Bút ký 3 SUGI VÀ CHIKAKO
Sugi Shusuke và vợ mình là Chikako đã kinh doanh khu nhà nghỉ tư nhân được ba năm, với tôn chỉ “Một chốn dừng chân nơi quý khách có thể ngắm nhìn cảnh đẹp núi Phú Sĩ và nghỉ ngơi thỏa thích cùng thú cưng yêu dấu”.
Vào khoảng thời gian đó, công ty lâm vào hoàn cảnh khó khăn và bắt đầu khuyến khích các nhân viên nghỉ hưu non. Cùng lúc ấy, khu nhà nghỉ bên cạnh một vườn cây ăn quả gần nhà cha mẹ đẻ của Chikako lại rao bán, nên họ đã mua lại chỗ này cùng với toàn bộ vật dụng bên trong và tự mình kinh doanh. Lý do ban đầu là vì hai vợ chồng tin rằng dịch vụ thăm và hái quả ở vườn cây bên cạnh sẽ là một hình thức kinh doanh thu hút khách du lịch, và trên thực tế là vườn cây cũng hay liên hệ với họ để giới thiệu khách qua lại.
Tuy nhiên, nguyên nhân sâu xa nhất cho hành động liều lĩnh mua lại cả một khu nhà nghỉ, là vì ở đây cho phép khách mang theo thú nuôi.
Trong đó, công của Chikako là lớn nhất.
Họ đã bỏ công phân chia lại tầng một và tầng hai, cùng với những căn biệt thự riêng trong toàn bộ khu nhà nghỉ thành hai khu vực riêng biệt, một dành cho khách mang theo chó và còn lại dành cho khách mang theo mèo. Trong khu vực dành riêng cho mình, nếu tỏ ra ngoan ngoãn và hòa đồng với “bạn bè” ở các phòng khác, thú nuôi thậm chí không cần phải đeo xích hay bị nhốt trong lồng mà có thể tự do qua lại giữa các phòng để chơi chung với nhau. Đương nhiên, chủ nuôi phải chịu trách nhiệm chính về hành vi của thú cưng mình mang theo.
Những khu nhà nghỉ lân cận khác không có mấy nơi có khả năng nhận cả chó lẫn mèo, trong đó nhà nghỉ cho phép chó lại chiếm số lượng áp đảo, chưa kể với những lữ quán lớn cho phép cả hai loại thú cưng thì đại đa số lại không chia khu vực riêng cho từng loài, mà bắt buộc chủ nuôi phải xích hoặc nhốt thú cưng của họ trong lồng.
“Nhưng mà theo em,” Chikako đã đề ra ý tưởng này khi hai vợ chồng cùng bàn bạc về cách thức kinh doanh, “cũng không thiếu chủ nuôi mèo thích mang mèo của mình đi cùng khi du lịch đây đó, nên nếu có nhà nghỉ nào cho phép mèo thì họ chắc sẽ vui lắm.”
Bản thân Chikako cũng là người thích mèo nên cô nghĩ thế là đương nhiên, còn Sugi thật ra lại thích chó hơn nên ban đầu anh khá hoài nghi phương án của vợ mình; nhưng đến hôm nay, sau ba năm kinh doanh, anh dần dần bị thuyết phục. Quê vợ anh vốn nổi tiếng với những vườn cây ăn quả và xưởng sản xuất rượu, hàng năm thu hút khá đông khách du lịch, nhưng xung quanh lại quá ít nhà nghỉ cho phép mang mèo theo, được thả tự do thế này thì lại càng hiếm. Nhờ quảng cáo theo kiểu truyền miệng rỉ tai nên khu nhà nghỉ của vợ chồng anh càng lúc càng đông khách nuôi mèo. Cho đến nay, số lượng khách đưa mèo tới còn đông hơn cả số khách dắt theo chó.
Có lẽ nhờ thường xuyên được tiếp xúc với những chú mèo dễ thương mà cô vẫn hằng yêu quý nên Chikako lúc nào cũng tươi tắn, niềm nở với khách hàng, nhưng vị khách sắp đến hôm nay hiển nhiên là người khiến cô cảm thấy háo hức chào đón nhất.
Sau khi trải nệm phẳng phiu cho chiếc giường đơn cho căn phòng hứng ánh sáng tốt nhất trên tầng hai, Chikako ôm đống chăn đệm vừa thay xuống lầu, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu không rõ.
“Trông em có vẻ vui thế!”
Tuy đã cố tỏ ra thật bình thản, nhưng trong giọng nói của Sugi không tránh khỏi một thoáng lo âu bẳn gắt. Chikako ngạc nhiên, ngoảnh đầu lại nhìn chồng.
“Không vui sao được ạ? Hôm nay là lần đầu tiên Miyawaki đến đây cùng mèo của cậu ấy mà?”
“Đương nhiên, đương nhiên là phải vui rồi.” Sugi hấp tấp lấp liếm. “Anh chỉ lo không biết con mèo của cậu ấy có hợp tính với đám thú nuôi nhà mình không thôi.”
Nhà Sugi nuôi hai con thú cưng, coi như biểu tượng của khu nhà nghỉ, đó là một chú chó giống Kai và một con mèo lai giống Kijitora. Chú chó giống Kai là một con đực ba tuổi tên Toramaru, còn con mèo giống Kijitora là một con cái mười hai tuổi tên Momo. Cái tên Toramaru bắt nguồn từ bộ lông vằn vện như lông hổ, đặc trưng của loài Kai, còn Momo là tên của loại trái cây chủ đạo được trồng trong khu vườn ăn quả gần đó[*].
(chu thich): “Tora” trong Toramaru có nghĩa là con hổ, còn “Momo” nghĩa là quả đào.
“Anh lo xa quá đấy! Đám thú cưng nhà mình quen với khách quá còn gì.” Trong khi Chikako cười hì hì thì Sugi cắm cúi ăn.
“Nhưng Miyawaki đến đây là để tìm người cho con mèo đấy, nên chắc cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì đâu.”
Người bạn thân từ thời cấp ba của hai vợ chồng, Miyawaki Satoru, đã viết thư nhờ anh nhận nuôi giúp cậu ta con mèo. Trong thư, Miyawaki kể mang máng là cậu ta rất thương con mèo này nhưng nay lại gặp phải tình huống bất khả kháng đến mức không nuôi nổi nữa mà phải tìm chủ mới cho đi.
Miyawaki không miêu tả chi tiết “tình huống bất khả kháng” kia là gì, nhưng sau khi đọc được một mẩu tin trên báo thông cáo việc giải thể một tập đoàn kinh tế có quy mô khá lớn, Sugi đã quyết định không truy hỏi đến cùng nữa; vì anh sực nhớ ra, công ty Miyawaki đang làm việc hình như cũng là một công ty con của tập đoàn nọ.
Đến cả một tập đoàn khổng lồ như thế cũng bị phá sản thì cái công ty cỏn con của mình có lao đao cũng là chuyện thường tình, Sugi thoáng nghĩ thế, và bỗng nhiên cảm thấy may mắn, vì anh tự động xin nghỉ khi còn có thể nên giờ mới ổn định được thế này.
“Nhưng nếu nhà mình nhận nuôi thì mai sau bất kì lúc nào cậu ấy muốn, mình cũng có thể trả lại cho cậu ấy mà.” Chikako khúc khích cười. “Em nghĩ cậu ấy chỉ muốn gửi nhờ nó ở chỗ chúng ta ít lâu thôi, đương nhiên nếu nó đến đây ở thì em sẽ chăm sóc thật tốt.”
Lúc nào cũng trả lại được. Chỉ gửi nhờ ít lâu... Chuyện viển vông. Chikako luôn vô cùng lạc quan, cởi mở và luôn nghĩ theo những hướng tích cực nhất. Cô là cả một sự đối lập mạnh mẽ với Sugi, một người luôn được khen ngợi là thận trọng, nhưng thật ra lại hay nghi ngờ đến mức xây nên một bức tường xa cách với mọi thứ xung quanh.
Cha mẹ bọn họ là bạn thân, hai vợ chồng vốn là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, thu hút nhau theo kiểu của hai cực nam châm trái dấu.
“Không biết Miyawaki gặp phải chuyện gì mà phải cho đi con mèo đang nuôi như thế... Nhưng em tin một ngày nào đó, cậu ấy sẽ quay về đón con mèo của mình thôi.”
