← Quay lại trang sách

- 7 -

ĐÀO đứng tựa cột hiên nhà ngang nhìn ra vườn cam. Trời mưa rào vừa tạnh. Mấy cái mạng nhện ở mấy cành cam hãy còn đọng lấm tấm những giọt nước trong. Những chiếc dây thép chăng ở sân để phơi áo cũng treo những giọt nước dài. Một con chim sẻ từ đầu trái nhà ngang vụt bay ra, đụng đầu phải một chiếc dây thép, làm rơi một loạt tất cả giọt nước xuống sân. Cả đàn chim bồ câu đang ủ rũ trên mái nhà giật mình hoảng sợ, bay lả tả xuống sân.

Bấy giờ mới xế chiều. Nhưng vì trời vừa mưa xong, lại u ám những mây, thành thử không khí tưởng chừng như đã sẩm tối. Có nhà, mái đã bốc khói bữa cơm chiều. Có nhà đã dọn cơm lanh tanh tiếng đĩa bát. Bỗng một tia nắng quái vàng đỏ lên trên những ngọn bưởi cao. Đào vui thích reo lên:

- Tốt quá đi mất! Đợi mấy hôm nay mới lại được cái ánh nắng này.

Và Đào chạy vội lên buồng lấy chevalet ra vườn chè để vẽ nốt bức tranh, hôm nọ còn bỏ dở, chỉ vì thiếu mất cái ánh nắng đỏ ở trên mấy cây chè. Lúc ở buồng riêng trở xuống vườn chè, thì Đào gặp Phi. Phi cầm ở tay chiếc valy, đi từ buồng bà Cử về buồng nàng. Gặp Đào, Phi cười nhởn nhơ gọi:

- Mai em về Hà nội đây, anh Đào ạ!

Đã hơn một tháng trời nay, sau cái ‘‘đêm trăng sáng’’ ấy mà người ta tưởng rồi hai người sẽ ngỏ lòng với nhau, hóa ra Đào rồi chỉ chăm chú vào vẽ, và Phi cũng chỉ chăm chú ‘‘đi gặt’’, và ‘‘coi nhãn’’. Chỉ thỉnh thoảng hai người mới gặp nhau. Gặp nhau thì chỉ cười với nhau một nụ ngắn, lắm khi không dứt nữa. Hai bữa cơm hằng ngày cũng ít ăn cùng, có ăn cùng cũng ít nói chuyện: khi hai người ngồi với nhau mà mỗi người để tâm vào một ưa thích riêng thì không có chuyện gì mà nói. Đào cũng không biết rằng lòng Đào, trong hơn một tháng trời ấy Đào lại đã quên hẳn Phi đi như thế. Nhưng chiều hôm nay, đột nhiên được tin Phi bảo mai - ngày mai - Phi về Hà nội, thì Đào tái hẳn mặt đi. Trống ngực Đào đánh dồn dập. Đào đứng ngây ra, mở to mắt nhìn Phi chăm chăm. Nhưng Phi, như không chú ý chút gì đến cái nhìn của Đào, vừa đi vẫn vừa ngoảnh lại cười vui vẻ, và nhắc lại:

- Mai em về, anh ạ. Em về sáng sớm; về thế cho mát và kịp chuyến tàu Phủ lý tám giờ.

Tự nhiên Đào thấy lòng đầy hờn dỗi, Đào chép miệng:

- Phi về... thì về! Nhưng rồi Đào lại hỏi ngay:

- Nhưng đã chắc đâu bà cho Phi về đấy? Phi đã thưa với bà chưa?

- Rồi, anh ạ! Bà bằng lòng cho em về.

Đào đứng lặng đi một giây, rồi ấp úng:

- Không! Phi đừng về!

Phi đang đi thì dừng lại:

- Nhưng ở lại làm gì kia, anh?

Đào nhận thấy trong câu hỏi của Phi cũng có ý dỗi với Đào. Nhưng Đào không tìm được câu đáp lại, Đào chỉ nói lửng lơ:

- Còn những một tháng nữa mới hết nghỉ hè!

Phi cười, rồi đi lại, cầm lấy bức tranh của Đào đang vẽ dở.

- Anh vẽ đẹp quá đi mất!

- Chưa vẽ xong thì... thì biết thế nào là đẹp?

