- 6 -
VÂN, Khánh.
Thế mà đã hết nửa août rồi kia nhỉ! Giá không có Vân, Khánh nhắc đến thì Phi quên hết cả ngày tháng đấy. Ở nhà quê này như vậy Vân, Khánh ạ: sống không có giờ, không có ngày nào cả. Giờ thì xem theo bóng nắng, cứ nắng ra đến ngưỡng cửa nhà ngang thì thằng Chè nó đi thổi cơm sáng, mà nắng ra khỏi cái bể cạn thì ‘‘làm bữa’’ chiều. Ngày thì xem theo bóng nắng như thế, còn đêm thì xem theo bóng trăng: mồng ba thì trăng ‘‘tha la lưởi liềm’’, ‘‘mồng bốn câu liêm’’, ‘‘mồng năm liềm giật’’, ‘’mồng sáu thật trăng’’... ; quá ngày rằm thì cứ mười bảy ‘‘phẩy giường chiếu’’ (để đi ngủ) thì trăng mọc, ‘‘mười tám tạm trăng mọc’’ » (ngồi tạm một lúc), ‘‘hai mươi giấc tốt’’, ‘‘hai mốt nửa đêm’’,... Cứ như thế mà sống, Vân, Khánh ạ, sống sung sướng như những người thượng cổ!
Giá không có Vân, Khánh nhắc thì. Phi cũng quên bẵng đi rằng chỉ còn một tháng nữa đã phải đi học, mà mình ở nhà quê đã được hai tháng nay rồi. Hai tháng trời vui quá đi mất Vân, Khánh ạ. Hai tháng trời toàn sống ở ngoài đồng thôi.
Suốt một tháng năm ‘‘đi gặt’’. Đi gặt cho nhà bà Phi hết rồi, lại đi gặt giúp cho nhà thím xã Nhận, nhà bác ba Tản, rồi nhà ông đoàn Mắn, ông đoàn Huyên, bà nhiêu Sệnh,...
Hết lúa gặt rồi thì lại rỡ khoai, rỡ lạc, hái đỗ, hái kê. Hôm nào Phi cũng đi giãi nắng từ mờ sáng cho mãi đến mờ tối mới về. Không biết Vân, Khánh ở Sầm sơn thế nào, chứ Phi thì dạo này khỏe lắm kia nhé! Da mặt săn lại, rắn lại. Nhưng, của đáng tội, cũng đen cháy đi ấy, có lẽ đen ngang với Joséphine Baker. Thôi càng được làm Joséphine nhỉ?
Mà thành thử ra Phi có những hai ‘‘biệt hiệu’’ cùng ‘‘danh giá’’ cả: Dương Quý Phi lại kiêm Joséphine Baker!
Ấy là chưa kể cái thú tắm douche thiên tạo đấy. Nghĩa là tắm mưa rào ở giữa đồng ấy mà. Hôm Phi đi gặt cho nhà bà nhiêu Sệnh. Phi bị một mẻ mưa ướt như chuột, mà cũng thú... như bị mưa ướt vậy. Những thợ gặt thì họ chạy ẩn vào trong quán, hay đội nón khoác áo tơi vào rồi ngồi thu hình ở dưới gốc đa. Mình thì ‘‘văn minh’’ lại cứ sợ sét đánh chết, thành thử cứ đứng trơ ở giữa đồng mà cười khanh khách... như một con điên. Mưa đổ ào ào xuống người. Thực hệt như tắm douche, chỉ có khác một tí là không có baignoire, mà lại tắm... cả quần áo! Được một lúc thì rét quá, rét run lên cầm cập, vì nó mưa đến một giờ đồng hồ. Cũng may mà mưa vừa tạnh thì gió thổi mạnh, quần áo lại khô ngay. Sau một trận mưa như thế thì lá cây trông bóng ra, núi đồi sạch như lau. Trời lại ửng nắng ngay. Những nước còn đọng trên cỏ và trên lá bốc hơi lên như khói, mờ mờ cả đồng.