Chikako dường như rất có niềm tin vào tình yêu mèo tha thiết đủ sức vượt qua mọi nghịch cảnh của Miyawaki, đây là sự đồng cảm họ có với nhau từ xưa, giữa hai con người đều yêu thích mèo cuồng nhiệt.
Cô gấp tấm khăn trải giường lại cho gọn trước khi cho vào máy giặt. “Momo, xuống đi chứ!” Hình như con mèo Momo lại nhảy lên nóc máy giặt nằm ngủ.
“Con mèo của Miyawaki tên là Nana thì phải... Momo, nhớ hiếu khách với em nó nhé!” Cô ngâm nga như đang hát rồi cao giọng gọi với sang chồng, “Phải rồi, anh cũng nhớ dặn Toramaru trước đi.”
Địa vị của chó và mèo trong nhà này là ngang nhau, nhưng hai vợ chồng cũng có phân chia “nhiệm vụ” rõ ràng, người thích mèo hơn là Chikako sẽ có trách nhiệm “truyền đạt” cho con mèo, còn người thích chó hơn là Sugi có trách nhiệm “dạy bảo” con chó. Và một trong số những luật lệ riêng của nhà Sugi do Chikako đề ra là, trong nhà có sự kiện gì quan trọng cũng đều phải thông báo với đám thú nuôi.
Sugi bước ra thềm nhà, xỏ xăng đan vào và bước ra sân; vào những buổi trưa trời đẹp thế này, anh thường thả Toramaru cho nó chạy chơi ngoài khu đất riêng được rào vuông vức lại làm khu vực vui chơi cho chó, do người anh rể chuyên đóng chuồng chó làm giúp.
“Tora ơi...!”
Anh vừa cất tiếng gọi, Toramaru đã rối rít vẫy cái đuôi xoăn tít chạy ngay lại. Nó có sức bật cực tốt, đủ để nhảy vượt qua những cây cọc rào cao chót vót, vì thế mỗi khi có khách tới, dù rất thương nhưng Sugi vẫn phải xích Toramaru lại một chỗ. Các chuyên gia huấn luyện chó đã dạy Sugi rằng chó săn cơ bản có hai loại, một loại kích thước nhỏ, đủ để săn được một con hươu, và một loại có kích thước lớn, đủ để săn cả một con sư tử. Toramaru rõ ràng thuộc loại thứ nhất.
Hôm nay và ngày mai chỉ có Miyawaki đến làm khách, nên Sugi quyết định thả cho con chó chạy nhảy tự do.
“Chiều nay là Miyawaki đến rồi đấy, cậu bạn chung của bọn tao mà tao hay kể cho mày nghe ấy mà...”
Sugi bắt đầu nuôi Toramaru từ ba năm trước, khi bắt đầu kinh doanh khu nhà nghỉ, nhưng đúng lúc ấy, Miyawaki lại bắt đầu bận rộn vì chuyển sang một chức vụ mới trong công ty nên cậu ta chưa có cơ hội đến nhà nghỉ của hai vợ chồng lần nào. Sugi thỉnh thoảng có gặp cậu ta trên Tokyo những lần anh lên mua nguyên liệu nấu ăn cho nhà nghỉ, nhưng Chikako thì đúng là ba năm nay chưa được gặp lại cậu bạn cũ, còn với Toramaru, đây sẽ là lần đầu tiên.
Trông cậu ta lúc nào cũng xoay như chong chóng nên tưởng vị trí trong công ty phải đảm bảo lắm chứ, thế mà... xem ra việc quản lý nhân sự cũng nhiều phức tạp khó khăn.
“Biết là lần đầu tiên mày gặp Miyawaki và Nana, nhưng chắc mày có thể làm thân với họ nhanh thôi.”
Chỉ cần được vuốt ve vài cái, Toramaru sẽ hộc lên những tiếng sủa ngắn vui vẻ. Đó là cử chỉ thân thiện chỉ có thể tìm thấy ở loài chó, chứ nếu làm thế với con mèo Momo, chắc anh sẽ bị nó giơ vuốt “chào hỏi” ngay.
“Nhờ mày đấy nhé, nhớ vui vẻ với họ.”
Lần này, dường như Toramaru đã nhìn rất sâu vào mắt anh trước khi sủa thêm một tiếng đồng ý.
❆❆❆Ngày hôm nay trong chiếc xe đa dụng màu xám bạc không còn ngân vang giai điệu nghe như tiếng bồ câu vỗ cánh nữa.
Chiếc đầu đĩa được nghỉ ngơi, thay vào đó là âm thanh rè rè phát ra từ radio. Một người đàn ông có vẻ đứng tuổi đang nhiệt tình quảng cáo cho một quyển sách nào đó, hình như là một diễn viên; nhưng một người chững chạc là thế mà lại toàn dùng những từ như “hết sảy” hay “quá xá” để đệm thêm vào bài nói chuyện của mình thì thật lạ tai, nhất là khi ông cam đoan mình thích quyển sách này “hết sảy” thì ngay cả một con mèo như tôi cũng phải bật cười.
Mà thôi, sách có hay đến mấy đi nữa thì loài mèo cũng không biết đọc chữ. Như lúc trước đã giải thích, nếu chỉ xét về khả năng nghe thì đa số động vật có thể coi là tinh thông rất nhiều ngoại ngữ của loài người, nhưng khả năng đọc chữ thì hoàn toàn ngoài tầm chân với. Có thể nói, khả năng đọc chữ chính là khả năng đặc thù chỉ được ưu ái dành riêng cho loài người.
Tôi nghe Satoru lẩm bẩm, “Chà... sách do ông Godama giới thiệu thì phải đọc thôi...” Khi ở Tokyo cũng vậy, Satoru luôn dành nhiều thời gian để đọc sách hơn là xem ti vi, thỉnh thoảng anh còn vừa đọc vừa tuôn nước mắt như mưa, những lúc ấy tôi mà nhìn sang là thể nào anh cũng xấu hổ la lên, “Không được nhìn!”
Sau chương trình giới thiệu sách của ông chú nhiệt tình, radio phát một bài hát thiếu nhi.
Nhô cao vượt trên những đám mây, nhìn xuống hết núi non tứ phía
Thể loại hợp ca khiến đầu óc tôi thư thái, dù giai điệu của nó có hơi buồn ngủ.
Khiến thần sấm củng phải ghé mắt hỏi vọng xuống
Rằng chao ơi, núi gì mà cao, cao thế
Phú Sĩ, ngọn núi cao nhất đất Nhật Bản...
... Ơ? Khi nghe đến đoạn điệp khúc cuối cùng, tôi rướn mình, vươn bàn chân trước tì lên bệ cửa sổ ghế phụ lái nhìn ra ngoài.
Phía ấy có một ngọn núi vươn thẳng tắp lên trời như một hình tam giác.
“Chà chà, không lẽ Nana hiểu bài hát nói gì?”
Cho nên mới nói loài người quá coi thường khả năng nghe hiểu của chúng tôi, cứ tưởng mình biết đọc biết viết là giỏi lắm chắc?
“Đúng rồi, bài hát tả về núi Phú Sĩ đấy! Đúng lúc ghê không!”
Khi ngọn núi hình tam giác này vừa hiện lên nền trời, giữa một vùng bình nguyên bạt ngàn bên dưới làm nền, Satoru đã trỏ mà rằng, “Núi Phú Sĩ đấy!”
Nếu chỉ đơn giản nhìn qua tranh ảnh hay ti vi, thì người ta chỉ thấy một chỏm núi hình tam giác trơ trọi mà thôi, nhưng giờ được nhìn tận mắt, mới cảm giác được sức mạnh áp đảo dữ dội và tầm vóc vĩ đại của nó, như thể ngọn núi đang lao thẳng vào người đối diện.
Là ngọn núi cao nhất Nhật Bản, núi Phú Sĩ có độ cao ba nghìn bảy trăm bảy mươi tám mét; cũng vì thế mà người ta có một câu nói như sau: “Ba bảo phải gắng vươn cao như núi Phú Sĩ.” Nó nghe mài mại như “ba bảy bảy tám” và là cách để ai cũng có thể ghi nhớ về chiều cao của ngọn núi này. Thật ra trên thế giới còn vô khối ngọn núi cao hơn Phú Sĩ nhiều, nhưng điểm độc đáo của ngọn núi này là ở chỗ nó là một trong những ngọn núi đơn độc có chiều cao đáng nể đến thế. Nhưng suy cho cùng, với một con mèo như tôi, thông tin này chả có ý nghĩa gì hết.