Đào định nói: ‘‘thì em biết thế nào là đẹp?’’ nhưng không biết sao chàng lại ngượng rồi thôi. Phi cải:

- Chưa vẽ xong mà không biết được à? Ngày xưa chả có một bức tranh vẽ dở tuyệt đẹp của một họa sĩ La mã là gì đấy thôi? Họa sĩ gì ấy, anh nhỉ?

- Roméo.

- Phải rồi! Roméo. Bức tranh ấy quí và đắt lắm phải không anh?

Đào gật đầu.

Phi nhìn Đào và cười ngặt nghẽo nhắc lại chuyện cũ:

- Dễ đắt hơn bức Bóng Thông của họa sĩ Nguyễn Gia Lộc đấy anh nhỉ?

Phi cúi mặt xuống ngay. Vì nói câu ấy, Phi tưởng chỉ nói đùa, nhưng nói xong thì Phi thấy thẹn. Phi vờ chăm chú ngắm bức tranh. Đào nhìn cái miệng Phi cười nó có một cái duyên vừa tươi vừa ngộ.

- Anh này!

Không biết Phi định bảo gì Đào, nhưng ngẩng lên chợt thấy vẻ say đắm của hai mắt Đào, thì Phi ngừng bặt câu định nói. Đào cũng cúi đầu. Hai người im lặng một giây lâu.

Phi thở than bảo Đào:

- Anh đi vẽ đi thôi chứ! Thôi em về nhà để anh vẽ.

Đào vội vàng ngăn:

- Hết nắng mất rồi còn gì nữa!

- Nhưng vẫn còn đủ ánh sáng.

- Không! Anh chủ ý vẽ cái ánh nắng vàng ban nãy kia.

Thường ngày Đào vẫn xưng ‘‘tôi’’ với Phi. Lần này là lần đầu Đào xưng ‘‘anh’’. Đào nói câu ấy nói thật nhanh, cho đỡ ngượng vì tiếng ‘‘anh’’ ấy mà Đào đã dùng cố ý. Phi cũng nhận thấy tiếng ‘‘anh’’ ấy. Nàng im lặng không nói gì chỉ đưa mắt nhìn vơ vẩn lên một ngọn cây. Đột nhiên Phi cười khanh khách hỏi:

- Từ hè đến giờ anh vẽ được mấy bức tranh rồi, anh?

- Mười hai bức!

Đào mãi nhìn miệng Phi cười nên đáp cộc lốc.

- Vừa đúng một tá nhỉ?

- Vừa đúng!

- Anh gửi lên Hà nội hết cả rồi, phải không?

- Hết cả!

- Gửi lên bầy Salon 1937 phải không?

- Vâng!

- Tranh anh có succès lắm, các báo ca tụng hết sức, phải không anh?

Đào không đáp, gật đầu. Phi cười ranh mãnh:

- Thảo nào mà anh chả mãi vẽ đến thế!

Phi ấn lên hai tiếng ‘‘mãi vẽ’’. Đào không ngờ Phi nói chuyện với mình chỉ cốt để đưa đến chỗ nói mỉa ấy. Chàng díu lông mày lại nhìn Phi một cách cau có, trách móc. Nhưng Phi, đang cúi xuống đất không nom thấy cái nhìn của Đào.

Phi vừa lấy mũi dép lia đi lia lại trên một đám rêu ở sân, vừa khe khẽ nói tiếp:

- Kể ra anh mê vẽ thế cũng có lý. Em đọc thấy các báo khen anh lắm. Nhất là... ở báo Việt Nữ cô Mộng Đào...

- Phi!

Trong một giây, Đào như say lên. Đào muốn ôm ghì lấy Phi mà cắn nát Phi ra cho thỏa. Nhưng Phi đã ngẩng lên vừa ‘‘Dạ!’’ trả lời tiếng gọi của Đào, vừa ngây thơ cười, dễ làm cho Đào ngượng quay đi.

- Ồ! Kìa bà đang gọi em về ăn cơm! Bà gọi đã từ bao giờ thế, không biết...

Phi vừa nói vừa chạy phắt đi để cho Đào ngơ ngác nhìn theo, rồi cũng chạy theo về.

Về đến bếp Đào chỉ thấy bà Cử đang loay hoay dọn cơm, còn chẳng thấy Phi đâu. Bà Cử ngẩng lên bảo Đào:

- Bà dọn cơm xong rồi đấy. Bà gọi con mãi mà sao chẳng thấy con thưa?

