← Quay lại trang sách

Chương 7

Gần nửa năm sau, Kim Liên trở về.

Kim Liên đi lúc cuối đông, khi trở về đã là chính hạ, tiểu mạch trên núi Bá Lâu đều đã khô quắt cả đầu, hạt tách khỏi vỏ rơi đầy đầu ruộng và bên đường, chim sẻ ở đầu ruộng và bên đường kết thành bầy, thành đội. Khi nàng ngồi trên chiếc xe khách đường dài rời khỏi Lạc Dương, vừa nhìn thấy tiểu mạch vàng óng, lòng nàng dào lên một nỗi bồi hồi xúc động, chợt nhớ rằng nàng giúp việc ở nhà chủ nhiệm Lý đã gần nửa năm, trong lúc không để ý tiểu mạch đã chín rồi. Mọi việc trên thế gian, thực sự là trăm kì nghìn thú, khúc khuỷu gập ghềnh khiến Kim Liên không thể nào nhìn thấu.

Chủ nhiệm Lý đã li hôn với vợ của ông ta, dù sao cũng li hôn rồi, nhưng khi bà ta biết chủ nhiệm Lý mời một bảo mẫu dưới quê, lúc đầu bà ta không để tâm, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một bảo mẫu dưới quê thôi, nhưng chỉ bình yên được mấy tháng, khi Kim Liên không chỉ có thể nấu món ăn chủ nhiệm Lý thích mà còn có thể trải giường gấp chăn cho chủ nhiệm Lý tự nhiên như trải giường gấp chăn cho mình, một ngày, khi nàng đang phơi quần áo đã giặt sạch của chủ nhiệm Lý ở lan can, người phụ nữ đó đột nhiên xông vào nhà chủ nhiệm Lý, mặt mày xanh lét, gân cổ nổi cả lên, nói cô chính là Kim Liên ở cái phố Lưu đó đúng không? Kim Liên ngây ra nhìn bà ta, nói đúng vậy, bà là ai? Cô còn dám nói tôi là ai?

Tôi là vợ của chủ nhiệm Lý, li hôn rồi tôi vẫn là chủ nhân của cái nhà này, cô đừng tưởng cô trẻ trung xinh đẹp, mê hoặc được chủ nhiệm Lý là có thể rời xa cái thôn xa xôi hẻo lánh đó đến làm Áp Trại phu nhân, ăn ngon mặc đẹp cùng chủ nhiệm Lý nhé. Bà ta gào lên, đừng có mơ, nói cho cô biết, mấy ngày trước tôi nhìn thấy cô ở chợ là biết cô chẳng tốt đẹp gì, mấy ngày nay tôi đã xin nghỉ việc, hàng ngày đứng dưới lầu nhìn cô phơi quần áo, cuối cùng cũng nhìn thấy cô không chỉ giặt áo ngoài cho chủ nhiệm Lý, mà còn giặt cả quần lót cho ông ta, rốt cuộc cô có quan hệ gì với ông ta mà giặt quần lót cho ông ta vậy? Quần lót của đàn ông, đàn bà nào cũng có thể giặt sao? Bà ta nói, tôi không cầm cái quần lót đó lên tòa tố cáo quan hệ giữa cô và chủ nhiệm Lý, nhưng tôi muốn cô đi, muốn cô lập tức đi khỏi cái nhà này, chiều nay tôi dọn về đây ở. Bà ta lúc nóng lên không đập bát đập đĩa hay xé rách chăn gối như những người phụ nữ Kim Liên thường nhìn thấy, bà ta chỉ gào, chỉ nói, hất tóc về phía sau rồi đi. Bà ta đi không lâu, chủ nhiệm Lý vội vã từ phòng làm việc trở về, đi vào nhà nhìn nhìn mấy gian phòng, ngồi xuống châm một điếu thuốc, khi Kim Liên bưng cho ông ta một cốc trà đã pha sẵn, ông ta cầm tay Kim Liên vuốt ve yêu thương, nói bà ta đến rồi sao? Không mắng em, đánh em đấy chứ?

Kim Liên nói đến rồi, tức đến tím tái mặt mày.

Chủ nhiệm nói, nói những gì?

Kim Liên nói, nói em lập tức phải trở về phố Lưu, nói chiều nay bà ấy sẽ chuyển về nhà.

Chủ nhiệm Lý khóc.

Người chức to dường ấy, quan to dường ấy, chỉ cần buông một câu nói là trong một đêm có thể biến một cái thôn thành trấn, Ủy ban thôn trở thành Đảng ủy trấn, nhưng lại khóc như một đứa trẻ, quệt mũi lau nước mắt, nói Kim Liên à, dù thế nào anh cũng không nỡ để em đi, nhưng không đi không được, bố bà ta là phó bí thư thị ủy, mẹ bà ta kinh doanh ở Thẩm Quyến, kinh doanh lớn đến mức nói một câu là có thể mua được cả cái huyện này, có thể mua được hai khu ở Lạc Dương này. Nói anh và bà ta đã chung sống mười bảy, mười tám năm, bà ta là người nói được làm được, nếu em không đi ngay, bà ta sẽ trăm phương nghìn kế điều anh từ Lạc Dương đi vùng sâu vùng xa, điều đi rồi còn sẽ giáng anh hai cấp.

Kim Liên liền đi.

Bắt chuyến xe cuối cùng trở về. Nàng giống như vừa đi một chuyến du lịch dài ngày, chớp mắt một cái là đã sắp nửa năm, không thể không về. Chủ nhiệm Lý mua vé xe cho nàng, gọi điện về thôn cho nàng, mua cho nàng rất nhiều hoa quả để ăn dọc đường, còn nhét vào người nàng 500 đồng, nói Kim Liên, đây không phải là tiền công của em, mà là tình cảm của anh. Kim Liên cầm lấy hoa quả, nhưng lại nhét 500 đồng vào túi chủ nhiệm Lý, nói chủ nhiệm Lý, tiền này em không cần, có câu nói này của anh là được rồi. Chủ nhiệm Lý lại khóc thêm lần nữa, lưu luyến kéo tay nàng, nói Kim Liên, về quê rồi anh sẽ đến thăm em. Nói anh sắp được điều lên chính cục rồi, điều lên chính cục anh sẽ làm việc trong phòng tổ chức thị ủy, nếu không phải em, e rằng vợ anh sẽ không đồng ý tái hợp với anh, bà ấy không tái hợp với anh, anh khó có thể được điều tới cấp chính cục, khó có thể điều tới phòng tổ chức quản lí cán bộ, cả đời anh chỉ thực lòng cảm ơn một người, chính là cảm ơn em Kim Liên đấy!