Với một kì quan vĩ đại như thế thì không cần đến bất kì lời nói hoa mĩ nào, chỉ cần nhìn thấy một lần là sẽ khắc cốt ghi tâm ngay. Tôi hoàn toàn đồng ý với miêu tả của bài hát.
Đây là một cảnh sắc nhất định phải đến tận nơi nhìn ngắm. Nếu chỉ xem qua tranh ảnh và ti vi thì hẳn cũng sẽ như tôi lúc trước, nghĩ rằng Phú Sĩ chỉ là một chỏm núi hình tam giác to lớn.
Bởi vì “to lớn” cũng chỉ là một tính từ chỉ tầm vóc, kích thước. Ví dụ một con mèo “to lớn” chẳng qua là một con mèo có khả năng sống sót cao hơn những con khác mà thôi.
Nhưng thật tuyệt vời làm sao! Một con mèo lại có thể tận mắt nhìn thấy núi Phú Sĩ! Thử hỏi khắp đất Nhật Bản có bao nhiêu con mèo được như tôi? Ngoại trừ những con sống quanh đây, tôi đoán là chẳng có bao nhiêu mèo được hưởng diễm phúc như tôi bây giờ.
Chiếc xe màu xám bạc này quả là một chiếc xe nhiệm màu! Mỗi khi leo lên, nó lại đưa chúng tôi đến với biết bao cảnh sắc mới mẻ tuyệt diệu mà cả đời chưa gặp bao giờ. Ngay lúc này đây, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi chính là những du khách hạnh phúc nhất thế giới.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi đường lớn và rẽ vào một lối nhỏ dẫn vào rừng. Hai hàng cây to bên đường lúc liu những chiếc túi giấy nho nhỏ, nghe đâu dùng để bọc những quả đào, giúp chúng giữ ấm và bảo vệ quả khỏi sâu hại.
Rẽ vào một con đường nhỏ quanh co khác, chiếc xe tiếp tục luồn lách qua đoạn ngoằn ngoèo trước mặt, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà lớn xây bằng gỗ, bao xung quanh là dãy hàng rào sơn trắng toát.
“Đến nơi rồi, Nana.”
Hóa ra đây chính là khu nhà nghỉ cho phép thú cưng mà Satoru đã kể cho tôi nghe, nơi hai vợ chồng người bạn của anh đang làm chủ, và là nơi chúng tôi sẽ trọ lại tiếp theo.
Satoru vừa cho xe vào bãi đỗ xe được phân thành chừng chục chỗ trống đều chằn chặn thì một người đàn ông trạc tuổi Satoru đã chạy bổ từ trong nhà ra.
“Sugi!”
Satoru vội xuống xe, buông mớ hành lý đang xách trên tay xuống để vẫy tay chào người tên là Sugi nọ.
“Hành lý đâu nào, để tớ phụ cho.”
“Không cần, lần này tớ chỉ ở nhờ một đêm nên mang theo Nana với vài bộ quần áo thôi.”
Sugi đỡ lấy túi quần áo của Satoru còn anh thì xách cái lồng chứa tôi, tất cả cùng tiến về phía mặt tiền ngôi nhà trên con dốc thoai thoải.
“Chà, khu nhà nghỉ này đẹp quá. Đằng kia có cả sân chơi dành cho lũ chó cơ à?”
Giữa chừng con dốc có một khu đất trống được quây riêng lại bằng hàng rào, bên trong còn có một chuồng chó nho nhỏ.
“Tại tớ cũng bắt đầu nuôi chó nên phải chừa một chỗ cho nó chơi ấy mà.”
“Tớ nhớ hình như là giống Kai thì phải? Mới nuôi gần đây đúng không?”
Tôi ở trong lồng khịt khịt mũi, đúng thế thật, mùi này không thể của kẻ nào khác ngoài đối thủ truyền kiếp của loài mèo, một con chó.
Từ khe hở của nan lồng nhìn ra, tôi có thể trông thấy một con vật có bộ lông vằn vện như hổ đứng dựa chân trước vào cọc hàng rào, ném về phía chúng tôi một cái nhìn thù hằn.
“Hình như tên nó là Toramaru thì phải? Nhưng cho chó mèo ở chung liệu có ổn không?”
“Này, nhà tớ còn có Momo mà, cậu quên à? Với cả khách mang mèo theo nhiều lắm...”
“À đúng thế nhỉ, tớ quên mất.”
Momo, đó là tên bà mèo đang được nuôi ở đây mà Satoru đã có lần kể cho tôi. So với bà ta thì tôi chỉ là một đứa nhãi ranh, không biết trò chuyện có hợp không đây?
“Này, xin chào, xin chào, hân hạnh được gặp mày, Toramaru!”
Đừng gọi nó chứ, nó là chó đấy! Tôi co tròn mình trong chiếc lồng Satoru đang cầm, bực bội nhìn ra.
Con chó giống Kai có tên Toramaru kia nghe gọi đến tên mình chợt nhe cả hàm răng trắng ởn ra gầm gừ.
“Chà, coi bộ cậu chàng không hiếu khách lắm hả?”
Ngay khi Satoru quay đầu lại nhìn cho kĩ thì... Grào! Con chó đã phóng tới, định cắn anh.
“Ối!”
Có lẽ do không kịp phòng bị, Satoru chỉ biết hét lên một tiếng và vội vàng lùi lại... Con quái vật đáng nguyền rủa kia!
Trong lồng, tôi lập tức bật dậy, lông đuôi dựng thẳng.
Nếu mày có ý định gây sựvới Satoru thì đừng có trách tao! Nếu không muốn cái mũi nát bươm chảy máu thì mau mau xin lỗi anh ấy ngay, đồ khốn!
“Kìa Tora!”
Sugi đứng một bên hoảng hốt gọi, nhưng con khốn kia hoàn toàn không có ý định dừng lại.
“Nana, tao không sao hết, đừng có làm liều!”
Satoru vội vàng quay sang trấn an tôi, có lẽ anh cũng hiểu một khi cửa lồng bị đẩy ra, tôi sẽ không ngần ngại lao ngay vào sống mái với đối thủ.
“Xin lỗi cậu nhé, bình thường có bao giờ nó giở chứng thế này đâu...”
“Không sao, chắc tại tớ... có chỗ nào làm cho Toramaru thấy ghét?”
Ngay lúc đó, từ bậc của căn nhà vang lên tiếng gọi lảnh lót của phụ nữ, “Có chuyện gì thế?” Và rồi một cô gái xinh đẹp mặc trang phục giản dị, khoác tạp dề xuất hiện.
“Tora nổi điên à?”
“Không có gì to tát cả đâu, lâu rồi không gặp cậu, Chikako.”
“Miyawaki! Xin lỗi cậu nhiều, cậu có sao không?”
“Yên tâm, yên tâm, tại tớ ít khi bị lũ chó đe dọa nên thấy hơi giật mình thôi.”
Đúng thế! Satoru vốn là loại người không bao giờ đe dọa đến động vật, nên chúng rất ít khi cảnh giác với anh. Nôm na, Satoru là loại người chó mèo gì cũng thích đến gần.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải một con chó điên vô giáo dục đến thế.
“Thật sự xin lỗi cậu!”
Vừa xin lỗi Satoru, Sugi vừa quay lại quát con chó, “Thôi ngay!” Nó lập tức co rúm lại một cách hèn nhát, cái đuôi cụp giữa hai chân.
Thôi mà, thôi mà, Satoru vội vàng làm hòa.
“Trông nó cũng có vẻ thân thiện ngoan ngoãn lắm mà, chắc tại nhìn tớ lúc nãy có gì đó đe dọa thôi.”
Nói đoạn, anh vươn tay vào trong hàng rào sờ đầu con chó. Tuy nó ngoan ngoãn để anh chạm vào nhưng có gì đó vẫn khiến tôi cảnh giác không thôi. Mày cứ thử nhe nanh với Satoru lần nữa xem, tao sẽ chiến với mày đến cùng.
