Chương 27
Hầu ré lên, “Ôi, thật là tuyệt quá!”.
Hổ nói, “Mi có thể nói lại như vậy lần nữa”.
“Ôi, thật là tuyệt quá!” Hầu lại ré lên, rồi cười khẹt khẹt thật to làm những người qua đường quay lại ngó nó.
Xà lắc đầu. Lần này thì Hầu không phản ứng quá đáng chút nào. Quả là một khung cảnh kỳ diệu. Từ cái chỗ chúng đứng trên cầu, chúng có thể nhìn thấy sinh hoạt trên cả hai bờ cùa sông Hoàng Hà. Một trăm đội thuyền rồng đang chuẩn bị cho cuộc đua. Khoảng phân nửa các chiếc thuyền lướt trên sông. Số còn lại neo thành những dãy tề chỉnh trên cả bờ bắc lẫn bờ nam.
Các chiếc thuyến đều rất dài và hẹp, lướt đi sát mặt nước. Mỗi chiếc có một cái đầu rồng bằng gỗ gắn đằng trước mũi và một cái đuôi rồng cũng bằng gỗ gắn phía sau. Mười người chèo ở mỗi bên, trong khi một người ở trước mũi gõ trống giữ nhịp, để những tay chèo cùng chèo đồng loạt. Một người nữa đứng ở đằng sau lái thuyền.
Mỗi chiếc thuyền đều khác nhau, về hình thù từ đầu đến đuôi rồng, đến những hoa văn đầy màu sắc trên mạn thuyền và cả trang phục của các thuyền viên. Qua những mẩu trò chuyện mà nó nghe được trên cầu, thì Xà biết rằng các thuyền rồng đến đây từ những làng mạc xa gần, thượng và hạ nguồn của con sông.
Xà hiểu rằng rồng là loài sống dưới nước cũng như trên trời. Nó không thể không nghĩ đến Long và lòng tự hỏi Long có bình an không. Biết tin về Long, thì nó sẽ yên lòng.
Xà hít vào thật sâu. Làn gió ban trưa ấm áp tuôn vào phổi nó. Mãng nói đúng - chiếc cầu là nơi tuyệt nhất. Chúng nhìn được trọn cả bờ sông và ở đây không quá đông đúc. Nó đủ rộng để chứa hàng trăm người, nhưng lúc này chỉ có chừng năm mươi người trên đó. Nó ít huyên náo hơn cả hai bờ sông, nơi hàng trăm người đang bắt đầu đặt cược cho các cuộc đua. Họ đứng chen vai dưới những hàng cây liễu được trồng cách đều nhau.
Hầu hỏi, “Này, họ đang làm gì vậy?” Nó chỉ một nhóm người đang ném những gói đồ to cỡ nắm tay xuống con sông ở bên bờ nam.
Một ông mập đứng kế bên Hầu trả lời, “Những gói đó là đồ ăn để cúng”.
Tai của Hổ dỏng lên, “Đồ ăn à?”.
Ông mập bật cười và Xà thấy cái bụng của ông lúc lắc bên dưới cái áo bào màu nâu. Ông ta to phệ. Có một nọng mỡ nằm dưới cằm ông bằng một trái dưa hấu nhỏ.
Ông nói với Hổ, “Cậu nhỏ cũng có tinh thần ăn uống như tôi ha. Thiệt là phí của trời, phải không? Bên trong những gói lá tre xinh xắn đó là bánh bao đặc biệt làm bằng gạo và thịt”.
Hổ tròn xoe mắt, “Họ cúng ai vậy?”.
Ông mập hỏi lại, “Cậu không biết à?”.
Hổ đáp, “Thưa không”.
Ông mập hỏi, “Cậu nghĩ cái lễ hội này là có ý nghĩa gì?”
Hầu đáp, “Thuyền Rồng. Đây là lễ hội Thuyền Rồng mà”.
Ông mập lắc cái đầu to bự sự.
Xà quyết định tham gia vào câu chuyện. Nó lo lắng về những điều mà Hầu và Hổ có thể tình cờ nói với người lạ. Xà nói với Hầu, “Thuyền là chỉ một phần thôi. Lễ hội này thật ra được gọi là tết Đoan Ngọ. Đoan Ngọ [1] là một ông quan và thi sĩ sống cách đây hơn một ngàn năm trăm năm trước. Trong một lần chống lại những nhà cầm quyền thối nát của thời đó, ông ta công khai nhảy xuống sông tự sát. Những chiếc thuyền rồng tượng trưng cho những người ngư phủ địa phương tranh nhau cứu người mà họ yêu quý, thức ăn và trống thuật lại việc người dân đánh trống và ném thức ăn xuống nước sau đó để ngăn cá rỉa rói ăn xác của ông”.