Đào không đáp câu hỏi của bà, chạy vội lên buồng Phi. Phi đang lục tung quần áo ở valy ra để xếp lại. Ngẩng lên thấy Đào, Phi lại cười nhởn nhơ, bảo:

- Mai em về Hà nội đây, anh ạ!

Không đáp, Đào chỉ khoanh tay đứng nhìn Phi. Phi vẫn cười và hỏi thêm:

- Mai đi rõ sớm thì chắc thế nào cũng kịp được chuyến tàu Phủ lý tám giờ, anh nhỉ?

Đào không đáp, vẫn khoanh tay đứng nhìn. Phi cũng vẫn cười và lại hỏi một câu ỡm ờ hơn:

- Ơ kìa anh làm sao thế anh?

Đào đứng lặng.

Phi bỗng bặt im cười, rồi nghiêm nghị như người suy nghĩ một điều tối quan trọng và đột nhiên đổi ý kiến:

- À thôi! Mai em không về nữa!

Phi cắt nghĩa:

- Phải đấy, mai em ở lại để đi chơi Đồi Thông một lần cuối cùng nữa đã. Mai em sẽ đi chơi đồi cả ngày!

Mắt Phi nhìn Đào long lanh.

Đêm hôm ấy Đào bâng khuâng mãi không ngủ được. Đào cứ nghĩ ngợi lan man. Đào nghĩ đến những khoanh nắng tròn ngày mai nó sẽ rung rinh trên cỏ Đồi mà chân Phi, Đào sẽ song song giẫm lên. Rồi Đào lại nghĩ đến những cánh hoa bích đào thẳm đỏ một buổi chiều xuân lả tả rụng xuống đầy cả đầu Phi, trong khi Phi và Đào bắc ghế ra ngồi dưới gốc cây, Phi thì đan áo rét cho Đào và Đào thì vẽ Phi ngồi đan áo. Rồi Đào lại nghĩ đến một ánh trăng mơn mởn như mầu sữa chênh chếch soi vào giường ngủ Phi: ánh trăng rọi vào nước da mịn của Phi đang êm ái ngủ giữa đám chăn nệm trắng nõn.

Ánh trăng như mầu sữa, qua cửa sổ rọi vào buồng. Đào mơ màng nhìn ánh trăng và thiếp ngủ đi mất. Bấy giờ đã quá nửa đêm, trăng mồng mười đã xuống hết nửa cây cau sau vườn.

Thế mà sáng hôm sau, trời chưa rạng đông, Đào đã tỉnh giấc dậy. Thường khi, nếu đêm hôm trước người ta tâm niệm nghĩ đến sự sáng mai mình sẽ dậy sớm, thì thế nào sáng hôm sau cũng dậy sớm lắm. Có lẽ cả đêm ấy - cả trong giấc ngủ nữa - Đào đã tâm niệm rằng sáng hôm sau Đào sẽ dậy sớm lên Đồi.

Đào trang điểm và sắm sửa thực lâu. Chưa hôm nào Đào để nhiều thì giờ vào việc trang điểm buổi sáng như thế. Đào cứ không bằng lòng cái mái tóc của mình mãi. Và chải đi chải lại cho bằng được mới nghe.

Đến nỗi, lúc Đào trang điểm xong thì trời đã sáng rõ. Nhưng cũng còn sớm lắm. Bước ra cửa, Đào thấy những cây lá ngoài vườn còn ướt những sương. Hai con chó chạy lại quyện bên chân Đào, múa đuôi mừng, và ngước mắt lên nhìn. Đào thấy tâm hồn vui ấm áp. Đào khẽ mỉm cười, đi về nẻo buồng Phi.

- Chắc ‘‘em’’ hãy còn đang đánh phấn. Còn làm dáng gấp mấy mình nữa ấy!

Đào vừa đi vừa nghĩ thế. Đào đi rất khẽ muốn giấu không cho Phi biết mình xuống để xem trộm người con gái, trước khi đi chơi với một người yêu, trang điểm kỹ lưỡng đến thế nào.

Nhưng Đào bị thất vọng cả.

Lên đến buồng Phi thì Đào chỉ thấy cửa buồng ngỏ toang, vì buồng vắng ngắt: Phi đâu ấy.

Đào sửng sốt, chạy ra sân ngơ ngác nhìn: Chỉ thấy thím xã, đã dậy rồi, đang làm công việc thường ngày của thím: nhổ cỏ ở vườn chè. Đào gọi:

- Thím xã!

- Dạ.

- Chị Phi đâu?