Con chó khốn kiếp và tôi gườm gườm nhìn nhau thù địch, nhưng tôi bị Satoru đưa vào nhà rồi nên đành tạm gác mối hận hôm nay lại.
Căn phòng được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi nằm trên tầng hai, rất sáng sủa và sạch sẽ.
“Khi nào sắp xếp hành lý xong thì xuống dưới nhé!”
Chikako dặn Satoru rồi xuống lầu trước.
Đã đến lúc đi tham quan chỗ ở mới rồi. Tôi đưa chân cào cào, đẩy nắp lồng và nhẹ nhàng chuồi ra ngoài. Căn phòng nhỏ xinh xắn lát gỗ nhanh chóng khơi gợi cảm giác thích thú với loài mèo chúng tôi.
“Ô kìa, chào Momo!”
Nghe giọng Satoru, tôi quay đầu lại nhìn về phía cửa. Một bà mèo Kijitora trông rất đường bệ đang ngồi đó. Bà ta có vẻ lớn tuổi hơn tôi gấp nhiều lần, nhưng nét trang nhã đặc thù vẫn không hề suy suyển.
Hân hạnh được gặp cậu, bà ta lên tiếng bằng giọng rất oai nghiêm, phù hợp với phong thái sẵn có của loài Kijitora.
Nghe nói lúc nãy cậu đã kịp đối đầu với Toramaru một trận.
Tôi chỉ thở phì ra đằng mũi.
Chưa từng thấy con chó nào vô giáo dục đến thế! Nhe nanh giơ vuốt với một con người thân thiện đang tươi cười chào nó, nó không được ai dạy dỗ tử tế à?
Momo cười khổ, khiến những nếp gấp trên gương mặt bà ta như xô cả vào nhau.
Xin hãy thông cảm cho nó. Giống như cậu thương yêu chủ nhân mình hết mực, Toramaru cũng chỉ trung thành với chủ nhân nó mà thôi.
Vì trung thành với chủ nhân mà nhe răng định cắn bạn thân của chủ cơ á? Cái lý lẽ gì vô lý quá vậy? Có lẽ nhìn thấu vẻ bực tức của tôi, Momo lại cười buồn.
Ta vô cùng xin lỗi cậu. Có lẽ so với chủ nhân của cậu, ông chủ nhà ta là một con người quá yếu đuối.
Thật là khó hiểu. Lý do duy nhất khiến tôi không truy vấn thêm là bởi lòng kính trọng dành cho một bà mèo lớn tuổi hơn mình rất nhiều mà thôi.
❆❆❆“Có vẻ nó kịp làm thân với Momo rồi.”
Miyawaki lững thững bước xuống từ tầng hai, vừa cười vừa chỉ về phía phòng mình.
“Thấy hai đứa đang giao lưu rất vui vẻ trong phòng ấy. Giá như nó làm hòa được với cả Toramaru thì hay biết mấy... Hay tại tớ mang mèo theo nên Toramaru không thích?”
“Đáng lẽ nó phải quen với lũ mèo mà khách khứa mang theo rồi chứ.” Vừa ngẩng đầu lên đáp lời, Chikako vừa thoăn thoắt rót ra tách thứ trà pha từ thảo dược trồng ngoài vườn. “Anh có báo trước cho Toramaru không đấy?”
“Có chứ.” Đối diện với vẻ trách móc rành rành của Chikako, Sugi chỉ biết rụt cổ và lúng búng trả lời như bị ai cắt mất lưỡi. Giọng anh hơi đanh lại, gằn xuống để che giấu nỗi hổ thẹn dâng tràn trong lồng ngực.
“Nhớ vui vẻ với họ”, Sugi nhớ lại Toramaru nhìn sâu vào mắt mình khi anh dặn nó phải niềm nở với Miyawaki. Vậy tại sao nó lại nhảy xổ vào đòi cắn Miyawaki chứ? Chẳng lẽ chính anh đã khiến nó hiểu lầm rằng nó phải tấn công Miyawaki? Chẳng lẽ có điều gì đó bên trong anh đã trào ra ngoài, ra lệnh cho con chó tấn công Miyawaki?
“Ồ, trà ngon thật!” Miyawaki nhấp một ngụm trà, thở dài đầy thỏa mãn và quay sang cười với Chikako một cách khích lệ.
“May quá! Khách hàng đến đây cũng thích trà này của nhà tớ lắm, thảo dược tớ tự trồng ngoài vườn đấy.”
Rồi cô nhanh chóng quay sang lườm chồng mình, “Ai như cái con người này! Lần đầu tớ pha cho uống còn bảo là mùi y như kem đánh răng mới giận chứ.”
Những lời vụng về anh vô tình chê bai cô sau khi họ kết hôn đã để lại một ấn tượng vô cùng tồi tệ trong lòng Chikako cho tới tận bây giờ. So với Miyawaki, con người chưa từng thất thố trong từng câu từng chữ thì anh quả là một kẻ kém cỏi. Đã biết bao lần anh thử quan sát cậu bạn, mong học lấy cách nói chuyện khéo léo tế nhị của cậu ta, nhưng những lời thốt ra khỏi miệng thật tự nhiên mà vô cùng duyên dáng ấy chưa bao giờ là thế mạnh của anh. “Có vị ngòn ngọt, cậu cho gì vào đấy?”
“Tớ chỉ cho thêm một ít cỏ ngọt stevia vào thôi.”
“Ra thế, thảo nào.”
“Miyawaki nói làm tớ vui quá!”
Thế còn anh thì hoàn toàn vô dụng hay sao! Sugi âm thầm gào lên trong lòng. Đàn ông con trai bình thường, ai mà biết về ba cái thứ thảo dược gì gì đó.
“Khu nhà nghỉ của hai cậu có vẻ phát đạt nhỉ.”
“Cũng nhờ trời, và nhờ các vị khách mang theo mèo tìm đến càng lúc càng đông đấy.”
Sugi còn chưa dứt lời thì Chikako đã ưỡn ngực tự hào như thể muốn được khen ngợi. Anh đành giơ tay đầu hàng, “Phải phải, nhờ công lao của phu nhân cả... vậy còn cậu? Sao... tự nhiên muốn cho con mèo đi thế?”
Không tiện hỏi qua thư điện tử nên Sugi đã định sẽ hỏi trực tiếp khi họ gặp nhau.
“Ờ thì... cũng có chút chuyện...”
Nụ cười khổ sở trên môi Satoru khiến khuôn mặt cậu ta bỗng chốc già sọm đi, có vẻ mệt mỏi vô cùng.
“Tớ nghe bảo hệ thống kinh doanh chỗ công ty cậu bắt đầu phải tái cơ cấu quy mô lớn?”
“Ừ, hình như vậy, nhưng còn vì nhiều chuyện khác nữa...”
Có phải là vấn đề của bản thân cậu không? Sugi vừa định hỏi thì đã nhận phải một cái lườm cháy mặt từ vợ mình. Anh hiểu rồi, Sugi nhìn lại. Rõ ràng Miyawaki không muốn đi sâu vào chủ đề này.
“Tớ rất cảm ơn hai người vì đã nhận lời nuôi Nana giúp, tớ đã thử tìm nhiều người khác nhưng chẳng đi đến đâu cả.”
“Vậy tớ cũng nói trước cho rõ nhé, Miyawaki.” Chikako ngồi thẳng lưng, vẻ nghiêm nghị. “Bọn tớ xác định là chỉ chăm hộ cậu một thời gian thôi. Đương nhiên bọn tớ sẽ chăm sóc Nana tận tình, nhưng khi nào cậu sắp xếp xong công việc đâu vào đấy rồi, bất cứ lúc nào cậu muốn đón Nana về cũng được!”
Vẻ mặt của Miyawaki trông như thể ngực cậu ta vừa thắt lại, và khóe môi trong thoáng chốc khẽ mím chặt. Trông thấy vậy, Sugi tưởng như lại trở về quá khứ.
Chẳng lẽ cậu ta lại định...? Nhưng Sugi còn chưa kịp nghĩ hết thì Miyawaki đã ngẩng đầu lên mỉm cười, “Cảm ơn hai cậu. Tớ biết mình rất ích kỉ, nhưng tớ thật sự vô cùng cảm kích.”
