Bút ký 2 YOSHIMINE
Hôm nay, trong chiếc xe đa dụng màu xám bạc lại vang lên khúc nhạc nghe như tiếng ảo thuật gia vung đũa phép biến ra con chim bồ câu từ trong chiếc mũ. Satoru bảo nhan đề là Olive Tree[*] nhưng tôi chẳng hiểu vì sao lại không có “chim bồ câu” trong cái tên nhỉ? Nếu là tôi thì nhất định sẽ đưa “chim bồ câu” vào tựa đề, ví dụ như Mối liên kết kì diệu giữa chim bồ câu và nón áo thuật, mọi người thấy sao?
(chu thich): “Olive Tree” là một bản nhạc không lời do dàn nhạc Paul Mauriat trình diễn. Được người dân Nhật Bản biết tới như một bài nhạc chủ đề quen thuộc cho những buổi biểu diễn ảo thuật.
“Hôm nay trời đẹp quá Nana nhỉ?”
Satoru lái xe với vẻ phấn chấn lạ thường. Nếu loài mèo thường cảm thấy buồn ngủ mỗi khi trời mưa thì có lẽ tình trạng sức khỏe của con người cũng thay đổi tùy vào thời tiết chăng?
“Trời nắng đẹp thế này thì lái xe mới thú chứ!”
Hóa ra chỉ là vấn đề tâm trạng thôi à? Con người dễ dãi thật đấy. Đối với loài mèo nói chung thì điều kiện tự nhiên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức chiến đấu, riêng với mèo hoang đôi khi là vấn đề sống còn, vì thời tiết thay đổi khiến tỉ lệ bắt mồi thành công cũng thay đổi theo.
“Chúng ta sẽ nghỉ một lát ở trạm dừng chân tiếp theo nhé.”
Khác với con đường dẫn đến nhà Kosuke, con đường này rất ít đèn xanh đèn đỏ. Satoru gọi đây là “đường cao tốc”. Từ lúc xuất phát tới giờ, chúng tôi chỉ có thể tấp vào những “trạm dừng chân” theo cách gọi của Satoru mà thôi.
“Người ta phải đi đường cao tốc trong những chuyến hành trình xa.” Satoru giải thích thế. Mà cũng phải thôi, chuyến đi lần này có vẻ dài đáo để. Chúng tôi vừa xuất phát sáng hôm qua, cả ngày phơi mình giữa đường quốc lộ và chỉ đến đêm mới vào nghỉ trong những nhà trọ cho phép chó mèo.
Cũng trong những chuyến đi dài thế này, không gian bên trong chiếc xe đa dụng phải được cải tạo đặc biệt cho phù hợp với tôi. Nhắc mới nhớ, tôi cần đi ra đây một lát... Tôi nhanh nhẹn nhoài mình từ ghế phụ lái ra băng ghế sau. Thấy thế Satoru vội hỏi, “Làm sao thế?” Nhưng vừa liếc qua...
“Ơ, xin lỗi nhé.”
Biết rồi, biết rồi. Ở băng ghế sau có đặt một cái “nhà vệ sinh” dành riêng cho tôi mà Satoru vừa mua, bên trên có nắp đậy để cát không vương vãi ra ngoài.
Nhờ có nó, tôi và Satoru có thể đi đến bất cứ nơi đâu trên chiếc xe màu xám bạc này.
Đi đến hết đời cũng được.
“Nana ơi, mình đến trạm dừng chân rồi này.”
Ô...kê...! Tôi vừa lấy chân sau hẩy cát lấp lại cho sạch vừa meo lên trả lời đầy khí thế.
Satoru đưa xe vào bãi đậu rồi nhanh chóng lấy từ hành lý ra nào bát ăn nào khay nước uống, đổ đầy vào đó thức ăn cứng dành cho mèo và nước sạch đóng chai.
“Thế tao cũng đi vệ sinh một lát nhé!”
Satoru hấp tấp đóng cửa xe lại rồi chạy biến. Chắc anh đã phải nhịn rất lâu rồi, thế mà vẫn ưu tiên thức ăn nước uống cho tôi trước, đúng là một anh chủ tốt bụng.
Mới liếm được vài hớp nước thì chợt ngoài cửa sổ xe vang lên những tiếng gõ cộc cộc. Lại nữa à...
Tôi từ từ ngoái đầu sang liếc nhìn. Bên ngoài cửa xe là một cặp trai gái trông như đôi vợ chồng trẻ đang dán mặt vào lớp kính trầm trồ nhìn vào trong xe. xê cái bản mặt hiếu kì của các người ra chỗ khác mau!
“Mèo kìa...”
Ừ đây là mèo đấy, thì sao nào? Một con mèo đang ăn thì có gì hiếm lạ?
“Ghét ghê! Đang ăn kìa! Xinh quá!”
“Dễ thương quá đi mất!”
Hai con người vô duyên ngớ ngẩn này! Đang ăn mà bị chỉ trỏ thì thật quá khó chịu. Thử đặt mình vào tình huống này thử xem, liệu có bình tĩnh mà ăn nổi không? Thức ăn vào miệng còn có mùi vị gì không? Đã thế lâu lắm mới được cho ăn vị nạc gà và vị hải sản hỗn hợp nữa chứ!
Sao đám người yêu mèo lại nhanh mắt thính tai đến thế nhỉ? Mỗi lần dừng lại nghỉ tôi đều gặp phải hoàn cảnh tương tự nên thật sự băn khoăn.
Nếu các người cho tôi ăn thì tôi có thể thân thiện với các người tí chút gọi là đền ơn, nhưng người cho tôi ăn là Satoru mà. Vì thế tôi lại cắm mặt vào bát thức ăn, mặc kệ bọn họ nhìn. Mặc kệ cho là phúc rồi đấy nhé!
Thấy tôi chăm chú ăn, cặp trai gái nọ nhìn nhau cười hỉ hả rồi bỏ đi.
Nhưng chẳng được bao lâu thì tôi lại cảm thấy một ánh nhìn nóng rực đang dán chặt vào mình. Áp lực khủng khiếp quá! Không nhịn được, tôi đành ngẩng đầu lên, ngoài cửa xe là một ông chú với vẻ mặt hung tợn như loài thủy quái đang chằm chằm nhìn tôi.
Á á á!! Theo phản xạ, tôi nhảy dựng lên và lùi tuốt ra sau, thì chợt thấy vẻ mặt trông rất... tổn thương của ông chú. Gì cơ? Nhưng mà... rõ ràng là... nếu bị theo dõi kiểu đấy lúc đang ăn thì ai mà chẳng hoảng lên? Ai mà chẳng giật bắn mình? Tôi có lỗi gì đâu chứ?!
Ông chú vẫn đứng đó bất động, dán mắt vào cửa sổ và nhìn tôi không chớp. Cái kiểu này thật đáng sợ...
“Chẳng lẽ... chú cũng thích mèo ạ?”
Ông chú quay đầu về phía tiếng nói và thấy Satoru đứng đó. Ông ta vội lắp bắp, “Bé mèo... bé mèo dễ thương nhỉ.”
Xin ông, đừng gọi tôi là “bé” bằng cái bộ mặt đấy!
Ông ta bối rối thì thầm, “Thôi tôi xin phép!” rồi định đứng dậy bỏ đi, nhưng tôi cảm thấy không đành lòng chút nào.
Tôi bèn ngẩng đầu “meo” một tiếng rõ to, Satoru đứng ngoài cửa xe cũng gật đầu mỉm cười.
“Chú có muốn vuốt ve nó không ạ?”
“Được không vậy?”
Hai má ông chú chợt ửng lên như một cô bé. Tôi bước lại gần phía cửa sổ mà Satoru vừa mở ra. Chạm vào cánh tay đang chìa sẵn của ông chú như để đáp lại tấm chân tình. Gương mặt ông chú như sắp tan chảy. Ngay lúc đó...
“Aa a!!! Mèo kìa!!”
Một nhóm con gái ăn mặc lòe loẹt theo trường phái Gyaru[*] đi ngang qua, rít lên the thé.
(chu thich): Tên một kiểu thời trang cho giới trẻ nữ ở Nhật, thường bao gồm nhuộm tóc, sơn và trang trí móng tay lòe loẹt và trang điểm thật đậm. Trong trường phái Gyaru còn chia thành nhiều trường phái nhỏ.