- Chị ấy vừa dậy xong đấy: Dễ chị ấy ra đầu bể rửa mặt.

Đào chạy ra đầu bể.

Nhưng cũng chẳng thấy Phi đâu.

Đào lại chạy ra sân gọi thím xã:

- Thím xã!

- Dạ.

- Sao không thấy chị ấy đâu cả?

Thím xã toét mồm cười:

- Thế thì tôi không biết!

Thím lại cúi xuống điềm tĩnh nhổ cỏ. Đào bực tức cau díu lông mày lại, và gắt:

- Thím xã!

Nhưng một ánh nắng ửng lên trên một ngọn cây, Đào chợt nghĩ ra:

- À, chắc ‘‘em’’ lên Đồi trước mình rồi! ‘‘Em’’ vẫn hay tinh nghịch như thế.

Đào như nhẹ hẳn người đi.

Mãi miết Đào chạy ra cổng: con đường lên Đồi Thông chạy thẳng vun vút, nhỏ đi, rồi lần vào trong sáng. Từ xa một bóng người đi lại: Đây là thằng Chè, đi dẫn trâu lên thả Đồi từ sớm, đã về. Đào gọi:

- Chè! Chị Phi đâu?

- Thưa anh, tôi không biết ạ.

- Mầy cùng lên Đồi với chị ấy thôi?

- Thưa anh, không!

- Mầy nói dối!

- Thưa anh, không!

Đào nóng cả mặt, Đào lại mải miết chạy về sân. Bà Cử đang đứng ở vườn cam.

- Bà ơi, bà!

- Con làm sao thế con?

Tiếng Đào gọi thất thanh đi, đến nổi bà Cử ngơ ngác ra vì lo sợ.

- Bà ơi, bà! Phi đâu ấy, bà nhỉ?

- Ơ kìa, con không biết à? Em về sáng ngày rồi thôi, con!

Cái tin bỗng nhiên ấy làm cho Đào đứng lặng người đi. Bà lại nói:

- Nó về sớm lắm, bà chửa dậy đã thấy tiếng nó lên chào bà. Bà dậy thì không thấy nó đâu nữa. Không biết sao nó lại về sớm thế.

Thấy Đào không đáp, bà Cử hỏi cháu:

- Thế em không bảo con à? Con làm sao thế, con?

Đào không còn tâm chí nào để ý đến những lời của bà nữa. Một thứ buồn chết đã ứ ngập cả lòng chàng. Đào tưởng chừng như Đào khóc ràn rụa nước mắt ra mất. Đào chạy vội về buồng.

Về buồng, Đào ngồi thừ ra, dí mũi giày lên đất. Mũi giầy láng đen của Đào mới đánh ban sớm, lóng lánh nẩy sao. Đào nghĩ đến công trang điểm kỹ càng của mình thì tự nhiên hơi bực.

Đào đứng dậy, thờ thẫn ra sân. Trời hôm nay không nắng. Mây trắng đầy trời. Ngoài lũy tre, gió heo thổi qua những lá tre nhỏ ào ào. Đào như bị tiếng gió gọi, thờ thẫn đi ra bờ ao, đứng tựa gốc roi nhìn vơ vẩn.

Tiếng gió như thấm sâu vào tâm hồn Đào và đổi cái buồn bâng khuâng ra một cảm giác tê tái. Trong sân, những cành đào xanh lả đi dưới gió, Đào nhớ đến buổi đầu Phi mới đến: Phi nhí nhảnh trèo lên ngắt mấy quả đào còn sót lại đem xuống cho bà Cử. Bỗng nhiên, cái buồn lại trở lại, Đào không nghe thấy tiếng gió nữa. Chỉ thấy nhớ Phi quá ; và buồn, buồn thấm thía, sâu xa.

Một quá roi rơi xuống trúng đầu Đào, Đào không để ý đến. Quả roi vỡ, rồi bắn ra xa. Đào đứng dậy, định trở về buồng.

Thì một quả thứ hai lại rơi trúng giữa đầu Đào và một nhịp cười khanh khách vang lên theo. Đào ngẩng nhìn lên: Phi, từ trong một đám lá roi dầy rậm ló đầu ra.

- Phi!

- Anh Đào!

Phi cười, bảo Đào:

- Anh há mồm, em bảo.

Phi ném quả roi vào trúng mồm Đào:

- Em đền anh những quả nho độ nọ anh ném vào mồm cho em.