❆❆❆Giờ thì Miyawaki là bạn chung của cả hai vợ chồng, nhưng ngày xưa người quen cậu ta trước lại chính là Sugi.
Mùa xuân năm lớp Mười, cả ba cùng vào một lớp.
Đã nhiều năm Sugi không gọi Chikako bằng họ Sakita của cô nữa, do lớn lên bên nhau nên có một thời gian dài Sugi chỉ gọi cô bạn là Chikako, còn Chikako cũng gọi cậu một cách thân mật là Shu. Nhưng kể từ khi vào cấp ba, bị bạn bè xung quanh chọc ghẹo quá nhiều nên Sugi không dám gọi Chikako bằng tên riêng nữa.
Sugi đã xin Chikako hãy gọi mình bằng họ, nhưng Chikako ngoan cố không đồng ý, cứ tiếp tục gọi cậu là Shu. Thật ra khi được cô gọi như thế, Sugi tuy ngượng ngùng nhưng cũng thầm vui trong lòng. Đám trẻ vừa vào cấp ba thường tìm những bạn học cùng trường cấp hai để kết thân và mở rộng nhóm bạn bè, nhưng Miyawaki chẳng thân được với nhóm nào. Cậu ta có góp mặt và lượn lờ với nhiều nhóm khác nhau, nhưng cũng chỉ phơn phớt xã giao thế thôi, vì hình như cậu ta không có bạn cấp hai cùng trường. Sau này bọn họ mới biết, cậu ta chỉ vừa chuyển đến giữa kì nghỉ xuân và nhập học luôn nên chẳng quen biết ai trong thành phố cả.
Có lần cậu ta vừa cười vừa thề sống thề chết là phải nhanh chóng kết bạn.
Nhưng bọn họ chỉ thật sự quen biết nhau từ kì thi học kì đầu tiên.
Khi ấy Sugi gần như học ngày học đêm, cố gắng nhồi nhét vào đầu mình càng nhiều công thức toán và từ vựng tiếng Anh càng tốt. Vì sợ chỉ một chấn động mạnh cũng khiến mớ kiến thức đầy ứ trong óc văng đi mất nên hôm ấy Sugi quyết định đạp xe thật chậm tới trường.
Trên con đường dẫn vào trường, cậu lướt qua một khuôn mặt quen thuộc. Hình như là Miyawaki cùng lớp thì phải? Sugi thoáng nghĩ vậy trong lúc chậm rãi lại đạp xe đi, còn Miyawaki thì xuống xe, rồi cứ thế quanh quẩn bên mép con kênh lớn.
Dòng kênh rộng gần bằng một con sông nhỏ dẫn nước thoát ra từ những ruộng lúa hai bên đường, được gia cố bằng bê tông và sâu cỡ ngang thắt lưng trẻ con. Miyawaki cứ thế đứng nhìn chăm chú vào cái gì đó với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Sugi không phải không thắc mắc cậu bạn đứng đấy làm gì, nhưng cậu cũng biết lúc này không có thời gian để băn khoăn những thứ vẩn vơ. Mắt họ thoáng chạm nhau, Sugi chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi nhấn pê đan định vụt qua. Nhưng chẳng hiểu sao khi đã đi qua một đoạn rồi, cậu lại bất giác dừng xe.
“Này, cậu đang làm gì thế?”
Miyawaki ngước lên nhìn Sugi với vẻ ngạc nhiên. Chắc cậu ta tưởng cậu đã đi rồi.
“À, tớ phát hiện có chút rắc rối...”
Theo hướng chỉ của Miyawaki, Sugi nhìn về phía con kênh và nhanh chóng phát hiện một chú cún đang lóp ngóp lặn ngụp giữa dòng nước, nó đã cố trèo lên một cái cồn nhỏ xíu tạo thành từ cát và sỏi, nhưng bộ lông màu trắng và nâu đã ướt nhẹp, dính bết vào cơ thể.
“Hình như là giống chó Shih Tzu?”
Sở dĩ Sugi phân biệt được giống chó này là vì lúc đó nhà Chikako cũng có nuôi một con cùng loại. Nhà cô kinh doanh vườn cây ăn trái nên có sở thích nuôi những động vật lớn, từ khi hai cô cậu còn nhỏ thì vườn cây ăn quả ấy đã chẳng khác nào một trại chó mèo đủ cỡ đủ loại, tình yêu thương động vật cuồng nhiệt của nhà cô bạn đôi khi còn khiến cậu ghen tị.
Vì gia đình Sugi là gia đình công chức sống trong khu tập thể của công ty, mẹ cậu còn bị dị ứng nên Sugi chỉ được nuôi những động vật không có lông, như rùa hoặc cá vàng. Từ bé đã mơ ước được nuôi chó mà chưa bao giờ thỏa nguyện, Sugi thường xuyên phải chạy sang nhà Chikako chỉ để thỏa mãn cảm giác được ôm ấp chơi đùa với lũ thú cưng đáng yêu này.
“Chắc nó bị rơi xuống đó.”
Ừ, Miyawaki cũng gật gù đồng tình. Nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy có bậc thang hay lối đi nào dẫn xuống mép nước cả?
“Trông không giống đám chó hoang lang thang ngoài đường, sợ là chó nhà ai nuôi vô tình để sổng mất.”
Giống như chó mèo nhà Chikako chẳng hạn, ban ngày chúng được thả ra vườn quả để làm thân với đám khách du lịch tới hái trái cây, nhưng ban đêm thể nào cũng phải lùa hết về nhốt trong nhà mới yên tâm.
“Không sao đâu, cậu đi trước đi.” Miyawaki giục.
Nhưng Sugi không thể không tính toán cẩn thận. Nếu sau này chuyện cậu phớt lờ chú cún rơi xuống kênh lọt đến tai Chikako, chắc chắn cô nàng sẽ nổi giận.
“Nhưng mà... tớ không bỏ mặc được.”
Sugi vừa liếc đồng hồ vừa xuống xe. Dù không thể tránh tội trễ học nhưng miễn cậu đến trường trước giờ bắt đầu tiết một thì vẫn được thi.
“Mau mau giải quyết chuyện này cho xong thôi.”
Thấy vậy, Miyawaki cười mừng rỡ.
“Sugi, cậu thật tử tế!”
Chẳng qua chỉ vì nghĩ đến Chikako thôi, Sugi cảm thấy vô cùng áy náy khi được cậu bạn khen ngợi.
“Nếu lội xuống chắc sẽ ướt đến cổ chân.”
Vì cho dù chọn bờ kênh nào để nhảy cũng không thể một bước mà tới đụn cát chú chó Shih Tzu đang đứng được. Rong rêu mọc dầy đến mức không cách nào nhìn thấu đáy nước, nên họ cũng ngại đi chân không xuống. Lỡ như dưới đáy có mảnh thủy tinh vỡ thì khốn.
Bất chợt, Sugi nhìn thấy đống ván dài bị ai đó vứt chồng chất bên đường. Hình như là từ giàn giáo hay gì đó bị tháo bỏ.
“Lấy tạm cái kia đi.”
Sugi chạy đến chọn lấy một mảnh ván đủ dài.
“Thử bắc tấm ván này lại chỗ con chó xem, biết đâu lại thành cầu cho chó con chạy sang bên này!”
“Ý hay đấy.”
Thế nhưng, mặc cho tấm ván đã đặt trước mặt, chú chó Shih Tzu vẫn không leo lên. Dù cả hai cậu học trò đã thử giả tiếng sủa để gọi, chú cún vẫn cứ đứng run rẩy, không chịu nhúc nhích.
“Hay là nó không nhìn thấy đường?” Miyawaki lo lắng hỏi.
“Xem kìa, nhìn nghiêng mới thấy mắt nó bị đục. Chắc bị đục thủy tinh thể rồi.”
Chú chó có khuôn mặt như một con cún nên khó đoán được nó bao nhiêu tuổi, nhưng nếu nhìn kĩ lại thì đúng là lông nó đã lốm đốm bạc.
“Nó có thể đến được đây an toàn vô sự, đúng là kì diệu!”
Gần đó là đường quốc lộ nên xe cộ qua lại như mắc cửi. Con chó có thể băng qua đường mà không gặp tai nạn gì thì đúng là trời thương. Còn việc rơi xuống nước hẳn cũng bởi nó không thấy đường.
