← Quay lại trang sách

Chương 8

Mùa thu hoạch mạch, trời nóng như thiêu đốt, ở chỗ sâu trong núi Bá Lâu, các nhà các hộ đều cắt mạch mệt lắm rồi, tất cả đều đến gốc cây đầu ruộng nhà mình nghỉ ngơi, uống nước giếng mát đựng trong bình, nhìn sườn núi và ruộng mạch nhấp nhô ngút mắt, mùi lúa mạch thơm nồng như sương mù vần vụ cuồn cuộn dưới mũi mọi người. Cha của Kim Liên và mẹ của Kim Liên ngồi nghỉ dưới gốc cây hòe đầu ruộng, chiếc liềm đã cùn đi vì cắt mạch treo trên thân cây. Họ đều đang chờ em gái Ngân Liên của Kim Liên mang nước từ nhà tới, uống nước xong lại cắt thêm một bận rồi mới về nhà. Trong ruộng mạch có một con ếch cạn đang bò nhúc nhích. Trong các ruộng đã cắt xong, cỏ xanh bất thình lình lộ ra dưới ánh mặt trời bị nắng chiếu cho khô quắt. Ở cái thôn đối diện với sườn núi, nhà ai giữa mùa hạ vội vã đón dâu, tiếng nhạc ầm ĩ, huyên náo, nghe như có một dòng nước chảy trong cái nóng như thiêu đốt.

Còn có một con trâu trong thôn đó, đứng như một đống bùn ở đầu thôn, chỉ khi nó ngẩng đầu kêu lười biếng, mới biết hóa ra đó không phải đống bùn, mà là một con trâu bằng xương bằng thịt. Chính trong tiếng trâu kêu nặng nề uể oải đó, Ngân Liên đã lớn xách một bình nước, người đầm đìa mồ hôi bò lên từ cái mương phía sau. Bố Kim Liên gọi, cô nhanh lên đi, sắp để bố mẹ cô chết khát rồi. Ngân Liên bước nhanh hơn, nói con đang ba chân bốn cẳng chạy đây này, chạy nhanh hơn nữa thì con chết mất. Lúc này đã đến gần chỗ bố mẹ. Mẹ Kim Liên vội vã đi lên trước đón lấy bình nước đầy ắp, nhặt mấy lá cỏ đặt trên mặt bình để ngăn không cho nước bắn ra, đưa cái bình cho bố Kim Liên, nói ông uống đi, rồi lại quay đầu nhìn Ngân Liên nói, qua hè con đã mười bảy tuổi rồi, Ngân Liên nói qua mười bảy, chạm đầu mười tám chứ. Người mẹ nói con xem chị con tốt số, hè nắng gắt không cần cắt mạch, không cần phải dậy sớm đi chợ mà nửa đêm vẫn chưa về đến nhà.

Ngân Liên nói mẹ, mẹ bảo chị tìm cho con một nhà chồng trên trấn, người ta nói trấn Tây Môn cứ phát triển thế thì sẽ trở thành thành phố cơ, tìm được nhà chồng ở thị trấn rồi, con và chị sẽ đón bố mẹ lên trấn ở, chúng ta sẽ không trở về trong núi này nữa. Mẹ Kim Liên liền nhìn em Kim Liên kĩ càng, rồi thở dài một cái, nói con không xinh bằng chị con, chị con nói eo là có eo, nói ngực là có ngực, trắng trẻo nõn nà, không khác gì con gái thành phố. Ngân Liên thẳng ngực lên, nói con vẫn còn chưa đến mười bảy, khi chị mười bảy tuổi còn không đẹp bằng con. Lúc này bố Kim Liên đã uống nước xong, đưa bình nước trả cho mẹ Kim Liên, nói cắt xong mạch còn phải đi mua cho Ngân Liên hai chiếc áo đẹp, con gái lớn rồi, bảy phần dung mạo, ba phần quần áo, không có quần áo đẹp, cô gái nào có thể ngẩng đầu tự tin trước mặt người khác.

Ngân Liên đỏ mặt cười.

Cả nhà uống nước, rồi khom lưng cắt mạch vui vẻ, mùi hương lúa mạch, mùi cỏ thơm nồng và mùi đất nóng hổi dưới chân họ trộn lại với nhau, tản bay về phía đồng ruộng mênh mông.