ngờ, Xà thấy nó nghẹn thở. Mãng im bặt và nhìn chằm chằm vào cái huy hiệu.

Xà biết nó đã bị phát hiện. Bối rối, nó quay cái huy hiệu lên hết cỡ rồi thò đầu vào trong. Nó gật đầu chào.

Mọi người trong phòng cười phá lên.

Quan tổng trấn mỉm cười nói, “Chào Xà. Hẳn cậu là con trai của Mãng. Ta là quan tổng trấn của vùng này”.

Xà nói, cúi đầu xuống, “Tôi nghĩ là vậy. Hân hạnh được gặp ngài”.

Quan tổng trấn nói, “Rất hân hạnh”.

Mãng nói, “Xà kìa, con đang đỏ mặt rồi đó”.

Xà ngẩng đầu lên, “Xin lỗi”.

Mãng cười khúc khích, “Không phải xin lỗi. Con giỏi lắm. Con tìm ra cái khuyết điểm của hệ thống bảo vệ của bọn ta. Cái chốt kim loại để bảo vệ cái huy hiệu đó hẳn là bị rỉ sét lỏng ra rồi. Ta sẽ nhắc vụ này với Yến”.

Xà nhún vai.

Mãng hỏi, “Con ở trên đó bao lâu rồi?”.

Xà đáp, “Đủ lâu”.

Mãng nói, “Ta biết. Cha xin lỗi nếu con cảm thấy như là mình bị giữ trong bóng tối. Chúng ta đang bàn thảo một chuyện quan trọng hơn sự hủy diệt của Ẩn Chân hay thậm chí sự hủy diệt của Thiếu Lâm nhiều. Nó là một vấn đề có thể mở rộng ra ngoài vùng này. Tân hoàng đế đang làm cho đời sống trở nên không thể sống được đối với mọi người, ngoại trừ một số ít người được chọn lọc và chúng ta quyết phải ra tay ngăn lại. Hoàng đế biết về ta, nhưng ông ta không biết gì về sự tham dự của quan tổng trấn. Ông ta cũng không biết chút gì về Phượng Ngọc, Sơn Hổ, hay con và các cậu bạn. Chúng ta thích giữ nó như vậy”.

Xà nói, “Con hiểu”.

Mãng nói, “Hay lắm. Cha e rằng các con không thể ở trên đó lâu hơn nữa. Cha không muốn mạo hiểm cho kẻ nào đó thấy các con. Cha hứa sẽ tìm việc thích hợp cho mấy đứa vào chiều hôm nay. Chúng ta có thể cần sự trợ giúp của các con”.

Đôi mắt hí của Xà mở to, “Mọi người có thể cần sự trợ giúp của bọn con à?”

“Đúng như vậy. Và chúng ta sẽ trả ơn. Sơn Hổ có nói với cha là các con muốn có những thông tin về Ưng và một kẻ nào đó có tên là Băng. Cha tin rằng mình có thể giúp con. Ưng đang bị nhốt trong tù, nhưng Băng thì đang tự do. Chắc chắn Băng là nguyên nhân của việc cha của Hầu biến mất. Cha cũng có thể tìm hiểu thêm và tấm bản đồ trên quyển bí kíp rồng của con thông qua hệ thống của mình. Con nghĩ sao nào?”

Xà đáp, “Đồng ý”.

Mãng nói, “Tốt lắm. Chúng ta cần thêm một vài giờ. Có lẽ con thích lang thang quanh bến cảng cho tới khi chúng ta bàn xong việc”.

Xà nghĩ về những đám đông. Và cái mùi hôi thối, “Con không biết...”.

Mãng đề nghị, “Hãy thử đi. Có lẽ ở cây cầu... con có thể nhìn bao quát mọi nơi từ trên đó và thường có gió mát thổi trên con sông, mang lại không khí trong lành từ phía ngoài thành phố. Con có nghĩ là có thể tìm được nó không?”

Xà quyết định đi xem thử, nó đáp, “Con sẽ tìm thấy mà”.

Mãng nói, “Hay lắm. Đi ăn cái gì đi, rồi đưa Hổ và Hầu đến đó. Cha sẽ gặp con ngay khi xong việc. Có rất nhiều thứ để con đi xem cho tới khi cha đến, cha tin chắc vậy. Ngoài những chiếc thuyền rồng ra, cha đề nghị con đi xem những diễn viên nhào lộn. Họ giỏi lắm. Có một nhóm mặc đồ lụa màu ngà từ đầu đến chân mà con sẽ thấy rất thú vị”.