“Để tớ xuống dưới đó. Có tấm ván này cũng không sợ ướt nữa.” Miyawaki đặt một chân lên tấm ván lắc lư Sugi bắc qua ban nãy.
“Này, nguy hiểm lắm!”
Tấm ván nhìn như sắp mục đến nơi. Trọng lượng của một con chó nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng không biết nó có đỡ nổi cân nặng của một nam sinh trung học hay không... Sugi vừa nghĩ đến đó thì cả hai đã nghe một tiếng “rắc” vô cùng đáng ghét.
“Ối!”
Thân hình Miyawaki chao đảo trên tấm ván mỏng manh trước khi nó gãy làm đôi và đẩy thẳng cậu bạn xuống nước. “Ùm” và bọt nước văng tung tóe.
Chú chó Shih Tzu bắt đầu sủa váng lên oăng oẳng, rồi cứ thế cắm đầu chạy thẳng về phía mép nước.
“Ê, đừng chạy!”
Miyawaki vừa té dập mông xuống nước đã vội vàng lóp ngóp đứng dậy đuổi theo. Nhưng không biết có phải do tiếng khuấy nước vô tình đã làm con chó Shih Tzu sợ hay không mà nó không hề có ý định dừng lại, cứ thế băm bổ lao thẳng xuống dòng kênh bằng một tốc độ không tưởng với một con chó đã già như thế.
“Tớ sẽ bơi xuống trước chặn đầu nó. Chúng ta chia hai đường kẹp chặt lại, không cho nó chạy!”
Sugi lao đi trên bờ đê, nhanh chóng chạy vượt con chó Shih Tzu đang lóp ngóp bên dưới rồi không ngần ngại nhảy ùm xuống nước.
Tiếng nước bắn tung tóe xung quanh khiến con Shih Tzu đâm hoảng, hai chân đang khua khoáng loạn xạ chợt dừng bặt. Sau đó nó cắm đầu lộn ngược lại.
“Nó chạy rồi kìa, mau bắt nó lại!”
Miyawaki nhào tới hệt như thủ môn bắt bóng. Con chó Shih Tzu định tận dụng ưu thế nhỏ bé hòng luồn qua người cậu, nhưng đã bị Miyawaki tóm được chân sau. Phát hoảng, con chó quay đầu lại cắn luôn một cú ra trò vào bắp tay cậu ta.
“Đau...!”
“Đừng buông nó ra, cố lên!”
Sugi cởi phắt áo khoác ngoài và tóm lấy chú chó. Bị gói gọn trong tấm áo, cuối cùng con chó Shih Tzu cũng chịu nằm yên ngoan ngoãn.
“Có sao không?”
Nghe Sugi hỏi, Miyawaki vừa nhăn nhó cười vừa chìa tay phải ra cho bạn xem, “Trông có vẻ cũng khá nặng.” Chú chó thân hình bé nhỏ là thế mà lại cắn một cú khá hiểm, để lại mấy dấu răng sâu hoắm còn ri rỉ máu.
“Tốt nhất là cậu nên đến bệnh viện đi.”
Và đương nhiên khỏi cần nghĩ gì đến thi cử nữa.
Họ đem chú chó đến đồn cảnh sát nằm ven đường quốc lộ, sau đó đến bệnh viện thì lại gặp rắc rối do không có bảo hiểm. Cả hai đều chỉ là học sinh cấp ba nên không mang theo đủ tiền mặt, nếu không trình thẻ học sinh ra và cam đoan sẽ quay lại trả tiền sau thì họ đã không được chữa trị rồi.
Khi tới được cổng trường thì vừa hết tiết hai.
Cả hai phải đến phòng hội đồng trình bày với giáo viên chủ nhiệm. Câu chuyện nghe như đùa, nhưng có lẽ bộ dạng ướt như chuột lột vô cùng thảm hại của Miyawaki hẳn có sức thuyết phục nên giáo viên chủ nhiệm cũng tin tưởng.
Cuối cùng hai cậu được thi bù vào ngày hôm sau. Thật may cho họ vì sau những gì đã trải qua sáng nay, mớ chữ nghĩa trong đầu đã sớm bay biến sạch.
“Nè, hai cậu làm sao thế?” Vừa vào lớp, Chikako đã tiến đến lo lắng hỏi han, dáng vẻ như một bà chị cả.
Sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện, Chikako tò mò muốn đến thăm chú chó Shih Tzu nên họ đã quyết định lúc về sẽ ghé qua đồn cảnh sát.
Và vì Miyawaki cũng chưa yên tâm nên cả ba người cùng đi.
Chú chó Shih Tzu già mắt mờ bị cột ở góc hành lang, bên cạnh có bát cơm và chén nước uống. Nghe bảo chưa thấy ai đến nhận.
“Đúng là nó già rồi, hình như nó không nhìn thấy gì cả.”
Chikako huơ tay trước mặt con chó nhưng mắt nó cứ đờ ra, chẳng phản ứng gì.
“Không biết các cháu có thể nhận nuôi nó không?”
Đến bắt chuyện là một cảnh sát trung niên. “Chứ đồn cảnh sát không có trách nhiệm giữ chó đi lạc, nên chúng tôi khó lòng nuôi nó ở đây lâu hơn được.”
Đối với đám trẻ cấp ba bọn họ, cách nói chuyện quá đỗi nhạt nhẽo vô tình của ông ta khiến chúng như bị giội một gáo nước lạnh.
“Thưa... nếu cảnh sát không nuôi con chó thì nó sẽ ra sao ạ?”
Đáp lại câu hỏi của Miyawaki, viên cảnh sát nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi.
“Nếu trong hôm nay và ngày mai mà không tìm được chủ của nó thì chúng tôi đành đưa nó đến sở y tế thôi.”
“Ác quá!” Chikako phẫn nộ hét lên. “Các chú biết vào sở y tế nó sẽ bị giết ngay kia mà. Lỡ như chủ nó còn chưa kịp biết tin thì sao...”
“Nhưng chúng tôi chẳng còn cách nào khác.”
Miyawaki từ nãy giờ vẫn im thít với vẻ mặt tái xanh, bỗng rầu rĩ khêu nhẹ vào hông Sugi.
“Nhà cậu không nuôi nó được à?”
Có vẻ cậu ta không muốn tốn hơi tranh cãi với đám cảnh sát vô lương tâm này mà đang suy nghĩ tìm hướng giải quyết thiết thực hơn.
“Xin lỗi, mẹ tớ bị dị ứng nên không thể nuôi những con vật có lông. Còn Miyawaki thì sao?”
“Nhà tớ cũng ở cư xá tập thể cấm thú nuôi.”
Nghe thế, Chikako vốn đang tranh cãi nảy lửa với ông cảnh sát liền quay lại nói dứt khoát, “Được rồi! Để tớ mang về nhà nuôi.”
“Quyết định vội thế? Còn phải hỏi ý kiến gia đình nữa chứ...”
Miyawaki lo ngại cho quyết định như chớp của cô bạn, nhưng Chikako nhanh chóng khiến cậu ta im miệng bằng một cái liếc sẳc lẻm.
“Tớ không thể để con chó ở lại đây được.”
Chikako nhanh chóng mượn điện thoại ngoài quầy tiếp tân gọi về nhà và chưa đầy một tiếng sau, cha cô đã lái một chiếc xe tải nhỏ đến đón con gái. Ông chất xe đạp của cô lên thùng xe, còn Chikako ôm con chó Shih Tzu trong vòng tay, ngồi trên ghế phụ lái.
“Vậy chào nha! Cả Miyawaki nữa, nếu nhớ nó thì đến nhà tớ chơi.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Trông Miyawaki ngẩn ngơ như thể hoàn toàn bị Chikako chinh phục.
Trông theo bóng Chikako đi khuất như cơn lốc, hai người ở lại bỗng nhìn nhau bật cười.
“Sakita dễ sợ quá nhỉ!”
“Chứ còn gì! Từ nhỏ bạn ấy đã phát cuồng vì đám thú cưng như thế rồi.”
“Hai cậu quen nhau từ nhỏ à?”
Có vẻ Miyawaki không biết thông tin này. “Thanh mai trúc mã.” Sugi giải thích ngắn gọn.