“Muốn ôm cơ!! Chú ơi, khi nào chú xong thì đến lượt chúng cháu nhé!”
Ồn ào quá! Tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải phục vụ các người hết. Nghĩ thế tôi tức giận nhe nanh, lông dựng ngược lên.
“Ối ối con mèo nổi giận rồi!” Đám con gái Gyaru lập tức la chí chóe rồi bỏ chạy tán loạn.
“Hứ, chỉ muốn sờ một cái thôi mà!”
“Thôi bỏ đi, con mèo trông như có lông mày ấy, cũng chả dễ thương lắm, hừ!”
Các người nói gì hả?! Tôi nhe cả hàm răng trên ra và khụt khịt mũi liên hồi để đáp lại mấy lời sỗ sàng vô duyên kia.
“Dẽ thương mà! Nana dễ thương lắm mà.” Satoru vội vàng nói với theo bọn họ. “Thôi vậy, đám con gái ưa chưng diện này có khiếu thẩm mỹ kì quái lắm. Không chấp bọn họ làm gì.”
“Đâu, bé mèo dễ thương thật mà. Nó tên là Nana à?”
“Vâng, tại cái đuôi gấp khúc hình số bảy đó chú.”
Cá nhân tôi thì nghĩ chẳng cần phải giải thích cặn kẽ như thế về nguồn gốc cái tên tôi cho một ông chú qua đường làm gì, nhưng phải công nhận Satoru thành thật lắm.
“Hình như bé mèo không quen được người lạ vuốt ve thì phải?”
“Đúng thế đấy ạ, nó kén chọn lắm.”
Nghe thế, ông chú hớn hở tít cả mắt lại, “Thế kia à?” Sau đó ông chú vuốt ve tôi thêm mấy cái nữa rồi mới tiếc rẻ đứng dậy bỏ đi.
“Hiếm có thật đấy Nana nhỉ, chưa bao giờ thấy mày cho phép người lạ chạm vào như thế?”
Hở, anh đang tìm cách lấp liếm gì thế hỡi kẻ đầu sỏ tội đồ kia? Không nên tò mò anh nhé!
Xe lại bắt đầu bon bon trên đường, và tôi rướn người nhìn ra ngoài qua cửa sổ ghế phụ lái.
“Nana có vẻ thích biển nhỉ?”
Vì nơi tôi sinh ra không gần biển, trước giờ tôi chỉ mới nhìn thấy nơi được gọi là “biển cả” qua ti vi thôi. Tuy chỉ mới thấy biển tận mắt qua cửa kính xe hơi nhưng nó đã để lại trong tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Một màu xanh biếc như ngọc thạch sẫm màu lấp lánh dưới ánh mặt trời, đã thế từ lớp màu xanh thăm thẳm khó tả ấy lại sực nức mùi ngon lành y như mùi hải sản trong bữa trưa ban nãy nữa chứ, thật không còn gì lãng mạn bằng... Ấy chết, chảy nước miếng rồi!
“Nếu sau này còn cùng nhau về ngang đây thì mình sẽ tấp vào bãi biển chơi một lúc nhé.”
Ồ, có cơ hội tấp vào à? Không biết lúc đó mình có may mắn tóm được mùi vị biển cả ngon lành này không ta?
Khi cảnh biển đã lùi xa, tôi cuộn mình chợp mắt một lúc trên ghế phụ lái, đến khi tỉnh giấc thì cảnh vật xung quanh đã là của một vùng nông thôn nào đó, chiếc xe đa dụng màu xám bạc mải miết chạy xuyên qua những cánh đồng và ruộng lúa trải dài xanh ngút mắt, hệt như một con bọ nước khổng lồ đang băng băng giữa mặt hồ.
“Ồ, mày dậy rồi đấy à? Mình sắp tới nơi rồi.”
Đúng như Satoru vừa nói, chiếc xe xám bạc từ từ rẽ vào sân trước của một nông gia rồi dừng lại.
Một gian nhà kho toát lên vẻ chân chất mộc mạc, đề cao tính thực dụng và khả năng tận dụng không gian được dựng riêng, tách biệt với nhà chính, trước sân đậu một chiếc xe tải loại nhẹ.
Tôi chuồi mình ra băng ghế sau, chui vào chiếc lồng đựng mèo Satoru đã mở sẵn. Có một khoảng không gian quen thuộc cho riêng mình mỗi khi phải vào một ngôi nhà xa lạ thì vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Satoru mở cửa sau, xách chiếc lồng ra.
“Miyawaki!”
Nghe tiếng gọi, tôi hé mắt nhìn qua những chấn song và thấy một người đàn ông mặc quần áo nông dân, đầu đội mũ rơm đang vẫy tay chào Satoru.
“Lâu quá không gặp, Yoshimine!” Satoru cũng vui vẻ trả lời. “Trông cậu có vẻ khỏe nhỉ!”
“Thì làm suốt ngày mà, không khỏe sao được. Trông Miyawaki hình như hơi gầy đi hả?”
“Thật hả? Chậc, tại cuộc sống không lành mạnh ở thành phố đấy mà.”
Hai người sóng vai nhau đi về phía nhà chính.
“Có bị lạc đường không?”
“Không, nhờ hệ thống định vị trên xe.”
“Nhưng tớ không ngờ cậu dám tự lái xe từ Tokyo đến tận đây đấy. Đi máy bay thì nhanh và an toàn hơn chứ? Đi đường bộ thế này còn tốn kém nữa.”
Chính xác. Để đến được đây Satoru phải rút ví không biết bao nhiêu lần, nào là phí đường cao tốc, tiền xăng xe, lại còn tiền thuê phòng cho phép thú cưng để chúng tôi trọ lại đêm qua nữa chứ.
“Ừ, nhưng nếu đi máy bay thì sẽ phải kí gửi Nana dưới dạng hành lý, mà dưới khoang hành lý thì tối lại còn ồn ào khiếp lắm. Con mèo ngày xưa tớ nuôi ấy, chỉ cho đi máy bay mỗi một lần mà nó run rẩy mất hồn mất vía cả một ngày. Lũ mèo có biết gì đâu, nếu phải xuống khoang hành lý để rồi sợ run lên thì tội nghiệp lắm.”
Tôi ngạc nhiên vì anh đánh dồng tôi với Hachi. Tôi tự thấy mình mạnh mẽ hơn Hachi nhiều chứ, dù sao tôi cũng lớn lên ngoài đường phố mà.
Ngược lại tôi lo cho anh nhiều hơn đấy, tốn bao nhiêu tiền thế kia mà.
Yoshimine dẫn chúng tôi vào phòng khách. Satoru đặt chiếc lồng vào góc nhà và mở cửa ra.
Yoshimine lập tức cúi người nhìn vào trong.
“Nana, cho nhìn một cái nhé.”
“Được thôi, nhưng cậu phải chờ một lúc cho nó quen và tự mình chui ra khỏi lồng đấy.”
“Ờ, không hề gì.”
“Không hề gì” là ý gì cơ? Đang khi tôi còn nghiêng đầu thắc mắc thì một cánh tay lực lưỡng bỗng thò vào trong lồng!
Á á á...?!
Cánh tay lực lưỡng chẳc khỏe ấy chẳng tốn chút sức nào đã tóm ngay lấy gáy tôi nhấc bổng ra khỏi lồng. Và cứ thế đung đưa tôi trên cao.
Cái... cái... cái... cái... gì thế này, đồ man rợ!!! Thế này mà dám bảo là “không hề gì” đấy à?!
“Tốt tốt, một chú mèo đúng nghĩa đây.”
Anh nói thế là nghĩa làm sao?!
“Này này này!!”
Vừa lấy lại bình tĩnh sau một giây ngẩn người, Satoru lập tức dùng hết sức đập mạnh vào lưng Yoshimine.
“Cậu làm cái quái gì thế?”
“Có gì đâu, tớ chỉ đang kiểm tra con mèo này thôi.”
Vừa thản nhiên trả lời, Yoshimine vừa ôm chặt lấy tôi. Tôi giãy giụa, cố tìm cách thoát ra nhưng những cú đạp của tôi chẳng ăn thua gì với vòng tay rắn như thép của anh ta.