Xe liền chạy đi.

Nàng và chủ nhiệm chia tay trong nước mắt.

Cả chặng đường xóc nảy, Kim Liên đều nhớ đến nước mắt của chủ nhiệm Lý, trong veo lăn tròn rơi xuống từ hai khóe mắt, chạy vòng vèo rẽ chỗ nọ ngoặt chỗ kia rồi chảy vào cổ của chủ nhiệm Lý, sau đó bị cổ áo lót màu trắng như tuyết của chủ nhiệm Lý thấm sạch. Dãy núi giống như dòng nước chảy bên ngoài cửa xe, phố Lưu cũng giống như dòng nước chảy vào tim nàng. Nàng biết rằng ba ngày sau khi nàng rời đi, phố Lưu cuối cùng cũng được con dấu của chủ nhiệm Lý đổi thành thị trấn, trưởng thôn Khánh làm trưởng trấn rồi. Nhị lang đã làm gì, tuy không có tin tức chính xác, nhưng nàng cũng có thể đoán ra. Nàng đã nửa năm không nhìn thấy người phố Lưu rồi, chủ nhiệm Lý nói trưởng thôn Khánh và Nhị lang đi Lạc Dương thăm ông ta, nhưng chủ nhiệm Lý bận họp nên không gặp trưởng thôn và Nhị lang, cũng không để họ qua nhà thăm Kim Liên, nói phố Lưu được thành trấn là vì làm tốt cải cách mở cửa, kiến thiết kinh tế, cảm ơn ông ấy trái lại có chút không chính đáng.

Bây giờ, Kim Liên sắp trở về phố Lưu rồi, sắp nhìn thấy trưởng thôn, Nhị lang, Nguyệt, bà Vương và Vận Ca rồi. Xét đến cùng thì nhờ nàng mà phố Lưu mới thành trấn được, nàng biết chỉ cần mình từ trên xe bước xuống, trấn trưởng Khánh sẽ dẫn theo rất rất nhiều những người phố Lưu nửa năm trước đã tiễn nàng trước cửa chờ nàng ở đầu đông đường Tây Môn, khi gặp nàng mọi người sẽ vội vàng cuống quýt cướp lấy hành lí trong tay nàng, hỏi đông hỏi tây, nói rất nhiều câu cảm ơn nồng cháy đến phát bỏng. Khỏi cần nói, Nhị lang sẽ càng thêm cung kính với nàng, Nguyệt cũng sẽ không liếc mắt nhìn nàng như nửa năm trước nữa. Có lẽ, trong vườn hoa trung tâm phố còn dựng một bức tượng nàng Kim Liên bằng đá xanh, hay là bức phù điêu bằng ngọc trắng, bởi vì công viên, vườn hoa trong thành phố đều dựng tượng phụ nữ bán khỏa thân, những người phụ nữ đó đều trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc như tơ liễu bay trong gió. Và còn vì, nhờ nàng Kim Liên phố Lưu mới trở thành thị trấn như bây giờ, bởi vì, cho dù sau này phố Lưu cũng không có cô gái nào dịu dàng xinh đẹp như nàng Kim Liên.

Nàng nghĩ, khi vườn hoa trung tâm phố có bức tượng của nàng, nếu phố Lưu cần nàng chết vì phố Lưu, nàng cũng sẽ chết vì phố Lưu không hề do dự. Nàng nghĩ, mặt trời có chếch thì cũng lặng lẽ chếch về tây, hoàng hôn sẽ theo đó mà bồng bềnh lướt tới, nếu trưởng thôn và người trong thôn đều đến đầu thôn đón nàng, nhưng chiếc xe khách đường dài lại cứ thủng thẳng lắc lư, trưởng thôn, Nhị lang và mọi người ở đó sẽ lo lắng thế nào. Kim Liên ngồi ở ghế đầu, nàng muốn giục tài xế lái nhanh hơn một chút, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách gì để giục tài xế lái nhanh, liền bất đắc dĩ ngồi bên cửa sổ, nhìn núi non trùng điệp chầm chậm cuộn về phía sau xe, từng mảnh từng mảnh ruộng mạch chầm chậm lướt sau xe, cây dương, cây bào đồng, cây liễu bên đường chầm chậm đổ về phía sau xe, sau đó nhắm mắt một cái, như đã ngủ một giấc, lại dường như không ngủ, khi nàng mở mắt ra, mặt trời lặn đã chuyển thành màu đỏ quạch như máu trên cửa kính xe rồi.

Phố Lưu càng gần lại.

Trái tim Kim Liên bắt đầu loạn nhịp, trong ngực như có đội kỵ mã băng qua. Nàng nhìn thấy miếu Quan Công trên núi ngoài cửa xe, trong miếu có người đang đốt hương, có người gánh lúa mạch đã cắt xong bó lại từ trên miếu đi xuống núi. Sắp đến phố Lưu rồi, chỉ hơn ba trăm mét nữa là đến. Nàng đặt tay trên va li lau lau mồ hôi trong lòng tay, thò đầu ra ngoài cửa xe muốn xem những thôn dân đang lo lắng đợi chờ ở đầu đường Tây Môn, nhưng lái xe quát nàng một câu, nói muốn chết à, nàng lại phải co đầu lại.

Cuối cùng xe cũng dừng ở đầu đường.

Kim Liên lo lắng vội vã xách hành lí xuống xe.

Xe khách liền chầm chậm chạy đi, chạy về phía thị xã.

Mặt trời lặn khô hanh mà khốc liệt như một miếng sắt mỏng bị lửa nung đỏ được thợ rèn phủ lên đầu thôn, lên đường phố, sườn núi và trên phố Tây Môn rộng rãi. Có một đám bụi mỏng theo bước chân bay tung trên mặt phố, ánh chiều tà chiếu vào làm đám bụi đó đỏ đến nhức mắt. Lúc trên xe mát mẻ vì có gió, nhưng xuống xe rồi thì tất cả đều trì đọng đặc quánh. Cực kì tĩnh lặng, tiếng mặt trời di chuyển về tây kêu như tiếng lá cây liễu khô xoay tròn trong gió, tiếng u u trên phố lớn như có mấy con ruồi bay quanh tai Kim Liên. Đầu thôn không một bóng người.

