Bốn
Khi Chương còm thức giấc, nó nghe những tiếng rao quen thuộc từ xa vọng lại. Những tiếng rao sao mà giống ở cư xá nó thế. Chương còm tưởng nó mê. Nó vẫn tỉnh như con sáo sậu. Tiếng rao mỗi lúc một gần, lanh lảnh:
– Pắn pao, pắn pò, pắn pắn, rán tiêu, dầu cháo quẩy…
Chương còm lạ lùng hết chỗ nói. Trời ơi! Mặt trăng mà cũng có Ba Tầu sâu quảng và nhổ bậy nữa hay sao? Chương còm bèn nghĩ tới cuộc thi “Ba Tầu tranh thương” do nhật báo Ngôn Luận tổ chức. Hà hà, Chương sẽ viết đề tài này dự thi mới được.
Đề tài độc đáo nhất nhân loại này sẽ thách đố cả bà Pearl Buck. Nội cái đầu bài “Anh Ba bán bánh bò trên cung trăng” cũng đủ ăn đứt các tay văn sĩ khác rồi. Chương còm khoái chí nhẩy múa quay cuồng:
– Ha ha ha, ta sẽ là thần đồng.
Con Hương ngỡ anh mình điên, rối rít hỏi:
– Anh làm sao thế?
Chương còm nhảy cỡn:
– Không sao cả, anh sắp là thần đồng; anh sắp trúng giải thưởng văn chương Ngôn Luận. Ha ha ha… Anh sắp biến thành Minou Drouet Chương. Ha ha ha…
Con Hương thò tay vào túi áo trong, móc ra hai viên thuốc Cortal, dúi vội vô tay Chương còm:
– Uống đi, uống đi anh. Anh bị sốt rồi đấy, anh ạ!
Chương còm cười âu yếm nói với em:
– Sốt đâu, em sờ trán anh xem nào. Khỏe như vâm. Mà em xoay sở ở xó xỉnh mô ra cái của nợ này thế?!
– Coóc-tan đó. Mẹ bảo thuốc này trị sốt hay lắm. Em dấu Tiên nguyên tử mang theo vài viên đề phòng. À, anh ơi, Minou Drouet là gì?
– À, Mi-nu Đờ-ru-ê là nữ thần đồng nước Pháp. Nghĩa là nhãi con tựa anh em mình mà con bé đã viết văn rất hay, cả thế giới trái đất biết tên tuổi. Bố bảo anh vậy.
Con Hương chép miệng:
– Làm thần đồng nước nào chứ làm thần đồng Việt Nam ế cả người anh ạ! Mẹ bảo rằng thần đồng Việt Nam về nghệ thuật thì toàn là… mục đồng cả.
Chưong còm thở dài:
– Anh hết mộng thần đồng rồi. Dù sao. anh cũng viết cho báo Ngôn Luận cái truyện ngắn: “Anh Ba bán bánh bò trên cung trăng “ Ít ra ông Hồ Anh cũng khen anh một câu “văn hay chữ tốt, 9 điểm trên 10, xứng đáng nhận 5.100 đồng”. Năm nghìn gửi vào trương mục tiết kiệm của Việt Nam thương tín để mai sau lấy vợ, còn một trăm đi xem phim Pollyanna coi thần đồng Hayleys Mills, Kervin Cơrcoran và ăn kem bốn mầu ở hiệu Phương Lan hay Lan Phương gì đó đường Nguyễn Huệ gần hãng bán ô-tô Tây…
Chương còm đang thầm thì mơ mộng và em gái nó đang nhìn anh với bao vẻ trìu mến thì một người, ý chừng là bồi phòng, lật đật bưng tới cái khay có hai ly sữa tươi và hai miếng bánh săng- úych. Người bồi phòng cung kính mời:
– Cô cậu dùng điểm tâm.
Chương còm mỉm cười thân thiện. Thay vì cảm ơn, nó níu tay người bồi phòng hỏi:
– Này anh ơi! Anh học tiếng Việt bao giờ thế?
– Dạ lâu rồi ạ!
– Anh học sách nào?