“Cậu nói gì thế? Tớ chẳng hiểu gì cả?!”
“À thì tại vì, nếu chúng ta xách con mèo lên thế này...”
“Đừng có xách gáy nó đung đưa kiểu đó nữa!”
“Nếu hai chân sau của nó co lên gập sát bụng như thế này thì được coi là mèo chuẩn đấy.”
Đủ rồi, có buông tôi ra không thì bảo! Tôi dồn hết sức bình sinh đá Yoshimine tới tấp, toàn thân giãy đành đạch như một con cá hồi rồi vùng thoát khỏi tay anh ta.
Nhẹ nhàng xoay mình, tiếp đất thật đẹp mắt! Khi tôi vừa đáp xuống với tư thế quay lưng về phía anh ta, Yoshimine lại vỗ tay đôm đốp, “Ồ ồ! Con mèo này giỏi quá, hệ thần kinh vận động không thể chê vào đâu được, lại còn thông minh nữa chứ. Thật là một con mèo tuyệt vời!”
“Ờ, ừ, chắc thế...”
Còn phải hỏi! Thế này chỉ mới là bản năng đơn giản của mèo thôi đấy... cơ mà...
“... Cơ mà đó không phải là vấn đề!”
Ồ, hai ta lại đồng thanh tương ứng nữa rồi. Quả nhiên là cặp đôi hoàn hảo!
“Ai cho cậu tự nhiên xách cổ Nana lên như thế? Cậu làm nó giật mình rồi kìa, thấy không!”
“Đâu có, tại gần đây tớ nhặt phải một con mèo mà chẳng ra dáng mèo tẹo nào cả. Lỡ Nana cũng vô dụng như thế thì mất toi nửa ý nghĩa của việc nuôi mèo ở một gia đình làm nông như nhà tớ rồi còn gì, nên tớ thử tí thôi..”
Hãy nghe cái kẻ xấu xa nãy giờ vẫn thản nhiên đùa với cái đuôi của tôi mặc kệ việc gã chính là thủ phạm khiến tôi khó chịu kìa!
Đột nhiên nghe một tiếng “méo” nhỏ, tôi quay đầu lại và thấy một con mèo đực vằn vàng nhỏ xíu. Tôi không biết nó chui ở đâu ra và vào phòng từ lúc nào, nhưng lúc này nó đang giơ chân nghịch cái đuôi cong cong của tôi. Tức thật...!
Yoshimine nhẹ nhàng túm lấy gáy nó rồi nhấc bổng lên. Hai chân sau của con mèo lập tức duỗi đơ ra.
“Thấy chưa? Không phải mèo chuẩn.”
Ừ, cũng phải, đúng là nhóc này khuyết thiếu một vài bản năng thiết yếu của loài mèo. Cái kiểu này nhìn là biết không có khả năng bắt chuột, giống như Hachi vậy. Nếu được huấn luyện cẩn thận thì chắc sẽ cải thiện đôi chút, nhưng cũng khó lòng trở thành một thợ săn lão luyện như tôi. Hừ hừ.
“Ơ, cậu đừng làm thế chứ, con mèo còn nhỏ thế kia...”
Nhìn dáng vẻ lo lắng như gà mẹ của Satoru, Yoshimine liền thẳng tay quẳng luôn nhóc mèo con vào lòng anh.
“Thích sờ không? Cho đấy.”
“Tuyệt quá!”
... Satoru đúng là một tín đồ cuồng mèo. Anh thử dí con mèo con sát mũi mà ngửi xem, mùi phân đấy.
❆❆❆Một ngày kia, anh nhận được bức thư điện tử từ người bạn thân thời cấp hai, Miyawaki Satoru.
Lúc đó anh mới nhớ ra cậu ta và tự hỏi, không biết dạo này bạn mình thế nào.
Ngoài việc thông báo về tình hình cuộc sống hiện tại, nội dung chính của bức thư là một lời nhờ vả.
Tớ xin lỗi vì đột ngột làm phiền cậu thế này, nhưng cậu có thể nuôi giúp tớ con mèo được không?
Cậu ta kể đó là con mèo mình rất yêu quý, nhưng nay gặp phải tình thế bất khả kháng nên không thể không tìm chủ mới cho nó.
Từ việc cậu ta chỉ kể lể thảm thiết về tình trạng đáng thương của con mèo mà lại không hề có lời giải thích nào về tình hình khó khăn của bản thân, Yoshimine hiểu được hai điều:
Người bạn yêu mèo tha thiết của anh lại một lần nữa gặp được con mèo mà cậu ta yêu quý; và người bạn yêu mèo tha thiết của anh, một lần nữa lại phải chia tay với con mèo yêu quý ấy.
Bản thân Yoshimine Daigo không thích mà cũng chẳng ghét mèo. Nếu nhà có nuôi mèo, anh sẽ chăm sóc và cho ăn uống tử tế, nhưng anh không yêu quý mèo đến độ muốn tự mình tìm nuôi một con. Nói đúng ra thì với anh, mèo, hay chó hay chim chóc gì cũng thế cả.
Nhưng nhà làm nông như anh thì nuôi mèo cũng chả thiệt gì. Thóc lúa hay bị chuột phá hại, mà mèo thì có thể tiêu diệt lũ gặm nhấm ấy.
Vì thế anh đã trả lời cậu bạn thế này.
Tớ chỉ có thể coi con mèo như là một con mèo đúng nghĩa mà thôi, chứ không yêu chiều chăm chút cho nó được như cậu đâu. Nếu cậu đồng ý với cách nuôi kiểu ấy thì tớ sẽ nhận. Đương nhiên tớ sẽ chu toàn nhiệm vụ của một người chủ đàng hoàng nên cậu có thể yên tâm.
Sau đó anh nhận được thư cảm ơn của Miyawaki. Nghe bảo trước anh có ai đó cũng nhận lời nuôi con mèo rồi nên cậu ta sẽ ghé qua chỗ người ta trước, nếu mối kia không thành công thì cậu ta sẽ đến đây.
Khoảng một tháng sau, anh lại nhận được bức thư thứ hai của Miyawaki, hỏi có thể mang con mèo tới cho anh xem được không?
Việc anh nhặt được một chú mèo con khác trong khoảng thời gian đó là hoàn toàn ngẫu nhiên.
“Bấy giờ tớ đang chạy cái xe tải nhỏ xuống quốc lộ thì tự nhiên nhìn thấy nó sóng soài giữa đường cứ như miếng giẻ rách ấy. Nếu làm ngơ bỏ mặc nó chết thì tớ sợ ăn không ngon ngủ không yên được...”
“Thế à.”
Miyawaki bê con mèo vằn vàng đặt lên đùi. Đối với một kẻ mê mèo như cậu ta thì lũ mèo con luôn cần chăm chút đặc biệt.
“Nó nhỏ thế này mà cậu chăm nó tốt thật đấy. Chắc khó lắm nhỉ?”
“À, tớ chỉ cần tham khảo ông bác sĩ thú y thôi mà. Xung quanh đây cũng có nhiều nhà sẵn lòng nhận nuôi mèo lắm, riêng nhà ông giáo đã có cả đống.”
Đương nhiên đây là nông thôn, nên cũng không thể trông mong người ta chăm chút cho thú nuôi quá nhiều.
“Lúc nó chịu ăn thức ăn cho mèo, tớ đã mừng rớt nước mắt.”
“Không thể tưởng tượng ra cảnh Yoshimine dùng bơm tiêm đút sữa cho mèo con.”
Như thể đang hình dung, Miyawaki khẽ huýt sáo.
“Vậy là tốt rồi còn gì, Yoshimine đã thành một cậu chủ dịu dàng đầy tư cách.”
“Dịu dàng gì đâu. Tớ chỉ nghĩ nuôi nó lớn để bắt chuột, mà cuối cùng mèo chẳng ra mèo, làm tớ thất vọng quá.”
“Vậy chả lẽ cậu định chờ đến khi nó khỏe rồi lại vứt nó đi?”
Giọng Miyawaki nhuốm vẻ giễu cợt nhẹ nhàng, nhưng Yoshimine xịu mặt xuống rồi quay đi. Miyawaki cũng không truy cứu nữa mà chỉ dịu dàng vuốt ve con mèo nằm trên đùi.