Không có ai đến đón Kim Liên, chỉ có tảng đá xanh cỡ lớn cao một mét rưỡi, rộng hai mét rưỡi như một bức tường thay thế cho biển chỉ đường viết hai chữ Phố Lưu ở ngã ba đầu thôn trước đây đón chờ nàng. Tảng đá xanh dựng thẳng trên một đống gạch hình chữ nhật, chính giữa lõm sâu xuống chừng hai ngón tay, giữa chỗ lõm đó nổi lên ba chữ - Trấn Tây Môn. Ba chữ Trấn Tây Môn được sơn màu đỏ tươi rói, như có thể ngửi được mùi sơn đỏ tươi mới sơn xong. Kim Liên ngơ ngác nhìn bốn phía, nhìn thấy có một con chim sẻ màu xám lao xuống biển chỉ đường cực lớn của trấn Tây Môn, khi chim sẻ bay đi, một màu xám xịt rớt xuống lòng nàng, Kim Liên đưa mắt nhìn trên phố, nhìn thấy rất nhiều cửa tiệm đang đóng cửa, nhìn thấy một khách sạn mới khai trương đang mời thợ điện sửa sang đèn trang trí trên biển hiệu, nhìn thấy hai tòa nhà ở đầu này con phố đột nhiên sừng sững dựng lên như một pháo đài. Nửa năm trước, chỗ đó là trạm quản lí mái bằng của khu chợ mua sắm, còn bây giờ là tòa lầu sừng sững mọc lên.

Người trên phố đều vội vã bước đi, nàng nhìn thấy một người phụ nữ hình như là nữ chủ nhân của cửa hàng sơn cước đối diện với nhà nàng, đúng lúc nàng định gọi, người ta liền rẽ vào trong con ngõ thứ mấy của ngõ Vĩ. Trong lòng nàng bắt đầu tràn lên nỗi lạc lõng cô đơn mạnh mẽ, phát hiện ra đầu thôn không ai đến đón nàng cũng như phát hiện ra đối với trấn Tây Môn, nàng Kim Liên chỉ là một người vùng khác. Như thể đến nhầm nhà, Kim Liên xách hành lí lên, nàng bỗng có chút muốn trở về nơi nào đó, quay lại chiếc xe khách đường dài, hoặc là nhà của chủ nhiệm Lý ở Lạc Dương. Nhưng nàng biết trấn Tây Môn này chính là nhà của nàng, nàng chỉ có thể về nhà, không thể quay lại những nơi kia được. Chắc sẽ có một đám thôn dân đợi nàng ở nhà, Kim Liên nghĩ, không phải một đám thì cũng nên có dăm người, ít nhất có trấn trưởng, Nhị lang, những cán bộ vốn trước đây chỉ làm trong khu Ủy ban hành chính thôn giờ đã trở thành cán bộ thị trấn, họ nên đón tiếp nàng như đón một cô gái trở về nhà mẹ đẻ.

Kim Liên nghĩ, lúc này có ai đến đón mình, nếu là con trai bảo mình cởi áo, mình sẽ cởi áo cho anh ta, nếu là con gái bảo mình quỳ xuống gọi là mẹ, mình cũng sẽ quỳ xuống gọi một tiếng mẹ. Trên mặt Kim Liên tụ lại màu hối hận xám xịt, như phải chịu đựng rất nhiều sự thiệt thòi oan ức, trong lòng chua xót, muốn chảy hai hàng lệ giống chủ nhiệm Lý khi chia tay nàng, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được không để lệ chảy ra. Mặt trời chỉ còn lại một vệt đỏ cuối cùng, mặt trời lui khỏi đầu phố như có ai đó ở đầu phố bên kia rút đi tấm lụa đỏ trải trên đầu phố bên này. Nàng đang nghe tiếng rút lui của mặt trời lặn thì nhìn thấy một đứa trẻ chui ra từ tảng đá xanh cực lớn của trấn Tây Môn, tóc tai bờm xờm, lưng trần chân đất, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu đen đã nên giặt từ lâu, giống như một bóng ma bẩn thỉu vừa mới ngủ dậy từ khóm cỏ đống phân lao đến phía nàng, khi chỉ cách nàng vài bước đi bộ, bóng ma đó đứng lại.

- Vận Ca.

Vận Ca nhìn nàng không nói một câu.

Nàng vội vàng bước về phía cậu ta, đánh rơi hành lí, ngồi xuống kéo hai bàn tay nhỏ bẩn thỉu của cậu ta.

- Vận Ca.

Vận Ca vẫn nhìn nàng, trên mặt nửa say mê nửa ngây ngô, như có một mảnh vải dán lên mặt cậu.

Nàng nói, em đến đón chị sao?

Cậu bé mỉm cười gật đầu với nàng.

Nàng nói, em biết hôm nay chị trở về thị trấn?

Cậu ta lại khẽ gật đầu với nàng giống như chiếc lá rụng bay theo gió.

Nàng nói, sao em lại biết hôm nay chị về?

Cậu ta chần chừ một lúc rồi nói, cả trấn đều biết hôm nay chị về.

Nàng chầm chậm đứng dậy trước mặt cậu,

- Bà của em đâu?

Vận Ca cúi đầu.

Nàng nói,

- Bà của em ở trong nhà nấu cơm không đến đón chị phải không?

Cái miệng đang mở ra của cậu bé khép lại, khép lại rồi lại mở ra, nhìn Kim Liên chầm chậm lí nhí nói từng tiếng.

- Bà đi rồi. Chị đi được ba ngày, Ủy ban thôn dỡ nhà để xây tòa Ủy ban trấn, bà đi nhặt củi ở dưới dàn giáo, một viên gạch rơi xuống đập trúng người bà. Không chảy máu, cũng không rách da, nhưng đêm về bà thở dài một hồi, ngủ ngon, ngày hôm sau khi mặt trời chiếu vào phòng của bà thì bà đã bất động trên giường rồi.

Tim Kim Liên đập từ chậm đến nhanh, sau đó nổ ầm một tiếng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán nàng.