– Dạ bộ “Quốc Văn Giáo Khoa Thư” của cụ Trần trọng Kim ạ!
– Anh có thể cho tôi biết anh đã mua bộ sách ấy ở đâu không?
Người bồi phòng sợ sệt:
– Dạ, không thể được ạ! Tôi không đưọc phép tiết lộ bí mật văn hóa của xứ tôi. Xin cậu cảm phiền.
Nói xong, người bồi phòng cúi đầu chào anh em Chương còm rồi khoan thai bước ra. Bí mật, hoàn toàn bí mật. Trong đầu óc Chương còm chứa dựng nhiều thứ bí mật quá, e về mặt đất nó sẽ quên hết. Nghĩ thế, Chương còm dục em:
– Lát nữa anh bận tiếp chuyện ông đại biểu, em thay anh gọi điện thoại bảo cho bố cái tin giật gân này nhé! Em cứ bảo bố đặt cái tít thật lớn như sau: “Người trên mặt trăng nói và viết được tiếng Việt Nam nhờ bộ Quốc Văn Giáo Khoa Thư” là báo chạy như tôm tươi. Nhớ nhé!
Sau đó, anh em Chương còm tính chuyện ăn điểm tâm. Nhưng ly sữa vừa đặt lên môi, Chương ra hiệu cho em khoan hãy uống. Nó bắt đầu tìm hiểu. Từ lúc nó ăn mấy trái đào và uống ít giọt sương tiên, ngủ đi mê man. Thức dậy, nó thấy óc nó minh mẩn. Nó có cảm tưởng như nó là người lớn. Và chuvện hai xừ Nguyễn Triệu, Lưu Thần khiến nó toát mồ hôi. Cơ sự này, dăm hôm nữa trở về trái đất, chắc bố mẹ nó “tóc đã ngả màu bông, tuổi già non thế kỷ” cả rồi thì đau đớn quá nhỉ? Chương còm nghĩ, nghĩ hoài, cuối cùng, nó tin Tiên nguyên tử. Chẳng lẽ tiên cũng lưu manh nốt hay sao?
Vừa khi ấy, vị Bộ trưởng tươi cười, đẩy cửa phòng bước vào. Chương còm hỏi ngay:
– Ngài bảo xứ ngài không có thời gian, tại sao lại có bữa điểm tâm.
Vị Bộ trưởng chưa trả lời thì con Hương đã tiếp tay anh, hằn học:
– Xin lỗi ngài Bộ Trưởng, xứ chúng tôi có thời gian đàng hoàng. Sáng dậy đánh răng, rửa mặt ăn điểm tâm rồi mới đi học. Tôi đi học lúc 7giờ. Vậy bữa điểm tâm là 6 giờ rưỡi, nó thuộc về buổi sáng. Còn xứ ngài, ngài bảo không có thời gian, tôi e rằng ngài nói dóc chăng, thưa ngài?
Vị Bộ. trưởng vỗ vai con Hương:
– Con bé này quá xá quà xa. Ở xứ mặt trăng không ai biết nói dối hết trọi.
Ông quay hỏi Chương còm:
– Phải thế không em?
Chương còm gật đầu:
– Dạ, ông dậy rất đúng.
Vị Bộ trưởng nói thêm:
– Rồi các em gặp anh em thằng Cuội, các em sẽ hiểu nhiều về xứ mặt trăng.
Con Hương bỗng rướn người, vuốt râu ông Bộ trưởng:
– Ông ơi, cháu thích gọi ông bằng ông.
Vị Bộ trưởng tên là Nguyễn Tiếu Lâm, cười hê hê:
– Ồ, gọi ông bằng ông và xưng cháu, ông sung sướng không biết để chỗ nào, các cháu ơi!!
Nước Mặt Trăng có ba vị Bộ trưởng chăm nom dân chúng. Thổ dân trước sống ra sao, giờ vẫn vậy, văn minh thêm một chút nhưng tự do không hề bị đám di dân động chạm. Khác hẳn ở trái đất, khi bọn da trắng đặt chân lên đất Mỹ châu, thổ dân bị xua đuổi khỏi những miếng đất mầu mỡ nơi họ đã đổ mồ hôi nước mắt để kiêu hãnh sống dưới ánh mặt trời bằng muôn vàn kỷ niệm của cha ông họ.