“Hóa ra đó là lý do cậu phải ‘kiểm tra’ Nana ngay lần đầu gặp mặt.”
“Nếu cả hai đều không phải mèo chuẩn thì phí cả tiền thức ăn.”
“Nói dối, nếu hai chân sau của Nana có duỗi đơ ra đi nữa thì cậu cũng không từ chối tớ đâu.”
“Tớ không thể khiến một cậu chủ vì con mèo của mình mà sẵn sàng lái xe từ tận Tokyo xuống đây phải thất vọng, đúng không nào?”
Đúng rồi, Miyawaki thờ ơ đáp lại. “À mà mèo con này tên gì thế?”
“Chatoran.”
“... Cái tên hợp ghê[*].”
(chu thich): Vì “Chatora” có nghĩa là “lông vằn màu vàng”, còn “Chatoran” là một dạng biến âm nghe thân mật đáng yêu hơn.
“Thật không đấy?”
Lỗi là tại ông hàng xóm cũng có nuôi mèo mà Yoshimine hay chạy sang hỏi ý kiến mỗi khi cần kíp. “Cậu đặt tên nó là Chatora à? Thôi cứ gọi là chatoran đi!” Thế là cái tên Chatoran dễ đọc dễ gọi cứ thế thay thế cái tên Chatora “nghiêm túc” ban đầu.
“Nếu là mèo vằn lông vàng thì phải đặt tên là Chatoran, đó là một giao ước của giới nuôi mèo, lấy cảm hứng từ phim Chuyện mèo con[*] đấy.”
(chu thich): Phim Koneko monogatari được sản xuất năm 1986, kể về những chuyến phiêu lưu của chú mèo Chatoran và chú heo Pusuke.
“Tớ không biết mấy thứ quy ước gì đó của đám mê mèo đâu.”
Con mèo Chatoran không hề biết mình được đặt cho cái tên nổi tiếng đến thế, có vẻ chỉ nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của một người yêu mèo cuồng nhiệt nên yên tâm thư thái duỗi mình.
“Nhớ quá, con mèo ngày xưa tớ nuôi cũng hay làm thế này.”
Miyawaki cố tình không nhắc đến tên “con mèo nuôi ngày xưa” trước mặt Yoshimine, nhưng Yoshimine biết bạn mình không có ý gì khác. Mà chỉ vì nếu nhắc đến con mèo đã từng yêu thương hết lòng ấy, thì chẳng khác nào phải chịu một nhát dao đâm thấu tim.
Ngay cả một người “ngoại đạo” không biết đến những quy ước lắt léo của giới nuôi mèo như anh cũng hiểu được cảm xúc này.
❆❆❆Mùa xuân năm lớp Tám, Yoshimine chuyển về ngôi trường mà cậu sẽ tốt nghiệp cấp hai sau này.
“Giới thiệu với các em, đây là bạn Yoshimine Daigo, từ hôm nay bạn ấy sẽ học cùng lớp với các em đấy.”
Chủ nhiệm lớp là một cô giáo còn trẻ và rất xinh đẹp, nghe đâu hồi học đại học còn được bình chọn là hoa khôi này hoa khôi nọ nữa cơ, nhưng Yoshimine có ác cảm với cô giáo ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cái cách cô nhiệt tình quá mức trong việc cố làm thân với mình khi giới thiệu về trường lớp đã khiến cậu khó chịu. Có thể cô giáo cảm thấy làm thế sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp về một giáo viên tình cảm và lý tưởng, nhưng Yoshimine lại thấy mình hoàn toàn không có nghĩa vụ phải đáp lại.
Cậu đã cố chịu đựng cách thể hiện tình cảm nồng nhiệt đến mức phát bệnh của cô từ đầu đến giờ, nhưng đến lúc đó thì không thể chịu nổi nữa.
“Vì cha mẹ của bạn Yoshimine rất bận rộn nên bạn ấy phải chuyển trường từ Tokyo về đây sống cùng bà nội đấy. Không có cha mẹ bên cạnh chắc bạn Yoshimine buồn lấm, bạn ấy thật kiên cường phải không các em? Nên các em nhớ thân thiết với bạn ấy nhé!”
Hóa ra cái kiểu thân mật kì quặc này là do “lòng thương hại” ngớ ngẩn của cô mà ra. Yoshimine cảm thấy chán nản thật sự. Điều khủng khiếp nhất khi giới thiệu về một học sinh mới là cứ thế khai tồng tộc mọi bí mật riêng tư của nó cho một đám học sinh cấp hai khác, những đứa trẻ còn non nớt chưa biết gì là đúng hay sai.
“Yoshimine, em tự giới thiệu đi.”
“Thưa cô.” Yoshimine quay hẳn về phía cô giáo. “Sao cô lại tùy tiện đem chuyện riêng của em ra nói vậy ạ. Em đâu nhờ cô nói giúp đâu ạ!”
Cả lớp xôn xao, gương mặt tươi cười của cô chủ nhiệm xinh đẹp thoáng dao động.
“Ơ? Cô chỉ nghĩ làm thế sẽ tốt cho Yoshimine...”
“Ngược lại cô đang làm em khó chịu đấy ạ. Em muốn được đối xử bình thường, không liên quan tới chuyện gia đình mình.”
Cô giáo chỉ biết lắp bắp “Nhưng mà...” rồi lại “Tại vì...”. Thấy mọi chuyện có vẻ không tiến triển nổi, Yoshimine quay về phía lớp học.
“Tên tôi là Yoshimine Daigo. Chuyện gia đình tôi chẳng có gì quan trọng, các bạn cứ cư xử bình thường là được.”
Lớp học lập tức lặng ngắt như tờ. Đám nhóc đã hoàn toàn bị cậu bạn mới áp đảo.
“Em quá đáng lắm!” Cô giáo gần như hét lên. “Cô chỉ không muốn em cảm thấy cô đơn thôi mà...”
“Chỗ ngồi của em đâu ạ?”
Khi cậu tưởng như mình chỉ vừa hỏi một câu hết sức cần thiết và bình thường, thì với cô giáo nó lại là giọt nước tràn ly, khiến cô òa lên khóc, và cứ thế tức tưởi chạy ra khỏi lớp theo tiếng chuông reo báo hiệu giờ sinh hoạt đầu ngày kết thúc. Thậm chí còn chẳng buồn chỉ cho cậu chỗ ngồi của mình.
“Cậu cứ ngồi vào chỗ nào trống là được.”
Người vừa nói vừa chỉ vào một chỗ trống phía cuối lớp chính là Miyawaki. Tiết thứ nhất đã kết thúc, trong lúc những người bạn cùng lớp khác e ngại cậu ra mặt rồi cố ý tránh xa thì Miyawaki lại nhanh nhảu tiến tới.
“Tiết tới chúng ta phải đổi phòng học. Chắc cậu chưa biết phòng nào đâu nhỉ, chúng ta cùng đi nhé.”
Giờ tiếp theo là vật lý. Yoshimine bèn rút sách giáo khoa và vở ghi chép rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“À mà này.” Khi họ đang đi, Yoshimine quay sang hỏi cậu bạn cùng lớp điều mình băn khoăn nãy giờ. “Cậu làm thân với tớ là vì lệnh của cô giáo đấy à?”
“Hoàn toàn không.” Miyawaki quay lại mỉm cười. “Tớ chỉ nghĩ sao mà hai người trẻ con thế không biết. Cả cậu lẫn cô giáo.”
Cả cậu lẫn cô giáo... ư?
“Cả tớ à?”
“Cô giáo này ấy mà, cô ấy chỉ muốn tỏ ra quan tâm đặc biệt tới những học sinh có hoàn cảnh gia đình khác thường thôi. Không có ý xấu đâu.”
Nếu thật sự muốn thể hiện sự quan tâm và không có ác ý gì, thì người được quan tâm phải cảm thấy được chia sẻ chứ?
“Hồi mới vào lớp Bảy, tớ cũng bị cô bêu chuyện ngay ngày đầu nhập học nên tớ hiểu cảm giác của cậu. Tại cha mẹ tớ bị tai nạn giao thông mất hồi tớ học tiểu học, giờ tớ đang sống với dì mà. Nhưng đúng là chẳng ai muốn những chuyện như thế bị khơi ra ngay trước lớp cả.”