Phi nhắc lại một cảnh âu yếm cũ giữa hai người, nhưng Đào cúi đầu, không nói; Phi bứt một chùm roi chín đỏ, xuống cây và chạy lại vừa cười vừa hỏi ;

- Chùm roi này của em hay của anh nào?

Phi lại nhắc lại chuyện cũ, nhưng Đào vẫn không nói. Phi vẫn cười:

- Thôi cũng của chung như nho độ nọ anh nhé?

Đào nguẫy quay đi, và điềm tĩnh về bếp. Phi biết Đào lại giận rồi, mỉm cười nhìn theo và cũng đi về.

Về đến bếp thì bà Cử trên nhà ngang cũng vừa xuống. Phi nép vào một mé tường trốn. Bà Cử chỉ trông thấy có Đào, cười bảo:

- Kìa Đào, bà tưởng con lại ngủ, nên bà ăn cơm trước rồi!

Phi đợi cho bà Cử đi gần đến chỗ mình nấp mới cười to lên và chạy vụt ra:

- Ú tim, bà!

Bà Cử sửng sốt lên:

- Ơ kìa! Sao con lại ở đây?

Phi giơ chùm roi chín lên bảo bà:

- Thưa bà, con còn ở lại tìm mấy chùm roi lên làm quà cho Vân, Khánh ạ. Con tìm từ sáng đến giờ mới được chùm này vừa ý.

Rồi Phi chạy vội lên buồng vừa bảo bà:

- Con lên bỏ vào vali rồi con về ngay đây ạ.

Câu nói của Phi làm cho Đào, đang đứng thẫn thờ ở trong bếp, vội hoảng hốt chạy ra. Đào định chạy lên buồng Phi, giữ Phi lại, nhưng rồi lại thôi. Đào cuống quít lên, vội vàng bảo Phi:

- Phi ở ăn cơm đã, nào!

Phi ngẩng lên nhìn Đào, hỏi một cách tự nhiên:

- Anh không giận em nữa à?

Đào cúi mặt, không nói.

Phi lại bên Đào. Hai người yên lặng nhìn những con chim bồ câu, từng đôi một, đang âu yếm rỉa cánh cho nhau trên những mái nhà.

Phi thờ thẫn khẽ bảo Đào một câu bâng quơ:

- Trời hôm nay đẹp quá, anh nhỉ?

Đào gật đầu, nhưng vẫn ngồi yên lặng. Phi bỗng vỗ tay reo lên:

- Ồ! Con chuồn chuồn đỏ quá đi mất!

Phi xà xuống đuổi bắt. Nhưng cứ gần đến nơi thì nó lại bay lên đậu ra chỗ khác mất.

- Anh bắt hộ em với, anh Đào!

Đào cúi xuống, bắt được ngay. Đưa cho Phi, Đào nói:

- Con chuồn chuồn này gọi là chuồn chuồn ớt.

Phi cười nhìn Đào:

- Anh bắt chuồn chuồn khéo nhỉ?.... Cũng khéo như anh bắt gà con độ nọ!

Đào cười vui vẻ nhìn Phi. Phi nghiêng mái tóc, bảo Đào:

- Anh lấy một sợi tóc ở đầu em.

Đào lấy một sợi tóc.

- Anh buộc vào cánh con chuồn chuồn cho em.

Nhưng Đào loay hoay buộc thì Phi lại bảo:

- Thôi anh ạ! Thả nó ra kẻo tội nghiệp!

Nhìn thấy con meo đang lững thững qua sân, Phi tro bảo:

- Con Mướp kìa, anh.

Đào cười:

- Dạo này chú Mướp béo quá! Phi hỏi Đào:

- Mão là mèo à, anh?

Đào biết Phi nhắc lại chuyện trước, cười và nhìn Phi vui vẻ, yêu đương. Phi vẫn gion giỏn nói:

- Anh Đào ạ!

- Gì kia?

- Giá hôm qua anh để em về, thì có phải hôm nay em đã được ở Hànội rồi không?

Phi nhìn Đào, cười:

- Được ở Hànội thì hôm nay vui thích lắm rồi đấy!

Phi đưa mắt nhìn ra xa, như mơ màng đến những vui thích ấy. Rồi, như chiều bực tức:

- Lại sáng hôm nay nữa anh ạ, không biết làm sao em lẩn thẩn thế! Đã ra đi rồi lại quay về! Quay về làm gì?