Bọn da trắng là bọn tàn nhẫn. Tàn nhẫn hơn hết là bọn Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Chúng chiếm đất của dân da đỏ, dồn dân da đỏ về những miền sa mạc cát bỏng để dân da đỏ chết dần chết mòn. Chưa đủ, chúng còn treo giải thưởng cho dân da trắng đi săn da đỏ. Mỗi cái đầu da đỏ là một món tiền khổng lồ. Bọn thợ săn da trắng lùng dấu vết da đỏ như lùng dấu chân thú dữ.
Nhiều nhà ái quốc da đỏ đã vùng dậy chiến đấu. Họ kiêu hùng, gan dạ nhưng không thể đem cung nỏ địch với súng đạn và sự dã man của bọn da trắng. Cuối cùng, họ bị da trắng chế ngự, ngược đãi.
Và dần dần tuyệt giống. Ngày nay thổ dân Mỹ châu chỉ còn xuất hiện trên… màn ảnh để nhận lấy sự thương xót hão huyền, sự cảm phục giả dối của các ông đạo diễn người da trắng.
Thổ dân Mặt Trăng thì không khốn khổ như thổ dân Mỹ châu. Vì những người đặt chân lên mặt trăng là những người đi gieo nền văn minh Bách Việt và tình thương yêu. Chẳng hạn như hai ông Nguyễn Triệu và Lưu Thần.
Chúng ta có một huyền thoại “ Lưu Nguyễn Nhập Thiên Thai “. Một đêm trời đất tù mù, hai ông Lưu – Nguyễn thả một con thuyền len lỏi trên giòng sông tâm tưởng. Trên con thuyền có nhiều khô mực, cái hỏa lò và một dạ dày trâu đầy ắp rượu ngang. Hai ông đã đốt khô mực, nhậu nhẹt lu bù. Khi tỉnh dậy, hai ông thấy mình nằm trên giường đệm “mút” thông hơi, tai văng vẳng nghe “phím tơ lưu luyến, mấy cung u huyền, mấy cung trìu mến như nước reo mạn thuyền..” và rồi, rất nhiều tiên nữ xinh đẹp bưng đào tới, mời hai ông thưởng thức. Hãy tưởng tượng đang xem một cuốn phim cải lương Mỹ, hay cuốn phim Tàu thì hình dung ra ngay cuộc tiếp đón hai nhà chinh phục Bách Việt này ở cung trăng. Nghĩa là, thay vì nói, tiên nữ chỉ ca hát.
“Chúng em xin dâng hai chàng trái đào thơm. Có một mùa đào giòng ngày tháng chưa tàn qua một lần”.
Hai ông Lưu – Nguyễn, đói quá, ăn ngấu nghiến đào thơm. Và xướng vịnh thơ với các tiên nữ suốt ngày. Khi về trái đất, đã thấy cha mẹ hoá ra người thiên cổ từ khuya. Thì ra một ngày, trên mặt trăng bằng trăm năm ở trái đất. Hai ông Lưu – Nguyễn trở thành hai đứa trẻ mồ côi, buồn quá, ca bài “Ôi ta buồn ta đi lang thang bởi vì đâu”. Rồi từ đó hai ông biệt dạng.
Trong một truyện ngắn của nhà văn Vũ Khắc Khoan thì hai ông Nguyễn Triệu và Lưu Thần nhập thiên thai, nhưng ở thiên thai không có yêu thương, thù ghét mà chỉ có “một đùa đào giòng ngày tháng chưa tàn qua một lần” nên hai ông phát chán những con người bằng bột, những con người không có tim, trở về Trái Đất sống trọn vẹn… kiếp người.
Sự thực đâu có giống huyền thoại và truyện của nhà văn Vũ Khắc Khoan. Theo ông Nguyễn Tiếu Lâm kể, tổ phụ của ông chính là ông Nguyễn Triệu. Ông Nguyễ Triệu và ông Lưu Thần là đôi bạn chí thân như Dzũng Đakao và Quyên Tân Định. Hai ông này có máu giang hồ vặt. Năm mười ba tuổi, hai ông đẳn chuối đóng bè đi phiêu lưu trên sông Tào Khê (theo nhà văn Doãn Quốc Sĩ, Tào Khê trong bài ca dao “Đêm buồn” là một giòng sông tâm tưởng).