Chuyện riêng của cậu ta còn nghiêm trọng gấp mấy lần Yoshimine, nên chắc hẳn cái cảm giác bẽ bàng của Miyawaki khi bí mật bị công khai trước lớp cũng khủng khiếp hơn cậu nhiều.
“Nhưng cậu cũng đâu cần phải phản ứng với cô ngay lập tức như thế. Cứ nhịn một chút, dĩ hòa vi quý cho xong, bản thân mình cũng phải trưởng thành lên chứ!”
Tại cậu già trước tuổi thì có... Yoshimine thầm nghĩ, nhưng cậu ta nói cũng đúng nên cậu không phản bác.
Chợt Miyawaki rúc rích cười, “Nhưng mà...”
“Cậu thẳng tính thật đấy! Hồi nhập học tớ cũng chỉ muốn nói thẳng vào mặt cô như Yoshimine thôi!”
“Này, tên cậu là gì?”
Đến lúc đó Yoshimine mới nhớ ra là mình chưa biết tên cậu bạn.
“Miyawaki Satoru, rất vui được gặp cậu.”
Tuy Yoshimine không đáp lại rằng “Hãy làm bạn nhé!”, nhưng trong thâm tâm, từ lúc ấy cậu bắt đầu coi Miyawaki là một người bạn thân thiết.
Tuy mới ngày đầu tiên đã gây xích mích với bạn cùng lớp và cả cô chủ nhiệm, nhưng nhờ có Miyawaki làm bạn mà những tháng ngày đi học của Yoshimine khá dễ chịu. Miyawaki thuộc kiểu hoạt bát và nhiều bạn, nên thân với cậu ta, tự nhiên cậu cũng hòa nhập hơn với những người khác. Bản tính Yoshimine vốn không thích giao tiếp, mặt lúc nào cũng đăm đăm lại khó gần, nên nếu không có Miyawaki thì chắc giờ cậu đã cô độc một mình trong góc lớp rồi cũng nên.
Giờ cơm trưa cậu cũng bị Miyawaki kéo đi ăn cùng với một đám bạn. Vốn không có khiếu tán dóc và không thích tham gia vào những câu chuyện rôm rả của đám bạn nên Yoshimine thường chỉ ngồi nghe. Chỉ ngồi nghe thôi nhưng cậu vẫn thấy thú vị.
Vì cơm hộp mang theo hơi ít nên cậu đứng dậy định đi mua thêm bánh mì, thì bị Miyawaki gọi giật lại, “Chờ chút, Yoshimine! Đi đâu thế?”
“Mua đồ, tớ định đi mua bánh mì.”
“Đầu cậu chẳng lẽ toàn nghĩ tới bánh mì thôi à? Chẳng thèm để ý tới chuyện mọi người đang nói gì cả.”
Yoshimine vừa gãi đầu vừa ngượng nghịu, “À, xin lỗi.” Thấy thế mọi người cười phá lên.
“Tớ đi được chưa?”
Khi cậu hỏi lại thêm lần nữa thì cái người vừa gọi cậu lại xua xua tay, nở nụ cười ngán ngẩm, “Ừ, đi đi.”
Từ khi học tiểu học, sổ liên lạc của Yoshimine đã hay bị phê cụm từ “Thích gì làm nấy”. Chỉ vì cậu thường bắt tay vào việc luôn mà không cảm thấy cần phải nói với ai, nên thường gây ra những hiểu lầm không đáng có. Thế nhưng lần này có vẻ nhờ sự can thiệp kịp thời của Miyawaki nên chuyện hiểu lầm nho nhỏ ấy cứ thế trôi tuột đi, không đọng lại trong đầu ai cả.
Cả vụ cô chủ nhiệm nữa, hình như Miyawaki cũng đã âm thầm tìm cách giải quyết khôn khéo. Không biết cậu ta đã nói gì và bằng cách nào. Chỉ biết một ngày kia, cô giáo gọi Yoshimine đứng lại ở hành lang, rồi vừa nước mắt giàn giụa vừa xin lỗi rối rít.
“Xin lỗi Yoshimine, cô đã không thể hiểu cho nỗi buồn của em...”
Hình như Miyawaki đã khéo léo nói gì đó đánh thẳng vào tâm lý “một giáo viên lý tưởng” của cô. Dù lờ mờ cảm thấy một sự hiểu lầm cực kì nghiêm trọng ở đây, nhưng Yoshimine không muốn giải thích thêm cho phiền phức, vả lại lời khuyên “phải trưởng thành lên chứ” của cậu bạn hãy còn văng vẳng trong đầu, nên Yoshimine quyết định làm theo bằng cách đáp gọn lỏn, “Em không để bụng đâu ạ.”
“Từ giờ, cô sẽ không nói đến chuyện nhà Yoshimine nữa đâu, nên em hãy yên tâm nhé!”
Đúng thật là đã hiểu lầm gì đó rồi, chuyện gia đình cậu thì chỉ có Miyawaki biết mà thôi.
“Cha mẹ tớ ai cũng đi làm, và ai cũng cực kì yêu thích công việc của mình.”
Cha Yoshimine lúc đó đang giữ chức kĩ sư sáng chế trong một công ty sản xuất điện máy lớn trong nước, mẹ làm việc trong một công ty thương mại vốn nước ngoài. Hai người họ đều rất hiếm khi ở nhà cùng lúc, đến mức Yoshimine đã quen với cuộc sống nhiều ngày liền không được thấy mặt cha mẹ.
“Chưa kể từ mùa xuân này, công việc của họ nghe đâu còn bận rộn gấp mấy lúc trước. Việc chăm sóc cho gia đình chung trở nên quá nặng nề với họ, tớ cũng không phải ngoại lệ.”
Họ cứ đùn đẩy việc chăm sóc con cái cho nhau, cả căn nhà chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn.
“Vậy nên, cho đến khi mọi chuyện ổn định thì tớ được gửi về cho bà nội chăm sóc.”
“Thế à, buồn quá nhỉ!”
“Xa bạn bè thì cũng thấy hơi buồn một chút.”
Chứ Yoshimine không cảm thấy buồn vì phải xa cha mẹ chút nào. Cảm giác đó đã mất hẳn từ hồi ba người còn sống chung dưới một mái nhà rồi.
“Vả lại kì nghỉ dài nào tớ cũng được đem về gửi bà nên tớ thân với bà lắm. Cuộc sống cũng chẳng thay đổi là bao, nên tớ không thể hiểu nổi vì sao cô lại cứ nghiêm trọng hóa chuyện đó lên.”
Vì chẳng phải chuyện gì lớn lao, nên cậu càng ghét kiểu thương hại sụt sùi của cô chủ nhiệm. Trên đời này thiếu gì những đứa trẻ khác có hoàn cảnh còn đáng thương hơn nhiều... ví dụ như Miyawaki.
Mất cha mất mẹ ngay khi còn học tiểu học hẳn phải là một cú sốc rất lớn, nhưng Miyawaki lúc nào cũng tỏ ra bình thản vui tươi như thể đã quên bẳng chuyện đó rồi.
“Ê, Yoshimine ơi!”
Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng gọi của cậu bạn cùng lớp.
“Có hứng thú vào câu lạc bộ Judo không?”
“Không.”
Câu trả lời nhanh gọn của Yoshimine khiến Miyawaki so vai thất vọng, nhưng vẫn không ngừng “dụ dỗ” cậu bạn hồi lâu bằng những lời hứa hẹn như sẽ cho cậu vào đội tuyển này nọ, đến khi đã khô cả cổ, cậu ta hí hửng hỏi lại, ”Thấy hứng thú chút nào chưa?”
Chỉ để nhận lại từ Yoshimine một câu trả lời ráo hoảnh, “Chẳng hứng thú chút nào cả.”
Cậu ta đành bỏ cuộc.
Vì có thân hình to cao nên Yoshimine nhận được vô số lời mời gia nhập từ những câu lạc bộ thể thao, nhưng cậu từ chối hết.
“Cậu không thích hoạt động đội nhóm à?”