Thấy Đào ngồi lặng yên, âm thầm cúi mặt, Phi cười quay lại với Đào:

- Ơ kìa! sao anh không nói chuyện với em?

Đào dằn dỗi:

- Thế sao Phi lại cứ nói chuyện về!

Phi cười ngặt nghẽo, và ôm đầu Đào và hai bên tay như đầu một đứa bé con:

- Cái đầu này hay giận lắm. Từ hôm qua đến giờ anh giận với em ba lần rồi. Anh hay giận. Ngày mai lên Đồi Thông rồi thì em chả ở đây nữa, em về Hà nội ngay.

Sau một hồi suy nghĩ thực lung, ăn cơm chiều xong, Đào lên buồng ngay và bảo thằng Chè:

- Có ai hỏi, bảo tao đi vắng nhé!

Đào đã nhất định về buồng viết cho Phi một bức thư. Đào lấy một tờ giấy hồng ra, và bắt đầu:

Em Phi,

Anh van em, đừng về nữa, đừng bao giờ về nữa, anh van em. Em về thì anh khổ lắm, anh khổ suốt đời, em ạ.

Đào ngừng tay, đọc lại:

‘‘Lọ’’ quá!

Đào mỉm cười, xé đi, rồi lấy một tờ giấy hồng thứ hai để lên trước mặt, ngồi cắn bút nghĩ. Một lúc, Đào lại nắn nót viết y như thế:

Em Phi,

Anh van em, đừng về nữa, đừng bao giờ về nữa, anh van em...

Lần này, Đào gạch một cái dưới hai chữ ‘‘bao giờ’’, đọc lại: ‘‘Anh van em, đừng về nữa, đừng bao giờ về nữa, anh van em’’. Đào mỉm cười đắc ý, vì cho cái thư viết vừa kín đáo vừa gọn gàng.

Nhưng đọc lại một lần thứ ba, thì Đào lại không mãn nguyện nữa.

- Ra mình làm thơ!

Đào mỉm cười ngâm nga đọc lại:

Em Phi, anh van em đừng về nữa !

Đừng bao giờ về nữa, anh van em !

Rồi Đào vò tờ giấy đi, viết lại một bức thư thứ ba thực dài. Đào cặn kẽ, kể hết nỗi lòng mình. Từ khi chưa biết mặt Phi, một buổi chiều nghe thấy bà Cử nói chuyện đến Phi, thì tự nhiên Đào bâng khuâng. Rồi lên Hànội. Đào tìm mãi để gặp Phi. Nhưng Phi ở lưu trú trong trường thành ra khó gặp quá; nửa năm trời Đào đón mãi Phi ở cổng trường mà không gặp Phi. Tuy vậy, mà không hiểu sao Đào cũng yêu Phi: Đào thấy tha thiết nhớ nhung như tương tư một người tình nhân vậy. Đào giãi bầy những cảm tình ấy lên những bài thơ ‘‘tặng em Phi’’ mà Đào đã đăng trên mấy báo...

Sốt sắng, Đào viết tiếp:

Em xem đấy thì em biết lòng anh. Làm sao vậy em nhỉ, làm sao giữa hai ta như có một tiên duyên? Làm sao anh chưa biết em mà anh đã yêu, yêu em tha thiết, sâu xa, mê đắm não nùng....’’

Đào ngừng tay lại, vì đã viết đặc bốn trang giấy. Đào lắc đầu, chép miệng:

- Hết làm thơ, lại làm tiểu thuyết!

Đào xé đi và lấy ra một tờ giấy thứ năm. Đêm đã hầu khuya. Đào mệt lắm. Đào chép lại y cái thư đầu tiên:

Em Phi,

Anh van em, đừng về nữa, đừng bao giờ về nữa. Em về thì anh đau khổ lắm em ạ.

Và thêm vào: ‘‘Anh yêu em lắm’’.

Rồi tắt đèn đi ngủ.

- Để sáng mai, lên Đồi!

Đào rắp định mai rủ Phi lên Đồi Thông để đưa thư ấy cho Phi.

Sáng hôm sau Đào lên đến buồng thì Phi trang điểm đã xong. Phi mặc một chiếc áo xanh, đánh phấn và tô môi đỏ nữa. Phi đẹp lộng lẫy. Từ hôm Phi về trại chưa hôm nào đẹp bằng hôm nay. Thấy Đào, Phi cười bảo:

- Em mặc áo đẹp để về Hà nội đây, anh ạ!