- Em nói gì?

Vận Ca nhìn chăm chăm vào mặt Kim Liên,

- Bà đi rồi, bà không quan tâm đến em, bà đi trước rồi.

Kim Liên đưa mắt nhìn xuyên qua hai cây bào đồng ở góc phố, nhìn thấy quán trà của bà Vương vẫn đứng bên đường như cũ, trên mái ngói, có rất nhiều cành cây và rạ rơm rớt xuống, còn có gạch và đá đùng để chắn không cho gió lùa vào. Nàng ngây ra nhìn vào căn nhà đó một hồi, nàng nhìn thấy hoàng hôn từ đầu kia của phố lớn Tây Môn tiến lại, hoàng hôn đi đến đâu một màn tơ xám nhạt căng ra đến đó. Nàng bắt đầu xách hành lí, kéo Vận Ca đi vào trong hoàng hôn, đi không nhanh không chậm, khi qua quán trà của bà Vương, còn bước chậm lại nhìn vào chiếc khóa mắc trên cửa, khi dẫm lên mặt đường xi măng trên phố Tây Môn, rất nhiều đèn của các hộ kinh doanh bắt đầu bật sáng.

Tất cả như đã có người sắp xếp, đèn một nhà bật sáng, đèn nhà kia cũng sáng theo, thế là, cả con phố, cả thị trấn đều sáng đèn, tuyên cáo ban ngày đã qua, ban đêm đã tới. Lúc này Kim Liên mới nhìn rõ phố Lưu quả nhiên không còn là phố Lưu ban đầu nữa. Nó đã trở thành trấn Tây Môn rồi. Đường phố vẫn là đường phố cũ, nhà cửa cũng đều là nhà cửa cũ, nhưng những người kinh doanh mặt phố và biển hiệu kinh doanh đã hoàn toàn thay đổi. Nửa năm trước đầu này con phố chỉ có một cửa tiệm cắt tóc, giờ đã thành ba đại sảnh lớn, xây thành nhà tắm uyên ương, cửa hàng thợ rèn họ Trương vốn ở đường đông, giờ trở thành nhà hàng Hiền Nhân kinh doanh 24 giờ. Tiệm ăn Tứ Xuyên lụp xụp bên kia đường đã trở thành nhà hàng lẩu Trùng Khánh hai tầng, còn có chợ đêm bán các loại tất giấy, hoa tai, áo lót, quần lót trong suốt, những xe đẩy bán các loại đồ ăn đường phố, tất cả đều không giống như trước đây, đèn đường sáng hơn, các chủ sạp hàng cũng đều mặc lên bộ đồ phục vụ màu trắng. Trước cửa hàng ghi là quán cà phê nhưng lại bán các loại lá trà, toàn bộ được trang trí bằng vỏ cây giả, vừa gần với tự nhiên lại vừa mới mẻ.

Chỗ gọi là nhà hát hiện đại thì mở toàn hí kịch địa phương. Sàn nhảy ngoài trời, lại bật nhạc hiện đại, những người đàn ông đến khiêu vũ lại đều đi dép lê ngậm thuốc lá, các cô gái thì ôm eo bá vai, đi vào sàn nhảy như đi xem kịch, trong tay còn cầm theo chiếc ghế con để khi mệt thì ngồi xuống nghỉ. Nhưng những tấm biển sáng đèn trước những cửa hiệu này đều giống hệt với cố đô Lạc Dương, nhấp nha nhấp nhánh, xanh xanh đỏ đỏ, quả thật đã tỏ rõ dáng dấp và mùi vị của đô thị. Kim Liên kéo Vận Ca men theo bên đường đi về phía vườn hoa trung tâm phố, trên đường gặp hai người quen, nàng đứng lại muốn nói chuyện với họ nhưng họ lại quay đầu sang một bên.

Quay đầu sang một bên nói chuyện với người khác, hoặc là nhìn thứ gì đó khác. Nàng không biết người ta không muốn nói chuyện với nàng, hay thực sự không nhìn thấy nàng. Nàng nhớ rõ ràng, nửa năm trước khi nàng rời khỏi phố Lưu, những người này đều chen chúc giữa đám đông khom lưng cúi chào nàng. Nàng nghĩ họ nhất định là không nhìn rõ nàng vì đêm tối, nghĩ mình nên đi đến giữa đường để người khác có thể nhìn thấy, nghĩ mình trước khi từ Lạc Dương trở về, cố ý đổi sang chiếc váy ngắn che kín đầu gối vẫn chưa phổ biến đến trấn Tây Môn, hơn nữa màu váy là màu hồng rất thu hút, chỉ cần đi đến giữa con phố lớn mọi người sẽ đều nhận ra đó là Kim Liên. Nàng nghĩ vậy liền lách ra giữa phố, nhưng vừa đi vài bước, dường như có ai đó kéo nàng lại bên đường, nàng lại quay về trong bóng tối bên đường. Nàng nghĩ, có lẽ dừng ở đây là hơn, ai nhìn thấy mình thì mình sẽ nhiệt tình nói chuyện, không nhìn thấy thì mình sẽ lặng lẽ về nhà.

Kim Liên cùng với Vận Ca bước men theo bóng tối bên đường.

Đi được một đoạn, phía sau có hai đèn ô tô chiếu vào, khi Kim Liên tránh vào bên đường, một chiếc xe không biết thuộc hãng gì dừng bên người nàng, có một cái đầu tóc trắng hoa râm thò ra khỏi cửa xe. Kim Liên quay về phía người có tóc hoa râm đó, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Vận Ca, lớp cáu bẩn xám xịt trên mặt rơi xuống vì kinh hãi như lớp vỏ xi măng lả tả rơi khỏi bức tường. Nàng nói Vận Ca, em làm sao thế? Vận Ca không nói gì. Vận Ca vùng tay cậu ta khỏi tay Kim Liên, nhổ mạnh một bãi nước bọt về phía chiếc xe bóng loáng, khi chiếc xe quay đầu thì chạy về phía sau xe, dường như cậu ta sợ người trên xe, dường như khi xe dừng lại cậu ta sẽ nhìn thấy thứ gì rất kinh khủng, dường như người trên chiếc xe đó sẽ đột nhiên xuống xe bắt lấy cậu, sẽ lái xe đuổi theo cậu. Kim Liên có chút lúng túng, gọi Vận Ca, Vận Ca, cậu liền giống như một con chim tinh linh bay vào trong phố xá Tây Môn không đêm hào nhoáng.