Tầt cả thợ gặt chạy vội lên đồi Thông. Họ chạy lên tận dinh đồi. Trên ấy có một dòng suối, suối Bạc, nước rất trong. Mỗi người thợ khum bàn tay lại múc uống một ngụm ‘‘nước mưa mới’’. Phi cũng uống một ngụm. Họ tin rằng uống được một ngụm ‘‘nước mưa mới’’ thẽ là ‘’khước’’, nghĩa là may lắm. Chả biết có ‘‘khước’’ hay không, nhưng ngọt và mát quá, Vân, Khánh ạ!
Nào xem Vân, Khánh còn khoe Sầm sơn của Vân, Khánh nữa đi! Vân, Khánh đã được tắm douche mưa rào, phơi áo gió Đông, và uống ‘‘nước mưa mới ‘’ ở suối Bạc chưa? Mà làm nữ học sinh mà chưa được tắm douche mưa rào, phơi áo gió Đông, và uống nước mưa suối Bạc thì zéro đứt đi rồi, còn gì nữa! Hay có khá lắm thì cũng chỉ ‘‘un quart de point par pitié’’, như bà giáo Glaise vẫn nói ấy, thôi!
PHI
Vân, và Khánh
Tháng bảy ông Thị trảy ra,
Ông Dâu chín đến, ông Na rụnq rời,
Ông Mít đóng cọc mà phơi,
Ông Nhãn chạy đến còn ngồi trơ trơ....’’.
Phi đố Vân, Khánh biết là gì đấy? Nhưng thôi zéro như Vân, Khánh thì biết thếnào được! Để Phi giảng cho mà nghe. Đây này:
Tháng bảy thì Thị chín (có biết quả Thị không? ‘‘Thị thì rụng vào bị bà’’ ở trong truyện Tấm Cám ngày xưa mà chúng ta cười với nhau ấy mà). Người ta đi trảy Thị về.
Tháng bảy cũng là mùa Dâu da nửa: những quả Dâu da hồng hồng xinh xinh mà múi ăn ngon như măng cụt ấy Vân, Khánh chắc biết.
Na thì cùng chín nứt nở, chín rụng rời ra rồi.
Còn Mít, nếu để chín cây, thì nó sẽ cay ra không ăn được nữa, cho nên người ta phải lấy xanh về đóng cọc và phơi ra nắng. Như thế nghĩa là Mít cũng đến mùa chín rồi.
Duy còn có Nhãn: Nhàn thì tuy cũng đã to quá rồi, nhưng còn trơ lắm, chưa được mập cùi. Ấy đấy, theo lời ca dao thì thế đấy.
Nhưng sự thực thì Nhãn ở trại bà Phi đã chín cả rồi. Cả một vườn Nhãn tha hồ ăn (Vân, Khánh đã bao giờ được ăn cả một vườn Nhãn thế chưa? Lại zéro nữa nhé!) Cả một vườn Nhãn, mà là thứ Nhãn cực ngon nhé, ‘‘Nhãn tiến’’! Ngày xưa ông Phi lấy giống Nhãn này ở Huế đưa ra. Mỗi năm bán được mấy trăm bạc. Năm nay một bọn lái buôn đã trả tám mươi đồng rồi, mà chưa bán.
Chưa bán thì còn phải coi dơi. Tối nào thím xã, thằng Chè và Phi cũng coi dơi. Coi dơi thú vị lắm, (còn thú vị hơn tắm douche mưa rào). Người ta buộc một tràng thực dài đến năm sáu trăm cái vỏ ốc vào một cái giây thực dài. Một đầu dây thì buộc lên những cành nhãn, còn một đầu dây thì mình giữ. Hễ thấy chú dơi nào bén mảng đến là mình giật một cái dây: cả một loạt vỏ ốc kêu lên một tiếng vang động. Dơi hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng cũng nhiều con liều lĩnh, chúng mặc vỏ ốc kêu, cứ lăn xả vào như... kẻ cướp. Mà nào có phải những con dơi như mình vẫn thấy hằng ngày đâu. Đây là giống dơi núi, nó to bằng bốn năm con dơi thường, bằng con diều hâu ấy. Mỗi con lại có một cái bìu ở cổ, một cái túi: chúng ăn rồi lại còn bỏ túi đem về. Nhưng kể ra thì con dơi tai hại nhứt là... Phi! Mỗi ngày Phi say nhãn kia mà!