Đào chỉ mỉm cười.

- Anh cười gì em?

- Tôi cười Phi đâu! Tôi cười... cười tôi!

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Đào gật gù tiếp:

- Tôi nói thực. Tôi cười tôi cái hôm mới gặp Phi lầu đầu ở cổng trường Đồng Khánh. Hôm ấy Phi cũng mặc một cái áo xanh như hôm nay, và...

Đào ngừng lại ngắm Phi.

- Và sao, anh?

- Và.. cũng đẹp như hôm nay!

Long lanh Phi ngước mặt nhìn Đào. Rồi bước ra cửa Phi rủ:

- Ra ngồi ở bờ cỏ vườn chè ngoài này nói chuyện đi anh! Ngoài này nắng ấm.

- Không lên đồi à?

- Lát nữa đã!

Một thứ nắng thu vàng nhạt mơn lan trên cỏ. Phi và Đào ngồi sát cạnh nhau, chân bỏ thõng xuống sân, như một đôi trẻ ngồi ‘‘nu na nu nỗng’’. Hai người cùng yên lặng. Phi lấy một cành chè đập đuổi mấy con cào cào cho bay nhảy tứ tung. Đào thì tỷ mỉ bứt những cây cỏ héo bên mình vứt từng cây một xuống sân.

Bỗng Phi thờ thẫn nhắc Đào:

- Anh nhớ kỹ nhỉ? Thế anh gặp em lần đầu ấy, rồi sao nữa?

- Rồi...

Nhưng Đào, chợt nhớ đến cái thư, vội vàng vừa đứng lên vừa bảo:

- Đi lên Đồi, đi!

- Không, ngồi xuống đây nói chuyện một lúc!

Phi kéo Đào ngồi xuống. Đào phải theo.

- Lần đầu ấy, rồi sao nữa anh?

- Rồi tôi đứng ngây ra mà nhìn Phi; Phi đẹp quá!...

- Thế thôi?

- Rồi tôi đi theo Phi. Phi đi với hai cô nào nữa, hai cô mặc áo hồng.

- Phải rồi! Con Vân, con Khánh!

- Theo Phi ra Bờ hồ, rôi ra Gô-đa, rồi về ‘‘Philharmonique’’ theo cho mãi đến chiều, Phi trở vào trường...

- Thì trở về?

- Thì trở về!

Phi cười rũ rượi:

- Thế sao hôm ở trên xe lửa, anh lém thế!

- Ừ, không biết sao hôm ở trên xe lửa tự nhiên tôi lại sinh ra lém lỉnh như thế!... không biết...

Nhưng Phi như không để ý đến những lời Đào nói, thẫn thờ nhìn một sợi tơ trời nhẹ lửng lơ qua. Phi đang mơ tưởng lại cái buổi đầu tiên gặp Đào ở trên xe lửa, nụ cười vui vẻ và con mắt long lanh của Đào. Rồi lúc đi sóng đôi trên bờ sông Châu Phủ lý, rồi lúc cùng về với nhau một chuyến đò... Lòng Phi tự nhiên mát rợi như ngọn gió đồng nhẹ thổi chiều hôm.

- Nhưng suốt một ngày theo em mà vô vọng thì chủ nhật sau anh thôi không đến đón em ở cổng trường nữa chứ?

- Có chứ!

- Rồi lại theo nữa?

- Lại theo!

- Chủ nhật sau nữa?

- Có!

- Cho đến đến bao giờ kia?

- Cho đến ngày gặp Phi trên xe lửa; tính ra, gần một năm trời!

- Gần một năm theo... mà chỉ theo thôi? Anh lạ quá!

Phi nhìn Đào một con mắt vừa lạ lùng, vừa cảm động. Ánh nắng soi vào nửa mặt Đào. Phi lại nhớ đến cái đẹp mạnh mẽ của nét mặt Đào hôm ở trên xe lửa. Rồi Phi nghĩ đến bức thư Phi viết cho Vân và Khánh hôm nọ, trong đó Phi nhắc đến Dụng. Dạo mà Đào theo Phi, Dụng cũng theo Phi. Phi cũng biết Đào theo nhưng Phi mặc kệ. Vì Phi để ý đến Dụng hơn. Nhớ lại hôm nay, Phi thấy lòng bỗng băn khoăn như hối hận. Bằng một giọng đầy yêu thương, Phi gọi Đào:

- Anh Đào!

- Thôi đi lên Đồi Thông đi thôi!