Chiếc xe dừng lại, hạ kính xuống, tưởng vì Vận Ca nhổ nước bọt lên thân xe, người ta mới hạ kính xe, Kim Liên đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, thì một khuôn mặt trung niên cực thân cực quen thò ra khỏi cửa xe.

- Kim Liên phải không, cháu về rồi?

Kim Liên kinh ngạc vui mừng.

- Trưởng thôn, là chú à.

Trưởng thôn nói,

Hôm nay bận họp Đảng ủy trấn, học tập văn kiện Trung ương về cải cách hương trấn, quên mất đi đón cháu. Nói Kim Liên à, chú không nghĩ rằng làm trấn trưởng còn không bằng làm thôn trưởng, bận đến mức hôm nay phải đi xe suốt đêm đến Ủy ban huyện báo cáo tình hình học tập cơ, không nói nhiều với cháu nữa, ngày mai cháu có việc thì đến Ủy ban trấn gặp chú nhé.

Trấn trưởng nói xong chiếc xe liền phóng đi như chạy trốn, dường như trấn trưởng chưa nói xong tài xế đã nhấn ga rồi. Vội dừng lại, vội chạy đi, làm cho Kim Liên căn bản không nhìn rõ ông ta từ thôn trưởng Khánh đến trấn trưởng Khánh nửa năm nay có gì thay đổi.

Kim Liên đứng ngây bên đường như một cây gỗ, bức tường của một tiệm giày đổ bóng trên mặt nàng như một mảnh vải màu đen phủ trên mặt nàng, vốn dĩ nàng muốn nói điều gì đó với trưởng thôn, hỏi một chút vì sao bà Vương lại chết, nhưng lời đến bên miệng rồi, chỉ chờ nàng mở miệng ra nói, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì xe đã chạy đi. Trưởng thôn giờ là trưởng trấn đã ngồi trên chiếc xe chạy xa rồi. Nỗi lạc lõng bắt đầu phủ ngập tìm nàng, giống như buổi sớm ngày đông mở cửa, sương mù đặc quánh và mù mịt vây lấy người nàng. Nàng nghĩ trưởng thôn không nên như vậy.

Nghĩ trưởng thôn có lẽ thực sự bận đến mức không có một chút thời gian, chủ nhiệm Lý của Lạc Dương chẳng phải cũng thường họp hành công cán đến mức buổi tối không về nhà ngủ hay sao? Nghĩ không bận họp hành công cán thì đâu phải là cán bộ quốc gia. Nghĩ Vận Ca nhìn thấy trưởng thôn sao lại như nhìn thấy sói vậy, sao lại nhổ nước bọt lên xe. Nghĩ Vận Ca em chạy đi đâu rồi. Kim Liên đứng ở bên đường một lúc, không nhìn thấy Vận Ca, nhưng lại nhìn thấy mấy người đàn ông vừa quen vừa lạ kéo các cô gái tỉnh ngoài trên phố lớn nói nói cười cười đi vào bóng tối của các con ngõ Kinh hẻm Vĩ, đi đến sàn khiêu vũ ngoài trời, đi về phía quán cà phê và quán rượu mà trước đây vốn là trà quán.

Kim Liên liền đi.

Kim Liên trở về nhà mới biết Nhị lang và Nguyệt đã không còn ở nhà nữa, tấm biển tiệm thời trang Kim Liên cũng đổi thành tiệm thời trang Nguyệt Nhi rồi. May mà cửa chưa thay khóa nên nàng vẫn có thể trở về nhà như trước kia. Tất cả mọi thứ trong nhà đều giống như lúc chưa đi, chăn vẫn gấp trên giường, rèm cửa vẫn khép hờ, ngay cả chậu rửa mặt mà nàng rửa trước lúc đi cũng vẫn dựa vào bậu cửa như chưa từng xê dịch. Duy có một điều thay đổi là, bụi dày lên đến mức có thể viết chữ trên bàn, trên giường, giống như chủ nhiệm Lý của Lạc Dương trong một ngày Chủ nhật đã đưa nàng đến bãi cát bến sông Lạc dạo chơi, viết trên cát chữ Kim Liên anh yêu em. Nàng lau bàn, thay chăn, lau đầu giường. Làm tất cả những việc nàng vẫn thường làm ở nhà chủ nhiệm Lý, Kim Liên hiểu ra rằng nàng không sai khi phát hiện ra tim nàng như có một thứ gì vừa mất. Nàng không biết rốt cuộc là mất đi thứ gì, nhưng nàng biết thứ đó cực kì quý giá, nàng vốn giấu kín nó trong tim, nhưng không hiểu vì sao nó đã đột ngột mất rồi, đã biến mất như vĩnh viễn không thể nào tìm thấy Nàng rất muốn làm rõ thứ đã mất đi không thể nào trở lại đó là gì, nàng dọn dẹp nhà cửa rồi một mình đi ra ngoài đứng ở góc sân.

Đêm dần trở nên mát mẻ, ngọn gió không biết từ đâu thổi tới lặng lẽ quanh quẩn trong sân. Đứng ở hành lang dưới cây bào đồng, nhìn chiếc khóa trên cửa chái nhà mà nửa năm trước là phòng tân hôn của Nhị lang, Kim Liên bất giác đứng dậy. Nàng không biết vì sao mình đi vào căn phòng này, dường như nghĩ đến Nhị lang, lại dường như căn bản không hề nghĩ đến Nhị lang. Nhìn chiếc khóa sắt, nàng đoán rằng Nhị lang đã không còn sống trong nhà này nữa, nhưng trong lòng lại có chút thờ ơ với việc Nhị lang không ở nhà, giống như một người thuê nhà chuyển đi chỗ khác, không có quan hệ gì lớn lắm đến nàng, chẳng qua là làm hàng xóm một thời gian thôi. Nàng có chút kinh ngạc và kì lạ với sự thờ ơ của mình, như thể đột nhiên phát hiện ra mình đã trải qua rất nhiều chuyện lớn của thế gian, có thể cân bằng bất cứ việc gì, có thể tự mình quyết đoán, có thể không bị tích tụ trong tim, không chỉ cảm thấy thờ ơ với việc Nhị lang bỏ đi, mà còn cảm thấy có chút thanh thản đối với sự thờ ơ của mình với cậu ta.