Hầu nói, “Hay ghê”.
Ông mập nói, “Ta nghĩ rằng đó là một câu chuyện không thực tế cho lắm”. Ông ta nhìn Xà, “Cậu hiểu biết lịch sử lắm. Có phải đây là lần đầu cậu đến nơi này không?”.
Xà không biết phải trả lời như thế nào. Trong khi nó đang suy nghĩ, nhiều hồi trống vang lên ở bờ nam. Chúng vang to hơn những cái trống trên thuyền rồng nhiều. Những giai điệu nhịp nhàng nhanh vang đầy không trung, rồi người ở cả trên bờ đó và trên cầu bắt đầu di chuyển về phía tiếng trống. Xà thấy thoải mái với sự gián đoạn này.
Hầu hỏi, “Chuyện gì vậy?”.
Ông mập đáp, “Múa sư tử. Các cậu có nghe về những người múa sư tử rồi phải không?”.
Hầu đáp, “Tất nhiên!”.
Ông mập nói, “Vậy thì các cậu nên xem. Cái nhóm diễn viên nhào lộn đóng trại bên kia biểu diễn những màn múa sư tử hay nhất mà tôi từng xem. Họ đều mặc đồ lụa màu ngà”.
Xà nhướng mày. Mãng cũng đã nói như vậy. Xà không nôn nóng nhập vào đám đông lắm, nhưng sự tò mò của nó đã bị khơi dậy.
Hầu nói, “Tôi thích múa lắm! Đi nào!” Nó bắt đầu vùng vằng, chen qua đám đông trên cầu.
Hổ đảo mắt ngó Xà. Xà gật đầu. “Nói chuyện với mấy cậu vui lắm”. Ông mập vừa nói vừa cười khì.
Xà đáp, “Chúng tôi cũng vậy”.
Hổ gừ lên rồi bắt đầu chen qua đám đông để theo kịp Hầu. Xà đi theo sát gót Hổ.
Khi đám đông dày nghẹt, Xà phải chú tâm hơn đến quyển bí kíp ở thắt lưng và con rắn trên cánh tay. Nó không muốn bị mất một thứ nào cả.
Vào lúc chúng đến bờ nam thì đám đông đã hình thành một vòng tròn thật lớn. Hầu len lách và Hổ chen lấn cho tới khi ba đứa đến rìa trong của vòng tròn. Ngay chính giữa đó, Xà thấy hai con vật hóa trang tượng trưng cho các con sư tử được cách điệu mà trước đây nó đã từng nghe nói. Một người bên trong một con và hai người bên trong con kia. Những người múa sư tử khom mình bên trong bộ trang phục, chân của họ được bao bọc bằng chất vải mỏng với diềm tua viền của con sư tử hóa trang.
Khi Xà quan sát những diễn viên nhảy, ngã và lăn tròn theo điệu trống, thì bụng dưới của nó cuộn lên theo cái cách quen thuộc. Nó ngó quanh và chú ý đến một cô gái thanh mảnh mặc chiếc váy áo lụa màu ngà với một chiếc khăn xếp đồng bộ đội trên đầu. Trông cô ta rất quen.
Xà dõi mắt theo cô gái khi cô đi quanh trong vòng tròn với một cái bát trên tay nhận tiền thưởng. Cô bước đi thật duyên dáng, làn da nhợt nhạt và một cái cổ dài mảnh khảnh. Rõ ràng là cô vừa bị chấn thương gần đây bởi vì cánh tay kia của cô đặt trong một cái băng đeo và cô bước hơi bị khập khiễng. Phần lớn gương mặt của cô được một tấm mạng màu ngà phủ kín, nhưng Xà biết chắc cô là ai.
Hầu thét lên, “Hạc!”.
Chú thích:
[1] Tác giả đã nhầm tên của tết Đoan Ngọ (Duan Wu) và tên của nhà thơ Khuất Nguyên (Qu Doan). Khuất Nguyên trầm mình tự vẫn ở sông Mịch La vào năm 278 trước Công nguyên. Ông là quan và nhà thơ của nhà Chu trong thời Chiến Quốc. Nhân dân tổ chức ăn tết Đoan Ngọ để kỷ niệm cái chết của ông - ND.