Yoshimine trả lời, “Không thích thể thao.” Tuy có thể lực tốt thật, nhưng cậu không thích việc bắt cơ thể mình phải vận động đến mệt nhoài và tuân theo một quy tắc nào đó.
“Nếu không phải câu lạc bộ thể thao thì sao?”
“Nếu là câu lạc bộ làm vườn thì tớ gia nhập cũng được.”
Vì nhà bà nội làm nông, và đã quen thuộc từ khi còn bé nên cậu khá thích việc cày cấy tưới trồng. Ông nội đã mất mấy năm trước nhưng bà vẫn canh tác trên mấy mẫu ruộng be bé đến tận bây giờ nên cậu thường xuyên có cơ hội giúp đỡ bà việc đồng áng.
“Trong góc vườn trường có một cái nhà kính. Hình như câu lạc bộ làm vườn sử dụng chỗ ấy.” Yoshimine đã để ý đến nó từ khi chuyển tới. Biết đâu họ sẽ cho mình trồng một khoảnh vườn be bé trong đó?
“Ồ, thế mà tớ chưa bao giờ để ý đấy. Cậu thấy thích hả?”
“Vườn của bà tớ là vườn ngoài trời, tớ chưa bao giờ có cơ hội thử trồng cây trong nhà ươm cả.”
“Cậu mê trồng trọt thật đấy.”
Yoshimine định kết thúc câu chuyện tại đây, nhưng Miyawaki lại nói tiếp.
“Câu lạc bộ làm vườn ấy, mấy năm trước vì không có người tham gia nên đã ngưng hoạt động rồi. Nhưng nếu cậu có hứng thú thì chỉ cần hai hội viên thôi, rồi sang nhờ giáo viên môn Tự nhiên làm người cố vấn cho. Còn có thể sử dụng cả nhà kính nữa đó.”
Có hai điều làm cậu kinh ngạc, một là Miyawaki đã tìm hiểu hết thảy mọi chuyện giúp cậu, và hai là hình như cậu ta cũng muốn tham gia.
“Cậu cũng muốn tham gia à?”
“Tớ chưa từng sinh hoạt câu lạc bộ nào cả nhưng nếu có Yoshimine tham gia thì tớ cũng muốn thử xem sao.”
“Nhưng cậu đâu thích thú gì chuyện làm vườn.”
“Không phải không thích, mà là không có duyên thì đúng hơn. Tớ chẳng quen ai làm nông cả.”
“Hả? Ông bà nội ngoại thì sao? Không có ai hết à?” Yoshimine không khỏi cảm thán thật lòng, “Đúng là cậu ấm thành phố.”
Nhưng Miyawaki vội xua tay, “Không phải thế. Ngày xưa cha mẹ tớ có rất ít họ hàng. Ông bà ngoại đã mất khi mẹ còn trẻ, còn phía bên nội thì không được thân thiết lắm. Lần đầu tiên tớ gặp họ là trong đám tang của cha mẹ, mà lúc đó cũng chẳng nói chuyện gì với nhau.”
Nên Miyawaki đã chấp nhận về sống chung với dì. Khi cha mẹ mất, thường người ta sẽ dọn về sống với ông bà nội ngoại nếu họ còn khỏe mạnh. Chứ được một phụ nữ độc thân nhận nuôi thì lạ quá.
“Nếu có cơ hội thì phải chộp lấy để trải nghiệm chứ, nếu không chúng ta sẽ sống cả đời mà chẳng biết gì hết.” Rồi cậu ta lại cười, “Thật đáng mong đợi, y như phim Hàng xóm tôi là Totoro[*] vậy!”
(chu thich): Một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Ghibli Studio, kể về hai chị em theo cha mẹ về quê làm nông và gặp một sinh vật kì bí đáng yêu tên là Totoro.
Và như thế, hai người bắt đầu gây dựng câu lạc bộ làm vườn. Bà nội Yoshimine mời Miyawaki về nhà chơi khi nghe cậu ta bảo mình chưa từng tới thăm gia đình làm nông bao giờ. Nhà của Miyawaki nằm ngay khu trung tâm thị xã nên chẳng mấy khi được nhìn thấy những cánh đồng bạt ngàn. Dì cậu cũng bận rộn, để cậu ở nhà một mình suốt, thế nên cậu ta thường xuyên sang nhà Yoshimine chơi và đến cuối tuần thỉnh thoảng còn ngủ lại.
“Cháu vào đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Đó là những lời đầu tiên mà người bà lớn tuổi của Yoshimine chào mừng bạn của cháu mình đến chơi.
“Ở trường, thằng Yoshimine hòa thuận với bạn bè không cháu? Không bị ai bắt nạt chứ?”
“Không đâu bà. Cháu không nghĩ có ai dám bắt nạt Yoshimine đâu ạ.”
Lấy khuỷu tay thúc vào hông người ta là ý gì? Tớ có hiểu đâu! Vừa nghĩ thế, Yoshimine vừa thúc ngược lại.
Bà nội Yoshimine vốn đang lo lắng không biết ở trường học mới cháu mình có hòa nhập được hay không, nên khi cậu dẫn Miyawaki về chơi, bà đã rất vui. Cách gọi Miyawaki nhanh chóng được bà đổi thành “cháu Satoru” đầy trìu mến.
“Hay để bà đi mua mấy trò chơi điện tử về cho hai đứa chơi?”
Bà có vẻ ái ngại vì lần nào Miyawaki đến nhà chơi cũng lăn xả vào phụ giúp việc đồng áng.
“Trò chơi điện tử thì cháu cũng có, mà Miyawaki cũng có rồi.”
“Nhưng chẳng lẽ hai đứa không thích chơi trò khác à?”
“Bà không cần bận tâm đâu ạ!”
Bởi không có người quen họ hàng nào làm nông, nên Miyawaki rất thích thú, luôn xem việc đồng áng như một cách để thư giãn.
“Ở trường chúng cháu cùng tham gia câu lạc bộ làm vườn mà bà, cháu thích làm nông lắm.”
“Thật à?”
“Được vậy thì tốt quá,” bà nội Yoshimine lẩm bẩm, có vẻ đã bị thuyết phục hoàn toàn. “Dù sao thì có một người bạn thân ở đây là tốt quá rồi, chỉ cần thế là ổn nhỉ?”
Không phải chỉ một lần đó, mà bà thường hỏi đi hỏi lại việc này, như để chắc chắn.
Không lẽ đối với bà, cậu còn trẻ con đến vậy sao? Yoshimine cảm thấy ngột ngạt.
Bà nội Yoshimine quan tâm đến Miyawaki hết mực vì cậu ta là bạn thân của cháu mình, và ngược lại cậu ta cũng hết sức thân thiết với bà.
“Thích thật, giá như tớ cũng có một người bà như bà nội cậu.”
Miyawaki không có cơ hội thân thiết với ông bà nội ngoại nên có lẽ việc tiếp xúc với các cụ ông cụ bà là một trải nghiệm mới mẻ với cậu ta.
“Nếu cháu thích thì cứ xem đây là nhà ông bà mình, có thể đến chơi lúc nào cũng được.”
Yoshimine rất vui khi nghe bà nội nói thế với Miyawaki, vì cậu chưa từng nếm trải cảm giác thấy bạn bè thân thiết của mình được người nhà hoan nghênh đón chào. Ở Tokyo, Yoshimine cũng thường xuyên ở nhà một mình, nên ba mẹ cậu gần như không nắm được quan hệ bạn bè của con trai. Bạn bè Yoshimine có đến nhà chơi thì cũng chỉ có mình cậu ở nhà.
Vì không có người lớn cằn nhằn, nên bạn bè rất hay đến chơi nhà Yoshimine và lấy làm ghen tị với cậu. Nhưng ngược lại, Yoshimine lại ghen tị vô cùng với gia đình của những đứa bạn, khi mẹ chúng mang quà vặt lên cho cả nhóm lót dạ lúc đói.