Chỉ là, bởi vì chiếc sân trống trải, bởi vì màn đêm thiếu vắng bóng trăng, bởi vì bóng cây đen đặc và sự tĩnh lặng, mát mẻ của đêm mùa hạ khiến nàng cảm thấy trong lòng có chút thê lương. Nàng liền quay về phòng trong nỗi đau khổ mỏng manh này. Tưởng rằng tất cả chỉ như vậy, tất cả những việc sắp xảy ra dưới đây ngày mai mới xảy ra; ngồi xe khách đường dài cả ngày, mệt mỏi và buồn ngủ thôi thúc nàng phải lên giường, không ngờ chính lúc này Nhị lang xuất hiện. Sự xuất hiện của Nhị lang khiến sự việc dị thường ngoài mong đợi ầm ầm kéo đến, bắt đầu phát sinh một cách ầm ĩ. Nhị lang xuất hiện khi nàng lục khắp rương hòm đáy tủ để đổi chiếc vỏ gối, tiếng bước chân như tấm ván rơi xuống đất đã đưa Nhị lang từ góc sân đến trước mắt nàng. Nàng hỏi ai? Nhị lang nói là em. Thoắt quay người một cái, Nhị lang đã đứng phía sau người nàng. Ánh đèn màu vàng sáng, Nhị lang đứng sau lưng nàng như một diễn viên đột ngột đổi vai diễn đứng lên trước khán đài.

Cậu cao hơn rất nhiều. Cậu mặc bộ quần áo công an theo quy định của nhà nước, trên vai cài quân hàm công an, chiếc mũ công an khiến cậu cao hơn ngày trước nửa cái đầu. Khi Kim Liên nhìn cậu ta, tim nàng đập thình thịch, như thể Nhị lang cầm búa đập mạnh vào lồng ngực nàng một cái. Khỏi cần nói, Nhị lang đã được như ý nguyện, đã được thỏa chí côn bằng. Nàng nói, Nhị lang, giữa ngày hè chú ăn mặc chỉnh tề vậy không nóng hay sao? Nhị lang cười nói, em làm trưởng đồn công an rồi, là ủy viên Đảng ủy trấn rồi, cố ý mặc quần áo chỉnh tề để chị nhìn. Sau đó gỡ mũ đặt xuống bàn, chỉnh lại một chút kiểu đầu húi cua đã bị chiếc mũ ép chặt xuống, nói chị, nhà chúng ta có tiền có thế ở trấn Tây Môn này rồi, có thể ăn hơn người, mặc hơn người rồi. Nói hôm nay trời tối chị mới về đến nhà phải không? Em đi giải quyết một vụ án không đến đón chị. Nói mẹ kiếp, ông chủ Triệu của cái khách sạn đó cưỡng hiếp em lễ tân, lúc đầu không chịu nhận, em đập súng xuống bàn khiến ông ta đái cả ra quần, đầu đuôi gốc ngọn khai ra hết.

Nói ông chủ Triệu còn quỳ xuống trước em, nói nếu em đồng ý không phạt ông ta, trong mười năm khách sạn của ông ta cho em một phần ba cổ phần. Nói em bắt ông chủ Triệu đền 5.000 đồng cho con bé đó ngay tại hiện trường, thế là xong việc. Cuối cùng, Nhị lang nói, chị dâu, ngày mai em đưa chị đi xem, chị nhìn con bé đó trông xấu như thế, ông chủ Triệu thật là đồ vô tích sự, uổng cả một đống tiền mà không biết tìm hoa. Sau đó, Nhị lang tự ngồi xuống, như thể những lời vừa rồi đã nghĩ kĩ học thuộc trên đường rồi, nói xong là không còn từ nào nữa. Chỉ đỏ mặt ngước nhìn Kim Liên, chờ Kim Liên bắt đầu nói gì đó với cậu, bắt đầu hỏi cậu lời nào đó. Trong phòng có chút oi bức, mấy con muỗi bay quanh ánh đèn phát ra những tiếng vo ve cực kì khó chịu. Bóng con muỗi rung rinh dưới ánh đèn, khi nghe kĩ, còn có tiếng bay cực nhỏ kêu trên mặt đất, bay quanh cổ chân người.

Kim Liên có rất nhiều lời muốn hỏi Nhị lang, ví dụ như việc thôn thành trấn, việc các cán bộ trong trấn, bí thư Đảng ủy trấn, phó bí thư từ huyện lên tên là gì, còn muốn hỏi bà Vương vì sao lại bị giàn giáo đập chết, Vận Ca vì sao lại thù hận trưởng thôn giờ đã là trưởng trấn; muốn hỏi Nguyệt Nhi và Nhị lang, dọn đi sống ở đâu rồi, sao lại đổi tên tiệm thời trang Kim Liên của tôi thành tiệm thời trang Nguyệt Nhi, tiệm thời trang này rốt cuộc là của Kim Liên tôi, hay là của Nguyệt Nhi. Rất nhiều rất nhiều, có cả ngàn vạn câu hỏi cần hỏi Nhị lang, nhưng Kim Liên lại không muốn mở miệng nói gì. Có lẽ mệt mỏi vì ngồi xe đường xóc, có lẽ vì bộ sắc phục công an đầy uy nghiêm mà Nhị lang mặc trên người làm Kim Liên không muốn nói gì. Tóm lại, Kim Liên không muốn nói chuyện. Nàng ngồi bên giường, thỉnh thoảng đuổi những con muỗi vo ve trên đầu, nhìn Nhị lang đang trầm ngâm ngồi đối diện, như thể những điều cần hỏi đều đã hỏi rồi, những điều cần nói đều đã nói rồi, những thứ còn lại là sau khi Nhị lang đi nàng sẽ lên giường đi ngủ.