Thế à... Miyawaki gật gù như thể muốn tiêu hóa thông tin mới. “Hóa ra đó là lý do Sakita gọi cậu bằng tên riêng là Shu.”
“Đã bảo bao nhiêu lần là đừng gọi thế nữa mà...”
“Tốt quá còn gì, có người bạn thanh mai trúc mã vừa dễ thương vừa đáng tin cậy như thế.”
Sugi giật thột khi nghe Miyawaki khen Chikako dễ thương ngay trước mặt mình. Chikako vốn đáng yêu lại dịu dàng. Cậu biết rất rõ. Biết từ ngày xửa ngày xưa khi cả hai hãy còn nhỏ. Nhưng chẳng bao giờ cậu dám nói lên sự thật ấy một cách tự nhiên như Miyawaki.
... Trong khoảnh khắc, cậu bỗng có cảm giác mình là kẻ thua cuộc.
“Nhưng không biết bạn ấy có bị mắng không nhỉ, tự nhiên vác một con chó về nhà...”
“Cứ yên tâm, nhà ấy thích động vật lắm. Họ nuôi cả chó lẫn mèo, đâu chừng năm sáu con gì đó.”
“Ồ? Cả mèo nữa cơ à?”
“Chikako vốn thích mèo hơn chó mà.”
“Thế à?” Miyawaki bỗng cười tươi roi rói. “Tớ cũng cực thích mèo đấy. Tớ sẽ đến để thăm Shih Tzu, giá như được gặp cả lũ mèo nhà bạn ấy thì càng hay.”
Trong lòng Sugi bỗng dâng lên cảm giác lo lắng kì lạ... Hai người bọn họ có lẽ sẽ hợp nhau lắm đây.
Tối hôm đó, cậu nhận được điện thoại của Chikako, cô khen cậu không tiếc lời vì hành động “dũng cảm” bỏ bài thi để cứu chú chó.
“Nhân tiện, sao cậu tìm được nó thế?”
Nếu là mình tìm thấy trước thì hay biết mấy, cậu không khỏi cay đắng nghĩ thầm. Nhưng nếu người tìm ra nó trước là Sugi thì khả năng cao cậu đã nhắm mắt làm ngơ. Và nói không chừng, lúc về có khi lại vẫn thấy con chó lóp ngóp giữa kênh nước.
“À, ừ thì... đại khái có thể xem như tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Cậu đã định nói dối cho xong, nhưng chẳng hiểu sao từ tận đáy lòng cứ như bị ai xát thủy tinh vỡ, tuy chưa đến mức rướm máu nhưng cứ lạo xạo lợn cợn khiến cậu không thể chịu nổi đành phải nói ra.
“Nhưng người tìm thấy nó đầu tiên là Miyawaki cơ.”
“Tớ chưa nói chuyện nhiều với Miyawaki, nhưng xem ra cậu ta cũng tốt tính đấy.”
Sugi nhận ra ngay lập tức sự quan tâm, thậm chí là mối thiện cảm mà Chikako bắt đầu dành cho cậu bạn.
Từ đó, ba người bọn họ bắt đầu trò chuyện thân thiết, và rủ nhau đến nhà Chikako thăm con chó Shih Tzu đi lạc mỗi khi có dịp.
Xưa nay mỗi lần đến chơi, Sugi vẫn giúp đỡ gia đình Chikako trông coi chăm sóc vườn cây ăn quả, với cậu đó là chuyện thường. Nhưng nay cả Miyawaki cũng tự động xen vào và tỏ ra hữu ích bất ngờ. Nhờ tài ăn nói khéo léo, cậu ta nhanh chóng kết thân với những người nông dân, mặc kệ cái mác “con trai thành phố” và còn chiếm được cảm tình của cả gia đình Chikako.
Con chó Shih Tzu cuối cùng vẫn không tìm thấy chủ và được nhà Sakita nhận nuôi luôn. Tuy Miyawaki luôn cảm thấy áy náy và hứa sẽ tìm chủ mới cho nó nhưng lần nào cũng bị Chikako gạt đi.
Hơn nữa chú chó này còn đặc biệt quấn quít với chú chó Shih Tzu con mà nhà Chikako nuôi trước đó như thể cha mẹ với con cái vậy, nên Chikako hào hứng gọi luôn nó là “con Shih Tzu mà Miyawaki cho”.
Mấy chú mèo nhà Sakita cũng dần quấn quít với Miyawaki hơn Sugi. Vì bọn mèo đã đoán biết Sugi thuộc tuýp người yêu chó hơn nên không thể nói là ai hơn ai thua, vì Sugi có duyên với đám chó hơn hẳn. Ngay cả “con Shih Tzu mà Miyawaki cho” cũng thế, không biết có phải còn ghi hận chuyện Miyawaki đã đuổi theo nó dưới kênh hay không mà cũng quấn Sugi nhiều hơn hẳn, dù Miyawaki mới là người giải cứu nó.
Một ngày nọ, Miyawaki ngồi trong lớp, thờ ơ giở ra cuộn vào tờ tạp chí giới thiệu việc làm. Dạo ấy cậu ta hay bị các giáo viên trêu là, “Kì thi cuối kì sắp đến rồi, em phải cẩn thận chớ đi giải cứu chó mèo gì nữa đấy.”
“Cậu đang tìm việc làm thêm trong kì nghỉ hè à?”
“Ừ, không biết có chỗ nào trả theo giờ kha khá một chút mà trả lương luôn cuối ngày không nhỉ...”
“Điều kiện cao thế thì hơi khó đấy.”
Cũng phải, Miyawaki gật đầu đồng tình, “Thật ra, tớ muốn làm thêm liền ngay khi vừa vào cấp ba cơ, nhưng mà...”
Trường trung học cấm làm thêm trong năm học.
“Sao? Cậu không đủ tiền tiêu vặt à?”
Dù tình trạng thiếu tiền tiêu vặt là mẫu số chung của đám học sinh cấp ba từ xưa rồi.
“Không, tớ muốn đi du lịch vào kì nghỉ hè thôi. Tớ muốn đi càng sớm càng tốt...”
“Đi đâu?”
“Đi Ogura.”
Sugi nghiêng đầu thắc mắc khi nghe đến tên một địa danh chẳng có gì hấp dẫn, thấy thế Miyawaki vội giải thích, “Ở tỉnh Fukuoka đó. Nằm đối diện Hakata.” Dù đã biết vị trí nhưng Sugi vẫn không hiểu tại sao Miyawaki lại muốn đến chỗ đối diện Hakata mà không phải là Hakata.
“Tại sao lại là Ogura?”
“Tại tớ có người bà con xa đang sống ở đó... Họ đang nuôi giúp con mèo ngày xưa nhà tớ không nuôi được nữa phải cho đi. Tớ chỉ muốn đến thăm nó một lần thôi...”
Thì ra là vậy, mục tiêu của cậu ta không phải Ogura, mà là con mèo nọ.
“Vì sao cậu không nuôi nó được nữa?”
Câu hỏi của Sugi không mang ngụ ý gì, nhưng Miyawaki lại lúng túng trả lời bằng một nụ cười buồn. Thấy cậu ta có vẻ không biết phải giải thích ra sao, Sugi đang định ngừng lại thì chợt một bóng người xuất hiện.
“Tớ nghe thấy rồi nhé, nghe thấy rồi!” Chikako cười hì hì bước tới.
“Thỉnh thoảng tớ chỉ muốn bóp cổ cậu chết phứt cho xong!”
Nghe Sugi trêu, Chikako phản ứng ngay, “Lắm chuyện!” Rồi nói với Miyawaki, “Tớ hiểu cảm giác muốn đi du lịch chỉ để gặp chú mèo cưng là thế nào mà. Tớ sẽ giúp cậu một tay.”
“Cậu có thể giới thiệu cho tớ chỗ nào à?”
Đáp lại Miyawaki, Chikako ưỡn ngực dõng dạc trả lời, “Còn có thể bắt đầu ngay cuối tuần này ấy chứ.”
“Thật ư, có mối tốt thế sao không báo cho tớ một tiếng với?” Vì Sugi cũng đã manh nha ý định tìm việc làm thêm vào dịp hè từ lâu.