Rồi lạc lên giòng Ngân Hà, và nhập thiên thai. Hai ông nhô này đã tổ chức những cuộc chơi rất hào hứng với bọn nhãi trên mặt trăng. Mấy năm sau hai ông mới hồi bương. Thấy bố nghiện rượu say mèm ra cả ngày, thấy mẹ chửi mất gà nhức óc, hai ông lại đẳn chuối đóng bè ra đi.
Lần này ở tịt trên cung trăng, lấy vợ thổ dân và sinh ra hai ông Nguyễn Tiếu Lâm, Lưu Hài Hước.
Khi con đã lớn khôn, hai ông Lưu Thần, Nguyễn Triệu làm một cuộc ra đi khác, lần này một đi không trở lại. Vào thời kỳ đó, nước Tàu có người bắn cung rất tài. Tên hắn là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ có thuốc trường sinh. Hắn giữ khư khư bên mình, sợ vợ hắn là mụ Hằng Nga “cớp” mất. Thế mà vợ hắn vẫn “cớp” được.
Hậu Nghệ “tác giăng nổi giận” đi lùng bắt vợ, cướp lại thuốc. Hắn định xong xuôi sẽ ly dị Hằng Nga. Hằng Nga lo hắn giết mình, bèn bay lên mặt trăng. Hậu Nghệ dương cung bắn. Nhưng toàn, bị hụt.
Hằng Nga đặt chân lên mặt trăng, gặp ngay hai ông Lưu – Nguyễn. Nàng chia thuốc trường sinh, tìm một ngôi chùa đi tu. Hai ông Tiếu Lâm và Hài Hước tự xưng làm Bộ trưởng cùng các ông Bộ trưởng thổ dân cai trị dân chúng. Khi anh em Chương còm lên mặt trăng, ông Bộ trưởng thổ dân tên là Prho Prhê (đọc là phó phệ).
Với những ông Bộ trưởng Tiếu Lâm, Hài Hước và Phó Phệ, nước Mặt Trăng không có tiếng khóc. Mà chỉ có tiếng cười vui nhộn. Ông Hài Hước mắc chứng cà lăm. Còn Ông Phó Phệ hễ nói là hay thế.
Ông Nguyễn Tiếu Lâm lấy cả hàng ngàn người vợ rồi mà vẫn chẳng có mụn con nào. Ông ta là người chung tình lắm. Vợ chết mới lấy vợ khác. Ông uống thuốc trường sinh nên không chết. Và, vì không chết, ông ấy mới không có con. Đã hàng mấy nghìn năm nay, ông Nguyễn Tiếu Lâm mới được nghe những tiếng nói ở quê hương ông. Tiếng nói của hai đứa trẻ thơ đã làm mềm lòng một người xa quê hương. Hỡi những kẻ thù ghét quê hương Việt Nam đau khổ, các người hãy rời xứ mà đi đi. Chẳng bao lâu, các người lại muốn trở về quê hương. Nếu bất hạnh, các người không thể trở về được, các người sẽ khóc hết nước mắt, các người sẽ tương tư từ mùi rơm rạ đến mùi sầu riêng, mít chín… Các người sẽ thèm nói tiếng Việt Nam, thứ tiếng mà Tiên nguyên tử bảo nói như hát và hay nhất, êm ái nhất thế giới.
Ông Nguyễn Tiếu Lâm ôm con Hương lên. Đôi mắt ông đẫm lệ:
– Cháu dễ thương quá, cháu oi!
Chương còm lợi dụng lúc ông Bộ trưởng Tiếu Lâm dễ dãi, bèn làm phận sự của nhà báo. Sương thần và đào tiên giúp nó thông minh vô cùng.
– Thưa ông, tại sao trên mặt trăng có Ba Tầu bán pắn tiêu, pắn bò, dầu cháu quẩy, pắn rán ạ!