Có vài đứa thậm chí còn tỏ ra bực bội khi bánh quy mẹ chúng tự làm trông không được đẹp, “Nghe bảo tớ mang bạn về là bà ấy lại rối lên thế đấy.” Dù bạn phàn nàn, Yoshimine vẫn thấy thế này là quá xa xỉ. Ngay cả mấy thứ quà vặt đơn giản, mẹ cậu cũng không bao giờ làm. Hằng ngày bà chỉ đặt trên bàn một số tiền lẻ nhất định, nếu ngày nào số tiền nhiều hơn bình thường, thì nghĩa là bao gồm cả tiền ăn tối, đó là luật mặc định trong nhà cậu.
Thỉnh thoảng họ cũng khen cậu, nhưng luôn là những câu na ná nhau, “Daigo là một đứa trẻ rất ngoan, nó không bắt cha mẹ phải bận tâm bao giờ.” Lời khen ấy khiên cậu chẳng thể phàn nàn khi bị họ bỏ mặc. Hiểu rõ trong mắt cha mẹ, khả năng tự lập để “không bắt cha mẹ phải bận tâm” chính là giá trị duy nhất của mình, Yoshimine thậm chí không dám nghĩ nếu mình mất đi giá trị duy nhất ấy thì sẽ ra sao.
“Bà của Yoshimine thật dễ mến!”
Thì làm sao có thể nặng lời với một đứa trẻ lúc nào cũng quấn quít bên bà như Miyawaki được. Cậu biết rõ Miyawaki lúc nào cũng giữ một khoảng cách lịch sự với dì mình, và biết cả sự thật rằng cậu ta chẳng còn ai trên đời này để mong được yêu thương cưng chiều nữa.
“Cậu có thể đến chơi bất cứ lúc nào. Bà cũng quý cậu lắm!”
Mỗi lần nghe thế, Miyawaki lại gật đầu lia lịa, mặt mày sáng rỡ.
Tiết học buổi chiều hôm ấy, Yoshimine vừa than thầm “Nóng quá...”, vừa nhìn xuống sân trường và thấy mặt đất như đang bốc hơi nghi ngút. Một hiện tượng thường xuyên xảy ra vào những ngày giữa hạ nóng hừng hực...
Yoshimine chợt nghĩ ra một chuyện, cậu kêu lên và đứng bật dậy. Cả giáo viên lẫn học sinh trong lớp đều ngơ ngác.
“Yoshimine, em làm sao thế?”
Cậu chỉ đáp lại câu hỏi thảng thốt của cô giáo bằng một câu gọn lỏn, “Không có gì ạ.” Rồi cứ thế phóng thẳng ra khỏi lớp.
“Kìa...!!”
Những lúc thế này, Miyawaki lại ra sức phát huy vai trò của mình.
“Làm sao mà không có chuyện gì được!”
“Tớ sẽ quay lại ngay.”
“Khoan đã...!”
Cuối cùng, người chạy theo cậu ra khỏi lớp không phải là giáo viên mà lại là Miyawaki.
“Cậu làm sao thế?”
“Nhà kính, sáng nay, tớ quên mở cửa thông gió. Với nhiệt độ cao thế này, chắc rau củ bị hấp chín mất.”
Trong nhà kính, bọn họ trồng cà chua, một số loại rau củ và chăm thêm vài loại hoa lan theo sở thích của thầy cố vấn.
Do cà chua không chịu được mưa nên họ đã cẩn thận che chắn cho chúng bằng vòm che, nhưng đất vẫn có thể hấp nhiệt khủng khiếp trong thời tiết nóng bức này và gây hại cho cây cối.
“Có thể đợi tới giờ nghỉ giải lao mà, chỉ khoảng ba mươi phút nữa thôi.”
“Nhưng lúc này đang là thời điểm nóng nhất. Phải hạ nhiệt càng nhanh càng tốt.”
“Thì ít ra cũng phải nói dối với cô là đi vệ sinh chứ! Cậu sẽ bị đình chỉ vì tội gây rối trật tự trong lớp mất!”
“Thì cậu cứ quay lại mà nói.”
Miyawaki thở dài, “Trời ạ...” rồi lủi thủi quay về lớp học.
“Yoshimine bị Tào Tháo đuổi ý mà!”
Cả lớp học ồ lên như ong vỡ tổ sau thông báo “động trời” của Miyawaki. Đôi khi điều ta cần chính là một thằng bạn hữu ích, ranh ma và có khiếu hài hước.
Nhờ thế, cả hai không những tránh khỏi án phạt vì làm náo loạn lớp học mà trước khi nghỉ hè còn thu hoạch được mấy thứ rau củ cùng cà chua ngon tươi, và mấy giò lan của thầy cố vấn cũng thoát khỏi số phận bị hấp chín.
Lúc Yoshimine chia rau củ với Miyawaki và thầy cố vấn, Miyawaki nhường cậu nhiều cà chua hơn. Vì số cà chua trồng ngoài ruộng của bà nội cậu bị đợt mưa dầm quật cho tơi tả, nên chỗ cà chua trong nhà kính này là thành quả duy nhất.
“Cậu lấy thêm đi, nhà tớ có hai người thì ăn làm sao hết.”
Nhìn cậu ta cứ dãy hết quả này đến quả khác cho mình, Yoshimine tức tối hừ mũi. Cậu nhắc cho Miyawaki nhớ rằng nhà mình cũng chỉ có hai người, mà bà cậu lại lớn tuổi, nhưng cậu ta đáp trả, “Nhưng Yoshimine ăn nhiều hơn tớ gấp mấy lần còn gì! Tớ cũng muốn gửi tặng bà nội cái gì đó ngon ngon, nhưng chỉ có cà chua thôi!”
Qua một học kì tham gia câu lạc bộ, kiến thức trồng trọt của Miyawaki cũng tăng lên đáng kể, cậu ta thừa biết Yoshimine quyết định trồng cà chua trong nhà kính là để giảm bớt rủi ro nếu chẳng may chỗ cà chua trong ruộng nhà bà gặp vấn đề gì. Thế là nhờ sự thông cảm của cậu bạn, Yoshimine mang được về nhà những ba phần tư chỗ cà chua thu hoạch được.
“Tớ dự định sẽ về thăm nhà trong tuần đầu tiên của kì nghỉ hè này.”
Vừa nói tới đó, Miyawaki đã vội đáp, “Tớ biết rồi.”
“Trong khoảng thời gian ấy, cậu thay tớ chăm sóc vườn cây nhé.”
Mặc dù đợt thu hoạch đầu tiên đã kết thúc, nhưng nhiều loại rau củ trong nhà kính vẫn tiếp tục đơm hoa kết trái.
“Đây là lần đầu tiên cậu về thăm nhà kể từ khi chuyển đến đây ấy nhỉ. Cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé.”
Miyawaki không hề tung hô những câu đại loại như “Thế thì tuyệt quá!” hay “Nhất cậu rồi!” vì cậu ta quá hiểu Yoshimine, tuy cha mẹ cậu cũng chẳng vì con trai mà xin nghỉ dịp hè này đế đến thăm con đâu, nhưng cậu vẫn muốn thỉnh thoảng được gặp họ một lần.
“Thôi kệ, có thể gặp lại đám bạn cũ nữa mà.”
Yoshimine chỉ có bây nhiêu để trông đợi.
Vì nếu cậu mơ ước quá cao xa, “Giá như bọn họ xin nghỉ phép dù chỉ một ngày thôi để dành cho con trai mình nhỉ!”, thì cậu sợ mình sẽ cảm thấy mệt mỏi đến độ không muốn về nhà nữa, nên đành cố gắng tránh né vấn đề này, càng lâu càng tốt.
“Trong lúc Yoshimine không có ở đây, nếu cà chua chín tớ sẽ mang sang cho bà.”
“Ừ, nhờ cậu đấy.”
Cậu được bà nội lái xe tải nhỏ đưa ra sân bay và lên máy bay về nhà. Về đến sân bay Narita cũng chẳng có ai ra đón. Vẫn hệt như ngày xưa, mỗi lúc cậu trở về sau kì nghỉ dài ở nhà bà nội.
Xe buýt của sân bay chở cậu về khu chung cư dành cho những người hằng ngày phải đi làm xa nhà. Đã ở nhà bà cả một học kì nên ngay lập tức cậu thấy ngột ngạt trong khu nhà chật chội này.