“Nội quy nhà trường tuy cấm làm thêm trong thời gian đi học, nhưng vẫn có ngoại lệ là ‘Được phép phụ giúp việc kinh doanh của gia đình’ mà. Hơn nữa, nếu giúp gia đình bạn cùng lớp thì cậu sẽ được đăng kí làm thêm vào những ngày cuối tuần. Coi như một dạng kiến tập vậy đó.”
Nghe như là công việc ở ngay vườn cây ăn quả của gia đình cô thì phải.
“Tuy lương tính ra hơi rẻ, nhưng tớ sẽ xin với gia đình trả cho cậu hàng tuần. Cứ như thế thì tiết kiệm đến đầu tháng Tám là cậu sẽ có đủ tiền đi đến Ogura thôi.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!” Miyawaki đứng bật dậy suýt đẩy ngã cả ghế, rối rít cảm ơn Chikako.
Vì vườn cây ăn trái đã vào mùa khách đến hái quả, nên Sugi quyết định cũng sang đó làm thêm vào những Chủ nhật không vướng bận thi cử. Tuy lương tính ra hơi thấp hơn mấy chỗ như cửa hàng tiện lợi nhưng gom lại cũng được hòm hòm tầm hai mươi nghìn yên. Đến mùa hè, Miyawaki còn làm cả ngày thường nữa nên đến hết tháng Bảy, cậu ta đã để dành được một khoản kha khá đủ cho chi phí đi lại, ăn uống và tiêu pha ở Ogura.
“Shu định làm gì với chỗ lương này?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra.” Nhưng đó chỉ là nói dối. Cậu cố gắng thổ lộ với vẻ tỉnh rụi nhất trần đời, như thể ý tưởng chỉ vừa thoáng qua trong đầu. “Hay là đi xem phim nhỉ?”
“Cậu bao tớ nhá?”
Thật ra cậu đã nghĩ tới cả việc xem phim xong mời cô đi ăn tối.
“Được thôi. Coi như cảm ơn cậu đã giới thiệu việc làm cho tớ.”
“Hoan hô! Vậy đi ăn nữa nhé!”
Trái tim cậu bỗng chốc bay bổng trong một điệu múa hoan hỉ, nhưng ngoài mặt thì giả vờ nhăn nhó thở dài “Biết rồi, biết rồi” với vẻ bất đắc dĩ rất kịch.
“Tuyệt quá! Thật không? Không được nuốt lời đâu nha.”
Trông vẻ vô tư vòi hết thứ này đến thứ kia của Chikako, cậu biết cô chưa bao giờ xem đây như một cuộc hẹn hò. Nhưng thôi kệ, trước tiên cứ được thế này là tốt lắm rồi.
Dục tốc bất đạt.
Ngày đầu tiên của tuần cuối cùng trong tháng Bảy, Miyawaki đã không đến chỗ làm đúng giờ. Cậu ta cũng không liên lạc gì trước, thật khác hẳn tác phong tận tụy bình thường. Vừa miên man suy nghĩ xem cậu bạn gặp phải chuyện gì, Sugi vừa bắt đầu công việc trước.
Cuối cùng, Miyawaki đến muộn một tiếng đồng hồ.
Lúc xin lỗi người lớn vì đến trễ, mặt cậu ta tái xanh, quai hàm banh cứng.
“Nếu cháu thấy trong người không được khỏe thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Cha Chikako khuyên nhủ, nhưng Miyawaki chỉ đáp lại “Cháu không sao” và cương quyết làm tiếp.
Bữa trưa hôm ấy ba người vâng lời cha mẹ Chikako đến nhà Sakita ăn cơm. Sắc mặt Miyawaki càng lúc càng tệ.
“Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Miyawaki vẫn ngoan cố trả lời, “Không có gì cả.”
Thấy thế, Chikako vốn vẫn giữ im lặng từ đầu buổi chợt thẻ thọt hỏi, “Có phải... con mèo của cậu gặp chuyện gì rồi không?”
Miyawaki mím chặt môi. Rồi mặt cậu ta nhăn lại như đang cố kiềm nén... cho đến khi không thể giữ nổi nữa, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn như mưa xuống đầu gối.
Con mèo bị xe đụng, cậu ta nghẹn ngào không thành lời. Nghe đâu cậu ta chỉ vừa biết tin sáng nay.
“Cậu thương con mèo lắm phải không...”
Nghe lời an ủi của Chikako, Miyawaki lại nấc lên, “Đối với tớ, nó là cả gia đình!”
Thế tại sao lại không nuôi nó nữa? Trước đây, Sugi đã hỏi nhưng cậu ta không trả lời. Nếu nó là gia đình của cậu ta thì chuyện càng khó hiểu hơn.
Nếu cậu thương nó đến thế thì ban đầu đừng có cho đi! Suy nghĩ lạnh lùng gần như độc ác ấy từ đâu bỗng dội lên trong lòng Sugi, có lẽ vì cậu cảm thấy ghen tị với hai con người đang đồng cảm sâu sắc với nhau trong tình yêu chung dành cho loài mèo trước mặt mình.
Nhưng cơn ghen bỗng chốc quật ngược về phía cậu một cú đánh khủng khiếp khi Miyawaki nói:
“Con mèo ấy từng ở nhà tớ hồi cha mẹ tớ còn sống...”
Đây là hình phạt dành cho cậu. Hình phạt vì cậu đã nghĩ xấu cho người bạn đang đau khổ tột cùng của mình.
Hình phạt cho sự nhỏ nhen của con người.
“Cho nên cậu mới muốn đi sớm...”
Trong giọng nói của Chikako có gì đó hết sức ấm áp. Chikako vừa hoạt bát vừa dịu dàng, lại dễ thương, từ nhỏ Sugi đã yêu quý trái tim nhân hậu của cô vô cùng, nhưng lại không thể trở nên nhân hậu như cô được.
Vốn dĩ cậu muốn trở thành một người đàn ông khiến Chikako phải tự hào, nhưng sao bản thân lại trở nên ích kỷ, nhỏ nhen thế này... Nhưng mà, ông trời ơi.
Con không biết việc cha mẹ Miyawaki đã mất. Nếu biết, con đã chẳng suy nghĩ xấu xa như thế.
Nhưng dù biết, con cũng không thể chân thành quan tâm đến cậu ta như Chikako được đâu, Sugi có cảm giác cả Thượng đế cũng đang cười nhạo mình.
“... Còn việc làm thêm thì tính sao đây? Cậu có làm tiếp không?”
Cuối cùng, đó là điều duy nhất Sugi có thể hỏi. Chikako ngán ngẩm đứng bên cạnh trông như muốn nói “Đúng là đám con trai”. Nhưng ngay cả giây phút này, cậu vẫn không sao ép mình an ủi Miyawaki thật lòng được. Đành khuyên nhủ đãi bôi vài lời, bắt chước vẻ cảm thông sâu sắc của Chikako.
“Giờ tớ có đến Ogura cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Miyawaki vừa sụt sịt vừa cười khẽ, nghe rất thiểu não. Nhưng bỗng Chikako hét lớn, “Cậu phải đi chứ! Đến Ogura đi! Dùng hết số tiền tiết kiệm được, đến tiễn đưa con mèo cho tới nơi tới chốn.”
Thấy Miyawaki chớp mắt ngạc nhiên, Chikako càng khẩn nài tha thiết hơn, gần như ép buộc.
“Con mèo đã chết rồi, nếu cậu không thương tiếc nó một cách đúng nghĩa thì cậu sẽ không bao giờ vượt qua được đâu. Đừng ở đây mà vật vã vì sao mình không về kịp, hãy mau mau đến đó mà thương tiếc nó đi! Hãy đến mà nói với nó, ‘Tuy tao không kịp gặp mày lần cuối, nhưng tao đã về thăm mày đây.’ Nếu Miyawaki không thể vượt qua chuyện này, con mèo của cậu cũng sẽ lo lắng mà không thể an nghỉ mất.”
Sugi hiểu những lời này có tác động sâu sắc với Miyawaki đến mức nào, bởi ngay đến cậu, kẻ đang điên cuồng vì ghen tị và nhỏ nhen, khi nghe thế cũng cảm động suýt rơi nước mắt.
“Từ nay tớ hứa sẽ không nức nở than vãn nữa.” Miyawaki vừa hứa hẹn vừa mỉm cười quay lại làm việc. “Vì đã cất công làm thì phải làm tới nơi tới chốn.” Cậu ta chỉ