Đào vừa nói vừa đứng phắt dậy vì Đào lại chợt nhớ đến bức thư. Đào lo lắng:

- Bóng đã đến ngưỡng cửa; gần trưa rồi!

- Nhưng phải ở nhà ăn cơm đã chứ anh! Có tiếng bát dọn cơm đấy rồi!

Đào thất vọng nhưng không biết nói sao được.

Ăn cơm xong, Đào rủ ngay Phi lên Đồi. Phi cũng ngoan ngoãn theo ngay. Hai người đi sát cạnh nhau. Phi âu yếm ngỏ những cảm tình riêng của mình với Đào:

- Sao độ nọ em giận anh thế, không biết! Anh chỉ đi vẽ! Vẽ suốt ngày!

Như muốn lảng đi, Đào hỏi Phi sang câu chuyện khác:

- Đã tám hôm nay, Phi sang vườn ăn nhãn phải không?

- Vâng (Phi cười). Ăn vụng anh ạ. Nhãn ngon quá.

- Đã sáu hôm nay, Phi sai thằng Chè xuống mãi bà Nhiêu mua ổi phải không?

- Vâng!

- Đã bốn hôm nay, Phi viết một cái thư cho Vân, Khánh phải không?

- Kìa! lạ nhỉ, sao anh biết?

- Một tí gì Phi làm mà tôi không biết?... Dẫu rằng tôi ‘‘chỉ mãi vẽ’’! Tôi hỏi thằng Chè.

Thì ra ngày nào Đào cũng đã hỏi thằng Chè để biết những công việc của Phi. Đào không quên Phi đâu, không một ngày nào, có lẽ không một phút nào. Phi đi xích lại gần Đào chút nữa.

Hôm mới về, ở bến đò lên, hai người đi sát cạnh nhau, sát cạnh như hôm nay, và Phi cũng thấy một cái cảm giác man mác như thế này. Đến lúc Đào đánh lừa Phi đi rẽ về bên Thanh miện và để Phi trơ lại một mình, lúc bấy giờ sao Phi thấy yêu người thiếu niên đồng hành ấy thế!...

Hai người đã đi đến chỗ gốc đa, đầu con đường rẽ sang Thanh miện. Phi kéo tay Đào:

- Ngồi xuống bóng đa này đi anh. Tự nhiên em muốn ngồi lại đây một lúc anh ạ.

Và Phi cười:

- Hôm mới về em bị ‘‘một mẻ lừa to’’ ở chỗ này đây!

Đào mỉm cười, nhìn Phi trân trối. Phi tiếp:

- Và ngày hôm sau anh với em đi chơi, cũng lại ngồi dưới bóng đa này, anh nhỉ?...

Rồi ra quán coi rạ, ra Đầm sen..

Lấy lá sen làm nón! Đi chơi tha thẩn mãi đến tối mới về nhỉ?

- Thế mà tối hôm ấy mệt nhoài, mà tôi mãi không ngủ được đấy. Thức nhìn trăng mãi. Rồi đã khuya, còn...

- Em biết rồi: đã khuya anh còn đem violon ra kéo, và hát bài ‘‘J’ai deux amours’’. Em nghe thấy cả. Em cũng còn thức.

Phi nhìn ra xa, thờ thẫn:

- Thức nhìn trăng...

Cái rung động trong lòng Đào lúc này đã lên đến cực điểm. Đào muốn đưa ngay cái thư ở đây, không đợi lên đồi nữa. Nhưng Đào bối rối quá. Đào không biết làm sao được, hỏi một câu vô lý:

- Những bãi cỏ này xanh nhỉ?

- Ồ l Anh mê rồi! Bãi cỏ đâu nào, những ruộng lúa đấy chứ? Nhưng kìa! Sao tự nhiên vẽ mặt anh hốt hoảng thế, anh!

Phi nhìn Đào đầy sợ hãi.

Hai tay Phi nắm lấy một tay Đào:

- Anh!

Như điên lên, Đào giật tay ra, để quàng lấy lưng Phi, rồi ôm ghì Phi vào lòng. Phi không chống cự, chỉ nhẹ ngả đầu vào ngực Đào.

Chiều hôm êm lặng. Gió nhẹ nhàng. Những ruộng lúa non, xanh rờn như lụa. Một con cò trắng nõn từ đâu bay là xuống một góc bờ nghển cổ đứng ngơ ngác nhìn hai người rồi lại bay đi.