Thức để coi dơi thì thím xã, thằng Chè và Phi ‘‘sỉ’’ nhau: Một người thức từ tối đến đầu trống canh ba, nghĩa là chừng mười giờ; một người thức từ đầu trống canh ba đến gà gáy thứ nhất (hai giờ sáng). Còn một người từ gà gáy thứ nhứt cho đến sáng. Cố nhiên là Phi bao giờ cũng thức cái quãng đầu, từ chập tối đến mười giờ vì trước mười giờ thì đã đi ngủ sao được? Có một hôm mười giờ mà cũng vẫn chưa ngủ được, thì thím xã lại thức cùng với, rồi thím ấy kể những chuyện cổ tích cho mà nghe, chuyện Cúc Hoa, chuyện Thạch Sanh, chuyện Ba mươi sáu hình phạt dưới Địa ngục, chuyện Phật bà Quan âm... Rồi lại chuyện Thạch Sanh, chuyện Cúc Hoa... Nghĩa là quanh đi quẩn lại chỉ có thế. Thế mà sao nghe nó cũng vui vui.
Phi đang lo không biết hết mùa nhãn rồi thì làm gì cho vui đây. Mít, Ổi thì chín hết rồi ; Hồng, Cậy đến tháng tám mới có. Dễ thường buồn chết đi mất, Vân, Khánh ạ. Có một ông bạn trai, thì ông ấy chả ở nhà lúc nào; lúc nào cũng lên đồi vẽ. Ông mê cái chevalet của ông như mê tình nhân ấy.
Phi ước gì cho phường buôn nó cứ trả rẻ mãi, để cho bà Phi đừng bán nhãn đi.
PHI
Vân, Khánh ạ,
Hôm qua bà Phi đã hết nhãn rồi: Nhãn đến ‘‘giấc’’ thì phải bán, để không được, nó sẽ nhạt dần đi rồi sang tháng tám thì chỉ còn là... nước lã. Và y như bà Phi đã lo: buồn quá đi mất. Dạo này nhạt nắng rồi. Có hôm mây vẩn suốt ngày và suốt ngày râm mát. Chính những hôm ấy là hôm buồn hơn cả. Những trận gió heo đầu đã nổi lên, suốt ngày ào ào ở ngoài lũy tre theo một điệu. Mới đầu ngồi ở bậc đá cầu ao mà nghe thì cũng thú vị: gió như thứ men rượu nó thấm vào tâm hồn mình một cách say say. Nhưng rồi ngồi mãi thì cái say say ấy nó biến thành cái buồn vô cớ, mà buồn chết đi được!
Khánh hôm nọ ốm à? Ốm thế nào? Khỏi chưa? Không phải vì anh chàng Thanh đấy chứchu71Anh chàng Thanh hẹn ra Sầm sơn rồi lại không ra à? Anh chàng ấy không ra thì chắc chàng Thục của Vân cũng không ra phải không? Và cả chàng Dụng của Phi nữa.
Nghĩ đến những ngày ở Hà nội vui quá, Vân, Khánh nhỉ? Ba chúng mình đi đâu cũng đi ba, mà ba anh chàng ấy theo chúng mình cũng cứ đi ba. Thực là hai bộ ba Tướng, Sĩ, Tượng đen và đỏ nhỉ?
PHI
Vân, Khánh,
Vân, Khánh về Hà nội rồi đấy à?Ừ, về Hà nội đi là phải; chứ ở lại Sầm sơn thì rồi Khánh lại ốm một trận nữa và Vân cũng lại ốm một trận thôi! Nhưng cái anh Thanh thế mà gan đấy nhỉ: nhất định không ra Sầm sơn, để bắt Khánh phải về Hà nội!
Cứ kể thực ra thì chắc Vân, Khánh cũng chán Sầm sơn rồi chứ gì? Mới đầu hè thì háo hức lắm, nhưng bây giờ mới biết Sầm sơn cũng buồn. Lại nhớ và lại muốn về Hà nội.
Phi cũng vậy. Mới về trại thì vui. Rồi buồn. Đến bây giờ thì không chịu được nữa. Phi đã thu xếp vali rồi. Ngay kia Phi sẽ rời trại. Đúng 4 giờ thì Phi xuống ga Hà nội đấy. Sắm sửa ra mà nghênh tiếp lệnh bà Dương Quý phi, nghe!
PHI