Nhưng Nhị lang lại không có ý muốn đi, từ lúc cậu đến thăm nàng thời gian còn chưa đủ hút tàn điếu thuốc. Nhị lang ngồi đó, thời gian như nước ngấm vào đê lớn dần dần chảy ra theo mồ hôi của cậu. Đang là đêm mùa hạ, tuy không quá nóng, nhưng mồ hôi của cậu lại chảy ròng ròng trên trán. Thấy cậu ngồi bức bí ở đó hồi lâu, Kim Liên nói, chú nói ông chủ Triệu là ông chủ Triệu nhà ai? Nhị lang nói chính là ông chủ Triệu của nhà hàng lẩu Trùng Khánh, chị trên đường về không nhìn thấy nhà hàng lẩu Trùng Khánh sao? Kim Liên nói nhìn thấy. Nhị lang nói chị nhìn thấy toà nhà Ủy ban trấn mới xây chưa? Kim Liên nói tôi đi qua đó không quay đầu lại. Nhị lang nói chị nên quay đầu nhìn một chút, sáu tầng lầu, công văn thôn thành trấn vừa đến, tính thời gian từ dỡ đến xây chỉ mất có năm tháng, cuối tháng trước các cơ quan đều mới chuyển đến, văn phòng của em ở góc phía đông tầng một, một mình một phòng, trên bàn có điện thoại, số điện thoại là 2746739. Kim Liên nói, không còn sớm nữa, Nhị lang, chú nên về nhà ngủ đi.

Nhị lang ngẩng đầu, tha thiết nhìn Kim Liên nói,

- Còn chưa đến 11 giờ, mùa hạ đêm dài mà.

Kim Liên nói,

- Tôi ngồi xe cả ngày, Nguyệt Nhi chờ chú ở nhà cũng sốt ruột rồi.

Nhị lang nói,

- Cô ta đi nhà chị họ cô ta chơi rồi, trên tỉnh có bà chị họ chó chết của cô ta.

Kim Liên nói,

- Ngủ đi Nhị lang, tôi thực sự buồn ngủ rồi.

Nhị lang cực kì chán nản cầm lấy mũ bước ra. Không có ánh trăng, trên trời chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, ánh sáng trong sân trắng mờ ẩm ướt, như là sương vừa rơi xuống. Kim Liên bước ra tiễn Nhị lang, đưa Nhị lang đi rồi muốn khóa chặt cửa lại, khiến cho người có chìa khóa cũng không thể bước vào, nhưng vừa bước tới sân, Nhị lang đột nhiên quay đầu lại, giọng nói có chút run rẩy, chị dâu, chị sao vậy? Chị đi nửa năm không còn đối tốt với em như trước nữa sao, em thấy khi chị nhìn em trong mắt không sáng cũng không tối, trên mặt không nóng cũng không lạnh. Kim Liên nói chú còn cần tôi đối tốt với chú nữa sao? Trở thành trưởng đồn công an rồi, trở thành ủy viên Đảng ủy trấn rồi, nhận thầu hai khách sạn lớn rồi, trấn trưởng là bố vợ của chú, Nguyệt Nhi ngoan ngoãn với chú, chú có tiền có thế trong trấn rồi, còn thiếu ai đối tốt đối xấu với chú nữa.

Nhị lang nói, em có ngày hôm nay là nhờ hồng phúc của chị dâu. Kim Liên ngẩng đầu lên nhìn trời, nói đến lúc đi ngủ rồi, mọi người đều ngủ cả rồi, có gì ngày mai nói tiếp cũng chưa muộn. Nhị lang lại quay người đi về phía trước. Nhưng chỉ bước hai bước, cậu mạnh mẽ quay người lại nắm chặt lấy tay Kim Liên, nói chị dâu, em không đi nữa đâu, đêm nay em ngủ ở đây. Kim Liên cảm thấy giọng Nhị lang run run như dây đàn căng chặt rung lên, cảm thấy hai bàn tay cậu nắm chặt lấy bàn tay nàng vừa to vừa nóng, giống như hai miếng sắt nung đỏ, lòng nàng gợn sóng một chút vì hành động của cậu ta, rồi lại lập tức gió yên sóng lặng. Kim Liên lùi về sau một bước, rút tay ra khỏi tay cậu, nói Nhị lang, chú quên chú là em của anh chú sao? Nhị lang đờ đẫn đứng trong bóng đêm một lúc.

- Chị dâu, kết hôn rồi em mới biết chị thật tốt với em, mới biết rằng phụ nữ đẹp người tốt nết và phụ nữ xấu người xấu nết khác nhau rất lớn.

Kim Liên nói,

- Không quên chú là em trai của anh chú, thì chú không cần nói gì cả, nhanh về ngủ đi.

Nhị lang ngừng một lúc,

- Chị dâu, em thực sự muốn ở đây một đêm, cho dù chỉ một đêm.

Kim Liên nói,

- Đừng bôi nhọ danh dự của nhà chú, chú quên tiền đồ của chú rồi à.

Nhị lang nói,

- Em cho chị tiền có được không?

Kim Liên nhìn chết lặng vào khuôn mặt bị bóng đêm làm cho mơ hồ của Nhị lang,

- Chú nói gì?

Nhị lang nói,

- Chỉ cần chị để em ở lại đây một đêm, chị cần bao nhiêu tiền cũng được.

Kim Liên đằng hắng một tiếng,

- Chú có bao nhiêu tiền?

Nhị lang nói,

- Một đêm 500 đồng. 500 không được thì 1.000, 1.000 không được thì 2.000. Lại nói chị dâu, chị dâu thân yêu của em, 3.000, 5.000 em cũng đưa, chị không biết phải làm em chồng, lòng em cay đắng thế nào đâu. Nói Nguyệt cô ta không chỉ xấu, mẹ kiếp, cô ta không phải cái đồ gì tốt, đêm ngủ với cô ta, em mới biết cô ta không tốt, mới biết trước khi lấy em, cô ta đã ngủ với người khác rồi, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi. Nhị lang nói, chị Kim Liên, lòng cay đắng nhưng em không thể nói ra, ai bảo em đã có tiền rồi lại còn đòi làm quan, làm quan rồi lại muốn có nhiều tiền hơn, muốn quan to hơn. Ai bảo em muốn sống cuộc sống có quyền có thế, biết rõ Nguyệt xấu không ra cái gì nhưng em vẫn không thể nói, càng không thể đòi li hôn với cô ta, cũng không dám lén lút ra phố tìm các cô gái tốt khác, nếu cô ta biết thì phải làm thế nào? Chưa đến ngày bố cô ta xuống đài để em làm trấn trưởng, dù phải cay đắng thế nào em cũng nuốt vào lòng.