Từ ngày đầu tiên về nhà, Yoshimine lại quay về với cuộc sống lủi thủi một mình, thỉnh thoảng hẹn đám bạn cũ đi chơi. Chỉ đến nửa đêm khi cha mẹ từ công ty mệt mỏi về nhà hay những sáng sớm trước lúc đi làm, cậu mới chạm mặt họ được vài phút.
Hai người vẫn bận rộn như xưa, không có thời gian để nhìn vào mắt ai khác.
Mãi đến ngày thứ ba sau khi Yoshimine về nhà, cả cha lẫn mẹ không hẹn mà cùng về nhà sớm, hiếm hoi lắm mẹ cậu mới vào bếp nấu cơm và cả nhà ngồi ăn chung với nhau.
Lạ lùng hơn nữa là ăn xong, mẹ liền đi vào bếp pha trà. Yoshimine hoang mang ngồi đó, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Cha cậu ngồi phía bên kia bàn ăn mở lời với vẻ mặt khó tả.
“Cha muốn nói với con một chuyện quan trọng.”
Mẹ cậu lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cha. Chắc chắn đây không phải là bầu không khí để nói một điều hay ho.
“Thật ra, cha mẹ đã quyết định ly hôn.”
Quả nhiên...
Cậu đã biết ngày này rồi sẽ đến, vì cả hai người bọn họ đều quá say mê công việc.
“Daigo, con muốn về ở với cha hay với mẹ?”
Nghe câu hỏi quyết định đó và thấy rõ vẻ mặt mong chờ của cả hai người, lần đầu tiên cậu mới giật mình nhận ra chuyện ly hôn là thật.
Cha mẹ cậu nín thở chờ đợi, không phải đợi được con mình lựa chọn, mà ngược lại, họ đều mong không phải là mình.
Tại sao họ phải thật thà đến thế chứ? Cả hai người? Dù có chọn bên nào đi nữa thì chắc chắn họ cũng sẽ không ghét bỏ mình, và sẽ hoàn thành nghĩa vụ mà một người giám hộ phải làm kia mà?
Thế nhưng từ sâu thẳm ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào con trai kia, lại ánh lên một nguyện vọng tha thiết, rằng “Nếu có thể mong nó đừng chọn mình mà hãy chọn người kia”.
“... Con xin lỗi.”
Cuối cùng Yoshimine cũng chỉ biết thốt lên như thế.
“Con chưa thể quyết định ngay được, con muốn suy nghĩ thêm.”
Trông cha mẹ như thể thở phào nhẹ nhõm. Chắc vì chưa cần phải vác theo gánh nặng này ngay bây giờ.
“Ngày mai, con về nhà bà được chứ ạ?”
Nghĩ tới việc mình chính là gánh nặng cho cả hai bên, cậu không biết từ nay sẽ phải đối diện với họ thế nào nữa.
Chắc chắn cha mẹ Yoshimine không hề nghĩ đến việc ngăn cậu lại, nên trưa hôm sau cậu đã ở trên chuyến bay quay về nhà bà nội. Bởi các hãng hàng không có chế độ chăm sóc tận tình dành cho những đứa trẻ đi máy bay một mình, nên chẳng cần cha mẹ đưa tiễn tận nơi, cậu vẫn an tâm là mình sẽ tới nơi an toàn. Thật nhẹ nhõm!
Bà nội đã chờ sẵn ở sân bay trên chiếc xe tải nhỏ quen thuộc, chở cháu về nhà.
“Cha mẹ quyết định ly hôn rồi bà ạ.”
Thế à, bà nội chỉ ậm ừ.
“Không biết cháu nên theo ai đây?”
“Ở với ai cũng như nhau thôi. Daigo chỉ cần ở với bà là được.”
Cậu thấy cổ họng nghẹn ứ.
“Ở đây, Daigo cũng có bạn thân mà. Không sao đâu cháu, không sao đâu mà.”
A, đúng rồi, đến lúc đó cậu mới nhớ ra.
“Có một người bạn tốt ở đây là được rồi, chỉ cần thế là ổn.” Lời nhắc nhở thường xuyên của bà lại vang lên trong đầu cậu.
Ngay từ đầu, bà đã biết chuyện sẽ thành ra thế này. Từ lúc bà nhận chăm sóc đứa cháu.
Cổ họng càng lúc càng như nghẹn lại, khi về tới nhà cậu tưởng như mình sắp vỡ òa.
“Cháu đến trường một lát đây ạ!”
Vừa tới nhà, cậu vội vàng thay quần áo, mặc đồng phục vào. Tuy lúc này đang giữa kì nghỉ hè nhưng nếu mặc thường phục thì không được phép vào trường.
“Chờ bớt nắng một tí được không cháu? Trời đang nắng thế kia.”
“Cháu thấy lo cho mấy cái cây ở nhà kính.”
Gạt phang lời can ngăn của bà, Yoshimine leo lên xe đạp chạy thẳng đến trường. Theo từng nhịp chân nhấn pê đan vùn vụt, cái khối nghẹn ứ trong cổ họng cậu dường như chìm dần xuống, và tan biến vào dạ dày.
Xe đạp của Miyawaki đang dựng trong bãi gửi xe của trường.
Trong nhà kính, cậu ta đang hí hửng hái cà chua và dưa leo dù chỉ có một mình.
“Chào.”
Yoshimine cất tiếng gọi từ ngoài cửa, Miyawaki lập tức ngẩng phất lên và reo to, “Ơ kìa!”
“Về rồi hả? Hình như cậu về hơi sớm đấy.”
“Ừ, đã xảy ra một số chuyện.”
Bọn họ mang rau củ thu hoạch được ra bồn rửa, rồi ngồi dưới bóng râm nói về lý do Yoshimine về sớm.
Vừa ngắm nhìn những thành viên của đội bóng chày tập phát bóng dưới cái nóng hầm hập khiến đất trời như muốn bốc hơi, Yoshimine vừa thầm cảm phục quyết tâm của bọn họ.
“Chuyện nhỏ ấy mà, tớ đã được bà nội nhận nuôi, thế là xong. Từ bé tớ đã quen với việc bị cha mẹ bỏ mặc rồi.”
Chính vì vậy nên hồi chuyển trường cậu mới khó chịu với kiểu quan tâm sỗ sàng thái quá của cô chủ nhiệm. Trong mắt cậu, đó là chuyện thường ngày chẳng đáng nhắc đến.
“Nhưng rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ. Cho dù bận rộn vì công việc đến đâu đi chăng nữa thì bình thường chẳng có ai lại bắt con mình chuyển trường về quê và tống cho bà nội nuôi giúp cả.”
Hóa ra sự quan tâm thái quá của cô chủ nhiệm cũng là vì cô thấy việc này bất bình thường.
“Họ đã chuẩn bị ly hôn từ đó. Thế mà tớ không nhận ra, thật ngốc quá đi mất!”
Miyawaki vốn chỉ ngồi im lặng và gật đầu, giờ lại đột ngột phản bác, “Không phải không nhận ra. Cậu chỉ không muốn nghĩ tới khả năng đó thôi.”
Cục nghẹn trong cổ họng lại dâng lên - dừng lại đi đồ ngốc.
Cái cục nghẹn cậu đã nuốt xuống trong lúc đạp xe tới đây. Không thể để nó trào lên lần nữa!
Cho tới giờ cậu đã cố tránh né không muốn nghĩ đến khả năng này. Để rồi khi sự thật không muốn nghĩ đến mà vẫn không sao tránh khỏi kia xảy ra thật, đầu cậu quay cuồng với ý nghĩ rằng mọi chuyện đã quá muộn màng, có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không thể thay đổi được gì.
“Daigo là một đứa trẻ rất ngoan, không bắt cha mẹ phải bận tâm bao giờ.” Nếu cậu là một đứa trẻ hư hỏng và nhõng nhẽo thì mọi chuyện có thể đã khác chăng?
Từ nhỏ cậu đã biết cha mẹ say mê công việc đến điên cuồng. Cũng biết rằng họ không quan tâm tới mình. Nên cậu mới cố hết sức để cha mẹ không phải vất vả vì mình, cố hết sức để họ không phải tốn công chăm sóc.
Mà cho dù cậu có quậy tung lên với lý do không được cha mẹ yêu thương thì họ cũng sẽ không bao giờ thèm để ý tới, đến lúc ấy