Ông Nguyễn Tiếu Lâm chùi nước mắt:
– Ha ha, chuyện này vui lắm, hai cháu của ông ơi!
Chương còm rút sổ tay và bút chì nguyên tử:
– Vui như thế nào hở, ông?
Ông Tiếu Lâm cười ha hả:
– Cháu biết Khương Tử Nha không?
– Dạ không.
– Lã Vọng í mà! Ông già này ngồi câu cá tới năm tám mươi tuổi mà chỉ giật được có chiếc giầy rách! Hì hì, lão đâu muốn câu cá, lão câu danh vọng đó. Câu bạc phơ cả tóc, rụng hết trọi răng, mồm móm mém phải ăn cháo bỏm bẻm mới vớ được danh vọng. Lão làm lớn lắm, lão lập bảng phong thần, giết chết khá nhiều Ba Tầu.
Chương còm chép lịa lịa:
– Thưa ông rồi sao nữa ạ?
Ông Bộ trưởng Tiếu Lâm vuốt râu:
– Rồi vô số các anh em Ba Tầu đáp xe ô-tô bương lơ lửng trong bầu trời. Thấy các anh em đói rách lạc loài, các ông tội nghiệp quá, mời anh em di cư lên đây, kẻo anh em lẩn quẩn mất thể diện của Trái Đất.
Các người anh em lên đây sướng lắm nhưng nhất định giữ nghề cũ tức là nghề bán pắn pao, pắn bò, dầu cháo quẩy, pắn rán, pắn tiêu để nhớ… quê hương Trung Hoa.
Chương còm hỏi:
– Các người anh em có mặc quần đùi, cởi trần để hở những cái rốn to như trái quít như các anh Ba Tầu bán thịt quay ở chợ Cũ Sàigòn, Việt Nam không?
Ông Tiếu Lâm lắc đầu:
– Không. Văn minh mặt trăng không chấp thuận cái sự mặc quần đùi ngoài phố.
Chương còm cắn bút:
– Thưa ông, các người anh em có khạc nhổ bừa bãi không?
Ông Bộ trưởng Nguyễn Tiếu Lâm đã đặt con Hương xuống ghế:
– Khạc nhổ bừa bãi là nền văn minh Trung Hoa. Mặt trăng rất may mắn là không bị ảnh hưởng.
– Còn đầu cơ, tích trữ, tăng giá hàng hóa, làm đồ giả, hối lộ… các người anh em Ba Tầu trên này có thích chơi trò này chăng?
– Ba Tầu trên mặt trăng là những Ba Tầu thuộc kinh sách Khổng Tử như ta ăn hủ tíu bò viên. Họ ngoan ngoãn lắm.
Vấn đề Ba Tầu bán bánh bò đã được thỏa mãn. Chương còm khoái vô cùng. Ông Bộ trưởng Nguyễn Tiếu Lâm tạm biệt anh em Chương còm. Và hẹn gặp nhau ở buổi tiếp tân chiều nay. Chương còm chờ ông Nguyễn Tiếu Lâm đi khỏi, vội vàng xin tổng đài Mặt Trăng số Trái Đất 24.902.
– A lô cho cháu nói chuyện với ông Thương Sinh. Dạ, con đây. Chương còm đây. Bố đừng lạ tại sao con “cừ” thế nhé! Con uống sương thần và ăn đào Tiên khôn ra đấy. A lô, bố ơi. Truyện Lưu Nguyễn nhập thiên thai có thật. Con trai của hai ông này đang làm Bộ trưởng ở mặt trăng. A, vâng ạ, không có vụ sống trên mặt trăng một ngày bằng sống ở trái đất một trăm năm đâu. Thế hở bố, các nhà báo trên thế giới tụ tập ở phi trường Tân Sơn Nhất đợi con về à? Bố ơi, tin này hấp dẫn lắm: Ba Tầu trên mặt trăng vẫn đi bán bánh bò nhưng không thèm đầu cơ tích trữ và làm đồ giả. Thôi bố nhé! Anh em con mạnh khoẻ. Chúng con hỏi thăm mẹ.