Nhị lang nói, chị dâu Kim Liên, chị dâu thân yêu của em, lòng em bất bình, nghĩ cái gì cũng không thể cân bằng được, em xin chị cho em ở đây một đêm, ở một đêm lòng em sẽ thăng bằng trở lại, khi hối hận em sẽ lại đến mộ của anh quỳ xuống tát vào mặt mình. Nếu như anh trên trời thực sự có linh, anh mắng em không phải là người, mắng em là chó là lợn đều được. Em sẽ không để anh mắng chị. Kiếp sau của anh cũng đáng giá, có chị kết hôn với anh ấy, anh chết cũng cam lòng. Nhưng trong lòng em bất bình, chị dâu, em cả đời chịu thiệt. Chị để em ở với chị một đêm đi chị dâu, ở một đêm mấy đời em đều ghi ơn chị. Nói đến đây, cổ họng của cậu bắt đầu run rẩy, không thể nói tiếp được nữa, như thể sắp khóc đến nơi. Cậu ta nhìn Kim Liên, nhìn nét mặt Kim Liên bình lặng như mặt nước, khó đoán như hồ sâu, thế là cậu đột nhiên quỳ xuống trước Kim Liên, như một quả núi lớn đổ rầm rầm, tiếng hai đầu gối đập xuống đất vang rền như sấm.

Cậu ta vừa quỳ vừa dịch chuyển về phía trước hai bước, ôm lấy chân Kim Liên rồi ngẩng đầu lên cầu xin, nói chị Kim Liên, chỉ đêm nay thôi có được không? Đêm nay em cho chị một vạn đồng có được không? Nói chị dâu thân yêu ơi, chị thương em chị thì chị gật đầu đi, em biết trước đây em làm chị đau lòng, bây giờ em quỳ trước chị để đền bù có được không? Đền bù rồi lại thêm một vạn đồng có được không? Nói chị không phải vì em mà mới đến phố Lưu lấy chồng sao? Nói chú em em lẽ nào không được như chủ nhiệm Lý đã hơn bốn mươi tuổi ở Lạc Dương? Nói chủ nhiệm Lý chức to hơn em, nhưng chị đi hầu hạ ông ta nửa năm ông ta đối tốt với chị chỗ nào? Ông ta có cho chị một xu không? Em một đêm cho chị một vạn đồng chị còn muốn em làm gì nữa hả chị? Chú em đứng đó như một chiếc cổng thành, quỳ xuống cầu xin chị cả nửa ngày chị cũng không gật đầu, tốt xấu gì em chị cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, tốt xấu gì em chị cũng đã có một nửa bầu trời trên trấn rồi, súng của toàn trấn và lựu đạn nữa đều trong tay em chị, chị không giữ thể diện cho em chị một chút sao? Chị không nghĩ đến chỗ nương tựa sau này sao? Chị không sợ em chị sẽ nổi nóng với chị như với người khác sao?

Có vài ngôi sao như những quả cầu pha lê lăn đến sau đám mây. Phố thôn lại bắt đầu yên ắng, có thể nghe thấy tiếng xe hơi đi qua đầu thôn và tiếng bước chân của những người công nhân đến trấn Tây Môn tìm khoái lạc trở về hầm mỏ trên con đường cái của núi Bá Lâu. Tiếng chuyển động của mây như tiếng lông vũ lướt qua ngọn tóc, lướt qua bên tai. Chính trong sự tĩnh lặng của đêm sâu này, Kim Liên nghe thấy mùi bụi đất bay mịt mù suốt một ngày từ phố Tây Môn tràn vào nhà tanh tưởi, và cả mùi của đất đai trên sườn núi ẩm ướt và tươi mới. Sau khi nàng vùng đôi chân trắng mịn ra khỏi đôi tay hộ pháp của Nhị lang, nàng cứ đứng trong mùi vị đó lắng nghe những lời nôn nóng bất an của cậu. Nàng nghe thấy lời nói cuối cùng của Nhị lang nói với nàng là,

Chị dâu, chị thực sự tưởng rằng chủ nhiệm Lý ở Lạc Dương thật lòng tốt với chị sao? Thật lòng tốt với chị sao hôm nay chị trở về ông ta không đích thân đưa chị? Nếu không có thời gian thì cũng phải phái xe đưa chị về, ông ta có xe riêng, tài xế riêng, phái xe dễ như xé một tờ lịch, nếu có tình một chút thì ông ta đã không bắt chị phải chen chúc trên xe khách trở về trong ngày nóng bức thế này? Thực lòng nói với chị, Nhị lang nói đến đây bắt đầu cao giọng giống như Nhị lang của ngày thường, nói chị dâu, đến hay không đến đầu thôn đón chị, trấn trưởng đã mở cuộc họp Đảng ủy trấn nghiên cứu rồi, xem xét việc chủ nghiệm Lý ngay cả phái xe cũng không phái đi đưa chị, trấn trưởng mới bảo mọi người chú ý để không bị ảnh hưởng, ra lệnh không ai được đến đầu thôn đón chị, mới nói với chị là đi họp học tập văn kiện, chị tưởng rằng trên trấn thực sự bận sao? Tưởng rằng tên chủ nhiệm Lý chó chết đó thực sự có tình cảm với chị sao?

Sự tình đã xảy ra như vậy.

Một đêm đã qua đi như vậy.

Sự tình là như thế, im lặng như có ngọn lửa bạo liệt.

Vài ngày sau, trấn trưởng Khánh dẫn vài cán bộ trấn mà trước kia là cán bộ thôn và vài nhân vật có máu có mặt khác trên trấn đi theo sau Nhị lang, nhân lúc trên phố ít người, đến thăm Kim Liên như đã hẹn trước kia. Khi đến thăm Kim Liên, mới biết Kim Liên đã không còn ở trong thị trấn này rồi, đã bặt vô âm tín, cùng với cháu nội Vận Ca của bà Vương biến mất khỏi thị trấn, giống như bông liễu bay đi không còn nhìn thấy nữa. Đồ đạc trong phòng nàng, ngoài chiếc lược, gương mà phụ nữ phải dùng và áo quần của nàng, còn lại đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề, không thiếu một thứ gì, ngay di ảnh của Đại lang cũng được đặt ngay ngắn trên bàn.